Đôi mắt Thượng Quan Khinh Vãn độ nhiên sáng lên, nịnh bợ lấy lòng nhìn về phía hắn cười nói :”Tam hoàng tử, bằng không… Tiền của ngươi phát cho ta cũng được a! Dù sao ngươi cùng Bạch công tử có quan hệ kia, hắn cho hay ngươi cho cũng đều giống nhau…”
Đầu óc quẩn quanh câu nói trước khi rời đi vừa rồi của Bạch Hoa Trần kia, nàng đột nhiên phản ứng kịp, vì sao không tìm tam hoàng tử lấy tiền thưởng chứ! Hắn là hoảng tử tiếng tâm lừng lẫy, cho dù là từ trên người hắn tuỳ tiện bứt một sợi lông, cũng đủ cho nàng ăn uống cả đời rồi! Đáy lòng Thượng Quan Khinh Vãn vì cơ trí của mình âm thầm tán dương.
“Khụ… Nói đến chuyện này có lẽ khó tin, bổn vương thật đúng là không có bạc a.” Nam CUng Nguyên Thác mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử, tuy rằng hắn thân là hoàng tử, nhưng hắn cũng chính là hoàng tử phá sản, nhìn tiệm đồ cổ hắn mở thì sẽ biết, không khác nhân tới cửa không kiếm được tiền còn không nói, cho dù là ngẫu nhiên một hai khác nhân vào điếm, chỉ cần gặp gỡ hợp ý, hắn cũng chỉ có ba chữ :Toàn tặng không!
“Ngươi nhưng là hoàng tử, nói không có bạc ai tin nha, bảo bối trong cửa hàng đồ cổ kia của ngươi, chỉ cần tuỳ tiện cầm một cái bán ra ngoài, bạc chỉ sợ đều đủ cho ta mở tiệm.” Thượng Quan Khinh Vãn bĩu môi, ánh mắt một bộ ngại hắn keo kiệt hèn mọn.
Lời nói của hắn như đã nhắc nhở Nam Cung Nguyên Thác, hắn đột nhiên gật đầu, hiểu ra, hô to nói :”Thông minh! Ngươi nói không sai, bổn vương có thể đem bảo bối lấy ra bán đầu giá, như vậy liền có bạc. Bổn vương thật muốn làm cho Bạch Hoa Trần tức giận nhìn thấy, cho dù hắn không chịu ra tiền, ta cũng có thể cầm vạn lượng hoàng kim ra trả a!”
“Vạn lượng?!” Thượng Quan Khinh Vãn không khỏi mở to hai mắt lớn dần miệng, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, số tiền rất lớn nha!
Lại nghĩ lại, Bạch Hoa Trần chỉ là một tên làm ngưu lang, lại có thể cầm được nhiều bạc như vậy, xem ra ngoại trừ Tam hoàng tử ra, bên ngoài hắn nhất định còn lén lúc tiếp khách quý khách. Nhìn Tam hoàng tử đáng thương dáng vẻ hồn nhiên không biết chuyện kia, chân tâm nàng nhịn không được ngầm có chút đồng tình với hắn.
--- ------dãy phân cách hoa lệ------
Sắc trời dầ tàn, Nam Cung Nguyên Thác cùng Thượng Quan Khinh Vãn cưỡi chung một con ngựa, nói nói cười cười, khi Nam Cung Nguyên Thác nói nguyện ý bán đấu giá bảo bối trả tiền thưởng cho nàng, nàng liền nhìn ra vị tam hoàng tử này quả thật là một người rất dễ dụ.
Khi gần đến Thừa tướng phủ, nàng vẫn đi cửa sau như cũ, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn về phía hắn cười lộng lẫy, hai tay mau kẹ có lực bắt lấy lông bờm con ngựa, thắc lưng khẽ xoay động, một động tác xinh đẹp, thân người tựa như con bướm nhẹ nhàng trong không trung tạo ra một đường cong hoàn mỹ, phút chốc đã vững vàng đứng trên đất, động tác mây bay nước chảy hành văn lưu loát liền mạch, cũng làm cho Nam Cung Nguyên Thác nhìn đến sáng ngời, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
“Đại tiểu thư, người cuối cùng cũng đã trở lại…” Vẻ mặt Hồng Thược như ăn phải mướp đắng, bộ dáng rất uỷ khuất.
“Xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Khinh Vãn thấy biểu tình trên mặt nàng cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng đi đến.
Nam Cung Nguyên Thác trên ngựa ban đầu còn tính rời đi, thấy tình hình này liền ngưng dây cương nhảy xuống, cũng muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Lão gia… Hôm nay đến Lê Hoa uyển, không thấy được tiểu thư, nhất thời tức giận liền phạt phu nhân, phu nhân bây giờ còn quỳ trong Cầm Phong các a!” Hồng Thược bĩu môi, nước mắt trong mắt đều rất nhanh rơi xuống.
“Cái gì? Một người làm việc một người gánh, hắn muốn phạt thì phạt ta là được rồi, vì sao lại phạt nương ta?” Thượng Quan Khinh Vãn nghe nói mẫu thân bởi vì nàng mà bị phạt, nhất thời không bình tĩnh, đôi mi thanh tú nhíu lại, lập tức liền đi về phía Cầm Phong các.
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1