chương 35/ 119

Theo đầu ngón tay nhấc lên, giai điệu thanh thuý trong không khí dần dần cất lên, một khúc dạo đầu nho nhỏ, lại giống như một trận gió nhẹ xa xôi kéo tới. Môi hồng nhỏ nhắn của Thượng Quan Khinh Vãn khẽ mở, chậm rãi cất tiếng hát----

(Ta k rành ba cái này, nên để z, ai biết dịch chỉ cho ta a, để ta sửa lại)

Có mỹ nhân hề, gặp chi không quên

Một ngày không thấy hề, tứ chi như cuồng.

Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng.

Bất đắc dĩ giai nhân hề, không ở đông tường.

Đem cầm đại ngữ hề, tán gẫu viết tâm sự.

Gì ngày một rõ hứa hẹn, an ủi ta cạnh hoàng.

Nguyện ngôn xứng đức hề, huề thủ tương tương.

Không được vu phi hề, sử ta tiêu vong.

Tiếng hát dễ nghe như tơ trúc, tiếng hát của nàng lúc trầm lúc bổng cực kì du dương, đại điện giống như cũng theo tiếng hát của nàng mà trở nên mờ nhạt, nữ tử một thân lụa mỏng trắng thuần trở thành tiêu điểm của toàn bộ điện phủ, da thịt phấn hồng như ẩn như hiện, khí chất linh động nhẹ nhàng, Phượng cầu hoàng trong miệng nàng xuất ra, giọng hát làm cho những nữ tử thanh xuân không nhịn được trái tim khẽ lay động, xuân tâm nhộn nhạo.

Nam Cung Nguyên Thác bỗng chốc thân mình cứng đờ, Nam Cung Nguyên Liệt theo sau cả người cũng sững sờ đứng yên, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng đàn du dương của nử tử, hoà theo tiếng hát hoa lạc bay bổng, tiếng đàn thản nhiên vang lên, tựa như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng.

Tiếng đàn vừa dứt, đại điện phía trên là một mảnh yên tĩnh, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Thượng Quan Khinh Vãn, ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác đông cứng nhìn nàng, trừ bỏ hắn, còn có một người khác, ánh mắt cũng đang chậm rãi phát sinh biến hoa, người kia chính là kẻ vừa vặn mới cùng nử tử giải trừ hôn ước – Nam Cung Nguyên Liệt.

Không thể nghi ngờ, một khúc > này của Thượng Quan Khinh Vãn đã kinh chấn mọi người, ngay cả thái hậu nương nương đang ở thiền điện học nữ công giai chánh cũng nhịn không được đi ra :”Một khúc vừa rồi…. Là ai hát?”

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, là dân nữ bêu xấu.” Thượng Quan Khinh Vãn chậm rãi thu hồi đầu ngón tay, nhẹ nhàng thản nhiên cười nói.

“Hát rất tốt, hát rất tốt. Ai gia đã thật lâu chưa nghe tiếng hát dễ nghe như vậy, không nghĩ tới Vãn nhi lại có giọng hát hay như vậy, đàn cũng đàn được tốt như vậy. Lục Điểu Ưng, ngày sau nếu có cơ hội, ngươi có thể xin Vãn Nhi chỉ giáo thêm nha.” Thái hậu nương nương một chút cũng không che giấu sự yêu thích đối với Thượng Quan Khinh Vãn, nhìn dáng vẻ nha đầu kia, khuôn mặt đều hàm chứa ý cười.

“Nô tì đã biết. Thượng Quan đại tiểu thư, nếu ngày sau có cơ hội nhất định phải chỉ giáo cho nô tì nhiều hơn, nô tì vẫn là lần đầu tiên nghe được tiếng đàn dễ nghe như vậy.” Lục Điểu Ưng vừa mừng vừa sợ, mới vừa rồi còn lo lắng đem đàn cổ âu yếm nhất cho Thượng Quan Khinh Vãn mượn, nhưng lúc này lại ước gì nàng ta có thể đàn nhiều hơn mấy khúc nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện