chương 87/ 112

Thực mất mặt!

Diêu Nhật Hiên sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, đầu đầy hắc tuyến. Thằng con ngu ngốc nay, sao có thể ngố đến độ chẳng cần chuẩn bị mà đã lập tức thổ lộ với người ta? Quả thực so với mình còn không bằng!

Nói gì đi chăng nữa, năm đó cũng là con heo kia câu dẫn mình trước, cũng là con heo kia tiến hành thổ lộ trước, bản thân vẫn là thực rụt rè cự tuyệt một hồi lâu mới chính thức nhận lời yêu con heo đó.

Bất quá lời này nói tựa hồ có hơi không được thực tế cho lắm, nếu Kì An Tu ở đây, khẳng định sẽ vung móng heo lên, thổ lộ làm cái gì? Chúng ta là phái hành động, trước làm nói sau! Kỳ thật Diêu Nhật Hiên nên cảm thấy may mắn là Kì Hạnh Chi không giống như cha mình ở điểm này. Chứ nếu không đến lúc vác cái bụng lớn trở về mới thực sự  là dọa người a!

“Thật xin lỗi thầy!” Diêu Nhật Hiên đứng dậy cúi đầu giải thích với Mục Sam,“Đều là do Hạnh Chi nhà chúng tôi không hiểu chuyện, đã gây phiền toái cho thầy!”.

Mục Sam vội vàng đứng lên đáp lễ,“Diêu tiên sinh trăm ngàn lần không cần khách khí! Kỳ thật tôi nghĩ chỉ sợ đây là có hiểu lầm gì đi?”.

Lại nói đến Mục Sam cũng có chút không thể tin được, anh tự thấy mình đâu phải là anh tuấn tiêu sái đến mức như Brad Pitt được vạn người mê đâu, cùng Kì Hạnh Chi cũng bất quá là lần đầu tiên gặp mặt, chính là tại sao chỉ trong vòng ngắn ngủn mấy chục phút trong giờ học, Kì Hạnh Chi sao lại tự nhiên vô duyên vô cớ thổ lộ với anh chứ? Anh cực lực hoài nghi không lẽ bộ dạng của mình giống bạn trai cũ của đứa nhỏ này?

Vấn đề là tiểu Hạnh người ta lớn như thế này rồi, đừng nói là bạn trai, ngay cả bạn nam thường cũng không có lấy một người!

Kia không phải là nhất kiến chung tình? Kì Dân Hạo mặt nhăn mày nhíu cân nhắc, nếu cháu mình thật sự coi trọng thằng nhóc ngốc này, vậy thì thế nào cũng phải trăm phương nghìn kế giúp nó đem người giữ chắc trong tay!

Sao có thể để cho tiểu phượng hoàng được cả nhà phủng trong lòng bàn tay chịu ủy khuất được chứ? Ở trong lòng heo ông, chuyện này cũng chẳng khác gì chuyện mua quần áo cho cháu, chỉ cần tiểu Vận húc coi trọng thì nhất định ông sẽ giúp nó lấy cho bằng được.

Heo ông nhíu đôi mắt già nua lại, cái đuôi hồ ly già giơ lên, bắt đầu tính kế.

“Tiểu Hiêm, con đi gọi điện thoại cho An Na, bảo nó mang Hạnh Chi lập tức trở về! Nga, cũng kêu An Tu đem chuyện ở công ty dẹp qua một bên đi, chuyện lớn như thế này, gia chủ như nó sao có thể không hay biết gì. Con xem trong nhà có chút đồ ăn gì, tối nay lưu thầy Mục ở lại ăn một bữa cơm rau dưa, không đủ thì bảo Tiểu Võ mang đến thêm.”.

Diêu Nhật Hiên nghe vậy nghĩ thầm có chút kì quái, trong lòng có hơi lo lắng cho đứa con thứ hai, thế nhưng thằng nhóc này quả thật cần phải được dạy dỗ lại mới được! Diêu Nhật Hiên vâng một tiếng, đi gọi điện thoại.

Mục Sam cuống quít chối từ,“Ông Kì, không cần khách khí như thế! Kỳ thật cháu……”.

“Thầy Mục xin đừng khách khí , nếu đã bỏ công đến đây một chuyến, sao có thể không ở nhà chúng tôi ăn một bữa cơm chứ? Cho dù là thay Hạnh Chi bồi tội, làm người lớn trong nhà chúng tôi cũng nên biết lễ nghĩa. Bất quá chỉ là ăn bữa cơm, nếu như thầy không ở lại thì tức là đang giận Kì gia, trách chúng tôi không biết dạy con!”.

“Tuyệt đối không có!”

Một thầy giáo nho nhỏ sao có thể đấu lại được ông lão đã thành tinh chứ, thế là chỉ cần hai ba câu anh đã phải xuôi theo.

Kì Dân Hạo sai sử Diêu Nhật Hiên xong, mới bắt đầu cười tủm tỉm đề ra nghi vấn ,“ Thầy Mục a, xem tuổi của tôi chắc cũng có thể xem là ông của thầy nhỉ?”.

“Đó là đương nhiên!” Nhìn khuôn mặt tươi cười “hiền lành” của ông cụ, Mục Sam có hơi u sầu,“Ông nội của cháu mất sớm, cháu chỉ được ở bên ông lúc còn rất nhỏ, không được hầu hạ ông, thật sự là chuyện rất ăn năn!”.

“Ân!” Kì Dân Hạo gật gật đầu,“Vậy nếu thầy không để ý thì cứ gọi tôi một tiếng ông đi!”.

Có sẵn tiện nghi ngu sao không chiếm! Heo ông bước đầu phán đoán, đứa nhỏ này dễ mềm lòng, hiếu thuận, bản tính hẳn là rất thiện lương, tiếp tục lên tiếng.

“Ông xem tuổi cháu cũng không lớn lắm nhỉ?”.

“Cháu năm nay hai mươi sáu ạ.”.

“Vậy cháu cũng chẳng hơn thằng cháu lớn nhất của ông là mấy! Cháu tốt nghiệp từ trường nào? Người ở đâu? Cha mẹ vẫn khỏe cả chứ?”.

Không lâu sau, Kì Dân Hạo đem cả người Mục Sam mò ra nhất thanh nhị sở.

Gia cảnh bình thường, tính tình đơn giản, chất phác, an phận thủ thường. Không có cái gì hùng tâm chí lớn, nhưng cũng không phải loại người vô dục vô cầu. Rất thích hợp làm nhân viên công vụ, nghề giáo viên đơn giản ổn định, thật sự là kiểu trạch nam điển hình, là người đàn ông của gia đình.

Mặc dù vẫn có chút chưa được lắm, nhưng Kì Dân Hao coi như là cho Mục Sam đạt điểm đậu tiêu chuẩn.

Heo ông quá hiểu ba thằng cháu của mình, Kì Hạnh Chi là dạng bình hoa, là đứa vô dụng nhất nhà, đã vậy lại chỉ thích hưởng thụ, chẳng có chút ý chí tiến thủ.

Diêu Nhật Hiên tuy rằng không có ngoại hình bắt mắt lắm, nhưng tính cách kiên định, làm việc rất chuyên tâm, cũng nguyện ý làm vợ hiền của An Tu, quan hệ tốt với ban giám đốc, rất có trách nhiệm với gia đình. Nhưng Kì Hạnh Chi thì đã bị chiều hư từ bé, thích hợp nhất vẫn chỉ là để cho người khác bao dưỡng.

Nếu tìm cho nó một người đàn ông quá mạnh mẽ chuyên tâm vào sự nghiệp, Kì Hạnh Chi có thể ở phương diện tiền tài mà tùy ý tiêu xài, thế nhưng về mặt tình cảm khẳng định sẽ không được chăm sóc tốt.

Huống hồ loại đàn ông chăm lo cho sự nghiệp thường xuyên phải ở bên ngoài, đi xã giao là chuyện không thể thiếu được, nếu kẻ đó có định lực, không đi trêu hoa ghẹo nguyệt đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu mà động tâm tư, vậy thì Kì Hạnh Chi chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Lấy cái đầu chỉ chứa toàn rơm của nó mà nói, phỏng chừng cả thế giới đều đã biết mà bản thân nó thì chẳng hay biết gì. Cho dù nó có biết đi chăng nứa thì trừ bỏ chạy về nhà khóc nhè, Kì Dân Hạo thật sự nghĩ không ra đứa cháu này có thể làm ra được chuyện gì hay ho khác.

Cho nên, đối với Kì Hạnh Chi mà nói, cái loại đàn ông kim cương vương lão ngũ cường thế nhiều tiền dù cho có tốt đến mấy cũng không an toàn như kiểu đàn ông gia đình tầm thường này để mà dựa vào.

Heo ông trong lòng âm thầm tính toán, tiểu Vận Phúc xem ra cũng không quá ngốc, ít nhất cũng biết điều gì là thích hợp cho mình.

Thằng nhóc này gia thế bình thường, nhưng diện mạo chức nghiệp cũng không quá tệ, nếu đem cháu mình giao cho nó, cũng không quá mất mặt. Huống chi, lấy tài hùng thế đại của nhà mình mà nói, thằng nhóc này chắc cũng không dám làm ra chuyện gì có lỗi với tiểu Vận Phúc, thế là trong lòng Kì Dân Hạo đã có ba phần vừa ý.

Chính là có chút nghi vấn không thể không hỏi,“Nhà cháu nếu đã sớm di dân ra nước ngoài, sao cháu lại còn muốn quay về đây dạy học thế?”.

“Vì……” Mục Sam mặt ửng đỏ, ngập ngừng không dám trả lời,“Bởi vì……”.

“Ba! Bọn con về rồi! Nghe nói thầy của tiểu…… Hạnh Chi đến đây đúng không?”.

Mục Sam nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đẫy đà đang bước nhanh vào, vẻ ngoài so với Kì Hạnh Chi có năm sáu phần tương tự, khí chất cao nhã, vẻ mặt khôn khéo.

“Vị này là mẹ của Hạnh Chi phải không ạ? Tôi là thầy của em ấy, Mục Sam.”.

Thầy Mục Sam lại hiểu nhầm lần nữa, người phụ nữ trung niên cười khanh khách không ngừng,“Hạnh Chi thực giống con tôi, đúng không?”.

Kì Hạnh Chi đi ngay sau lưng cô bước vào, trợn mắt liếc thầy mình một cái,“Đây là cô của tôi! Không biết thì đừng có gọi lung tung!”.

Trước mặt người ở bên ngoài, Kì Hạnh Chi phi thường kiêng kị người khác gọi nhũ danh của mình, cảm thấy cái kia thật sự là rất buồn nôn, vừa rồi cô thiếu chút nữa là gọi bậy rồi. Bất quá nếu như cậu có một đôi mắt có thể biết trước tương lai, khẳng định sẽ ước gì cô lúc này thốt ra.

Thầy giáo thối! Đầu gỗ đáng ghét! Cư nhiên dám đến nhà cáo trạng!

Kì Hạnh Chi trừ bỏ căm giận nghiến răng một lát ra, cũng không chân chính để ở trong lòng, trong từ điển của cậu hoàn toàn không biết hai chữ trả thù được viết ra sao. So với việc hao tâm tốn sức này, không bằng đi shopping dạo một vòng giải tỏa tâm tình còn tốt hơn.

Bạn học Kì Hạnh Chi chỉ cảm thấy thật sự là mất mặt với cả nhà, bất quá cùng lắm thì cũng chính là bị mắng một chút thôi! Tính cách đà điểu này của cậu đúng là được di truyền từ Diêu Nhật Hiên không sai một tí nào.

Mục Sam đỏ mặt, đứng cứng ngắc một chỗ không biết phải làm sao.

Kì Dân Hạo đứng xem âm thầm gật đầu, dễ bị khi dễ! Bị chọc tức vẫn có thể nhịn, đứa cháu của mình dù có tùy hứng một chút, nó cũng có thể bao dung .

Diêu Nhật Hiên đen mặt mắng con,“Còn không mau giải thích cho thầy!”.

Kì Hạnh Chi bĩu môi, tâm không cam tình không nguyện nói,“Thực xin lỗi!”.

“Thực xin lỗi! Ngày hôm qua cũng là tôi hơi nặng lời!” Mục Sam trái lại vội vàng giải thích.

Kì Dân Hạo giải vây cho cháu mình,“Tốt lắm tốt lắm, Hạnh Chi con mang đồ đi cất đi, rồi khi nào ông gọi thì xuống đây.”.

Tức là nếu không gọi thì có thể tránh ở trên phòng. Kì Hạnh Chi đương nhiên biết ý tứ của ông, nhanh chóng xách mấy túi đồ chuồn mất.

Kì An Na đem mấy cái túi to còn lại chia ra làm ba,“Này một phần Tiểu Hiên anh cứ cất trước đi, cho Nhạc Nhạc, hai phần này là của chúng ta, em trước mang đi cất, lát nữa coi sau. Thầy Mục, ngại quá, tôi phải đi một chút!”.

“Không sao cả!” Mục Sam tuy không nhìn vào trong, nhưng bao bì in bên ngoài rõ ràng là đồ dùng cho em bé.

Nhà bọn họ sắp có thêm cục cưng, thế nhưng là ai mang thai mới được?

Nhìn đôi giày cao gót năm phân của Kì An Na thì không có khả ngăn rồi, là mẹ của Kì Hạnh Chi sao? Người đâu?

Chuông cửa lại vang .

Một người đàn ông trung niên cao lớn tuấn lãng đi nhanh vào, mặc tây trang, khí thế bức người, liếc mắt một cái liền chuẩn xác nhìn ra được,“Thầy Mục, tôi là cha Kì Hạnh Chi, hoan nghênh thầy đến nhà!”.

Mục Sam càng hôn mê, cha? Vậy người cha lúc nãy là sao?

Kì An Tu sau khi thu được tin tức, lập tức lên mạng xem xét nội dung của danh thiếp, sau đó còn gọi điện thoại cho hiệu trưởng nên cũng biết cơ bản tình huống.

Lão hiệu trưởng rất là vui vẻ đẩy mạnh tiêu thụ cấp dưới,“Thầy Mục nhân phẩm rất tốt, đến nay vẫn độc thân! Khi nhận thầy ấy vào làm, chúng tôi đã có điều tra, sinh hoạt cá nhân luôn luôn phi thường có chừng mực, thật sự là thanh niên tốt. Tôi có lý lịch của thầy ấy đây, ngay bây giờ fax qua cho ông!”.

Kì An Tu nghiên cứu qua, cơ bản ra cùng kết luận giống như lão ba của mình. Thầy Mục này có thể dùng được!

Cùng lão ba trao đổi một ánh mắt, còn lại cũng không nói gì, Kì An Tu chỉ hỏi một vấn đề mấu chốt.

“Thầy Mục, nhà thầy nếu đã sớm di dân ra hải ngoại, sao lại muốn về đây dạy học vậy ?”.

Khẩu khí này, câu hỏi này, hai cha con hoàn toàn chẳng khác nhau tí nào.

Mục Sam đột nhiên lại bị hỏi một lần nữa, sửng sốt há miệng, đẩy đẩy kính mắt,“Đó là bởi vì……”.

“Cha! Ông nội! Bọn con đã về!” Cửa lại bật mở, nói chuyện lại bị cắt ngang .

Một thiếu niên diện mạo rất giống Kì An Tu bước vào, chuyện này đương nhiên một chút cũng không kỳ quái. Kỳ quái là trong tay cậu ta còn ôm ngang thắt lưng một thiếu niên trông có vẻ vô cùng kiêu ngạo, có vẻ rất là thân mật.

Được rồi! Nếu ngay cả chuyện này cũng coi như không quá kỳ quái, thế thì cái bụng của thiếu niên kia sao lại phình to ra vậy?

Sao lại như vậy, rất giống, dáng vẻ có bầu?

Bình luận





Chi tiết truyện