Kì An Tu nói chuyện điện thoại xong, tâm tình buồn bực, lại không thể đi ra nói với mọi người, đành trốn trong thư phòng mà phát cáu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
“Xảy ra chuyện gì? Hạnh Chi con xảy ra chuyện gì vậy?” Đây là tiếng Diêu Nhật Hiên.
Heo cha lập tức vọt ra xem thì thấy tiểu Phượng hoàng nhà mình quần áo không chỉnh tề, trên chân vẫn mang đôi dép bằng vải bông đi trong nhà, khóc sướt mướt không còn hình tượng, nức nở nói lung tung, “Tiền! Con không có tiền! Xe taxi!”.
May mắn mọi người trong nhà đã quá hiểu tiểu gia khỏa ngốc nghếch này, Kì Nhạc Chi mới nghe qua đã hiểu, khẳng định là ông anh mình gọi xe về nhà mà không có tiền, vội lấy ví chạy ra ngoài,“Để con!”
“Không cần!” Mục Sam đang móc ví ra trả tiền cho cả hai chiếc xe, sau đó đuổi tài xế đi.
Hai tài xế taxi nhìn nhau tỏ vẻ đã hiểu, này khẳng định là vợ chồng son cãi nhau rồi! Điểm đi điểm đến đều giống hệt nhau, xe lại gọi hai chiếc, thôi dù sao cũng có lợi cho chúng ta.
Thấy đứa con bảo bối khóc đến sưng đỏ cả mắt, bộ dáng đáng thương hề hề, heo cha lập tức nổi trận lôi đình, xắn tay áo xông lên túm lấy thầy giáo,“Họ Mục, sao mi dám khi dễ Hạnh Chi nhà ta?”.
Chẳng lẽ là hắn bá vương ngạnh thượng cung(= rape)? Này tuyệt đối không thể tha thứ!
Sự tình trước mắt như thế, đầu óc của heo cha cũng không còn minh mẫn nữa, không chịu ngẫm lại, nếu thật là như vậy, tại sao khi gọi điện thoại lại vẫn còn êm đẹp mà phải chờ tới bây giờ mới bùng nổ?
Heo ông chống gậy đi ra ,“Đã xảy ra chuyện gì? An Tu con đừng xúc động, Hạnh Chi đừng khóc, ngoan nga! Lại đây nói cho ông nghe.”.
Diêu Nhật Hiên tiến lên đem lão công kéo ra,“Trước tiên anh đừng gây phiền nữa, nghe bọn họ nói cho rõ trước đã!”
Lý trí của Diêu Nhật Hiên chưa mất, nếu như thực sự bị khi dễ sao Mục Sam còn chạy theo đến đây? Hơn phân nửa là cãi nhau thôi.
Kì Hạnh Chi chỉ chỉ Mục Sam, chu cái miệng nhỏ nhắn lên án,“Anh ta có mới nới cũ! A không, là có cũ ghét mới!”
Cái này nghĩa là sao? Kì Dân Hạo bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ ngốc này, ngay cả giận cái gì cũng không rõ ràng lắm! Nghĩ lại trước kia hình như đúng là như vậy, đôi khi chỉ cần có chút chuyện là nó đã khóc sướt mướt chạy về nhà. Ông âm thầm hạ quyết tâm, đứa nhỏ này sau khi kết hôn rồi nhất định không thể ở cách bọn họ quá xa, nếu không sẽ khiến cho mọi người rất lo lắng !
“Không phải như thế!” Mục Sam bị cha vợ túm cổ ái vẫn là rất khẩn trương, đợi mẹ vợ đem cha kéo ra cũng chưa quên biện giải,“Rõ ràng là Hạnh Chi cố tình gây chuyện, bất quá chỉ là một bức tranh, có gì quá đáng đâu?”.
“Nhưng mà thầy đã thích cậu ta hai mươi năm!”.
“Thì chỉ là thích thôi mà, đâu có thật sự ở bên cậu ấy, anh chỉ họa một bức lưu lại làm kỷ niệm cũng không được sao?” Mục Sam thân là thầy giáo, khả năng dạy dỗ người khác bắt đầu được thể hiện,“Hạnh Chi em suy nghĩ một chút đi, có phải bản thân mình cố tình gây sự không ? Anh yêu em, tương lai cũng muốn chung sống với em, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh phải đem tất thảy mọi thứ trong quá khứ quên đi sạch sẽ. Cũng giống như em, anh có thể yêu cầu trong lòng em chỉ có một mình anh, không được có cả cha, ba ba lẫn ông của em sao ? Đây đương nhiên là không có khả năng!”
Kì Hạnh Chi dường như bị thuyết phục một chút, nhưng vẫn phụng phịu đáp,“Bọn họ là người nhà của em chứ đâu phải là mối tình đầu của em!”.
Mục Sam nở nụ cười, kéo tay cậu hướng dẫn từng bước,“Em ăn dấm chua với một đứa bé hai tuổi làm gì ? Muốn anh nói dối em là đã quên cậu ấy thì có ý nghĩa gì đâu ?Hạnh Chi, cậu ấy là quá khứ của anh, còn em mới là hiện tại và tương lai, em cần gì phải so đo tính toán với chuyện quá khứ ? Không lẽ em định đảo ngược thời không, trở lại quá khứ sao? Nếu nói như vậy, anh tình nguyện tin rằng em chính là cậu ấy, như vậy đã được chưa?”.
Kì heo con nhíu mày nghĩ nghĩ,“Vậy cũng được! Hồi còn nhỏ em cũng rất đáng yêu!”.
“Được rồi được rồi!” Mục Sam xoa đầu của cậu, tràn đầy sủng nịch cười,“Vậy em chính là cậu ấy, anh trước kia thích em, hiện tại lẫn tương lai vẫn là yêu thích em, được chứ?”.
“Được!” Kì heo con rất hài lòng, gật đầu thật mạnh, hắc hắc ngây ngô cười ôm lấy Mục Sam,“Nguyên lai thầy sớm như vậy đã bắt đầu thích em a?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Mục Sam ôm lấy cậu cũng rất vui mừng,“Vậy em vui rồi chứ?”.
Rất vui! Heo con ngốc rất rất vui.
Tốt rồi, không cần người bên ngoài can thiệp, cặp đôi này đã tự mình hòa hảo. Kỳ thật Kì Hạnh Chi cũng không phải là một đứa nhỏ khó chịu hoàn toàn không biết suy nghĩ, chỉ là bởi vì một trận dấm chua làm cho máu nóng xông lên não, bây giờ có thầy dịu dàng dỗ dành cậu, cậu hạnh phúc còn không kịp, giận làm cái gì nữa?
Yêu thương lau đi nước mắt đọng trên mặt cậu, Mục Sam dịu dàng khuyên nhủ,“Sau này dù có giận đến thế nào cũng không được rời nhà trốn đi được không? Em khóc anh sẽ đau lòng, đi rồi anh càng lo lắng nga!”.
Ân ân! Cơn tức giận của heo con ngốc sớm đã bay đến chín tầng mây, vẻ mặt say mê lại ngọt ngào cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng thầy.
Người đứng bên cạnh nhìn không được, ngay cả Hà Gia Duyệt cũng lắc đầu, ông anh này sao lại ngốc đến thế ? Như vậy cũng muốn cãi nhau, như vậy mà đã hòa hảo? Quả thực là không thể tưởng tượng! Cậu xoa xoa cái bụng tròn vo âm thầm dưỡng thai, bảo bối à, con trăm ngàn lần đừng có giống bác hai ngốc của con nha!
“Đây là sao?” Heo cha nổi giận gầm lên một tiếng, mắt lóe hàn quang,“Mục Sam mi vào đây nói chuyện!”.
Ách, hai tiểu uyên ương hiện tại mới phát hiện nguyên lai bên cạnh còn có cả một đại gia đình đứng xem, nhất thời đỏ bừng mặt, cúi đầu cụp đuôi đi vào phòng, lại vẫn là tay trong tay song song ngồi cạnh nhau.
Mục Sam nhức đầu, đã lớn như thế này rồi nhưng anh là lần đầu tiên đi khẩn cầu người khác, cũng không biết nên làm sao mới tốt,“Ách…… ông của Hạnh Chi, ba ba của Hạnh Chi, cha của Hạnh Chi, cháu…… cháu muốn kết hôn với Hạnh Chi.”.
Những lời này mọi người cũng không ngoài ý muốn, nhìn hai người bọn họ vẻ mặt nùng tình mật ý, khẳng định là ngày cưới đã rất gần.
Kì Dân Hạo ngồi ở giữa, siết cây gậy một chút, hỏi cháu mình,“Hạnh Chi, con đồng ý sao?”.
Đồng ý đồng ý! Kì Hạnh Chi cười đến mắt to híp lại thành hai đường thẳng, dùng sức gật đầu.
Kì Nhạc Chi âm thầm thở dài, anh à, dù anh có hận không thể sớm gả mình đi đến đâu thì cũng làm ơn đừng có biểu hiện rõ ràng như thế được không? Làm cho ông với cha thương tâm đến độ nào kìa?
Quả nhiên, ngay cả mắt Diêu Nhật Hiên cũng đỏ hoe,“Tiểu Hạnh Chi, con thật sự muốn kết hôn sao?”.
Con heo ngốc nào đó hoàn toàn không thể biết được tâm tình của người nhà, còn cao hứng phấn chấn nói,“Con muốn nhanh chóng kết hôn, rồi nhanh chóng sinh cục cưng! Như vậy mới theo kịp tiến độ của ba ba a!”.
Diêu Nhật Hiên nhất thời đầu đầy hắc tuyến! Đứa nhỏ thúi! Sao có thể nói ba mày như vậy chứ,“Ba đi cắt hoa quả!”.
Đem hoa quả trở thành con heo con kia, băm băm băm!
Không để ý tới tiếng rầm rầm do dao chém lên thớt gỗ, lão bà nhà mình thôi cứ để từ từ an ủi sau, Kì An Tu trước mắt chú ý đến vấn đề quan trọng hơn,“Mục Sam, nếu cậu muốn cưới con tôi, vậy cậu rốt cuộc là người như thế nào, ít nhất cũng để cho chúng tôi biết một chút đi!”
Vừa nghe lời này, lỗ tai của cả nhà đều dựng thẳng lên, ngay cả diêu ngày hiên cũng ngừng tay, mắt cũng không chớp trừng Mục Sam! Mau thẳng thắn! Mau khai ra!
Chỉ có heo con ngốc không hiểu gì cả, còn ngốc hồ hồ hỏi,“Cha à, cha có lầm không? Thầy chính là thầy a! Còn là ai nữa?”.
“Hạnh Chi, con không biết thì đừng có chen vào!” Kì Dân Hạo rất là uy nghiêm liếc mắt một cái nhìn cậu,“Tiểu Mục a, chúng ta biết cháu là một chàng trai tốt, nhưng mà cháu muốn chúng ta đem Hạnh Chi giao cho cháu, cũng phải khiến cho chúng ta yên tâm đúng không? Ông có thể nói trước, nếu như hai đứa muốn kết hôn, có thể. Nhưng mà ông kiên quyết sẽ không cho cháu mang Hạnh Chi rời khỏi chúng ta, muốn sống cũng chỉ có thể sống cạnh chúng ta thôi!”.
“Này đương nhiên có thể!” Mục Sam vội vàng cam đoan,“Cháu kỳ thật cũng thực thích đại gia đình như vậy, với tình cảm của Hạnh Chi dành cho mọi người, nhất định sẽ không rời xa nhà được, dù sao trong trường học cũng có phòng ở, đến lúc đó cháu sẽ xin phép cho ở lại trường học, cuối tuần thì về đây, mọi người xem, vậy đã được chưa?”.
Được! Kì heo con liên tục gật đầu, vậy thì vẫn giống như từ trước tới nay, cậu cũng dễ thích ứng.
Chiếm được cam đoan này, cả nhà heo mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục truy vấn tới vấn đề quan trọng,“Rốt cuộc cháu là người như thế nào? Sao chúng ta đều tra không ra chuyện trước bảy tuổi của cháu?”.
Mục Sam khẽ liếc nhìn mọi người một lượt, trong ánh mắt có chút ảm đạm ,“Cháu…… Kỳ thật nhà của cháu…… quả thật có hơi phức tạp……”.
“Nhà anh sẽ không là xã hội đen chứ?” Hà Gia Duyệt đột nhiên nghĩ đến một khả năng, khiến cho cả nhà đều khẩn trương lên.
Mục Sam nhíu mày, khó có thể mở miệng,“Nhà của tôi…… rất nhiều năm nay không có liên quan đến hắc đạo……”.
Tức là nói, trước kia đã từng?
“Không thể được!” Diêu Nhật Hiên đứng ở phía sau, quơ dao phản đối,“Hạnh Chi theo cậu rất nguy hiểm!”.
“Em mau bỏ dao xuống!” Heo cha quay đầu rống lên,“Rủi như cắt trúng tay thì sao? Muốn nghe lại đây nghe!”.
Được rồi! Diêu Nhật Hiên bỏ dao lại, ngay cả đám hoa quả bị băm nát cũng không rảnh quan tâm , vội vàng chạy lại ngồi vào bên cạnh lão công, mở to hai mắt nghe.
Thấy Mục Sam khó xử, heo con tỏ thái độ, “Thầy yên tâm, mặc kệ nhà thầy làm nghề gì em cũng nhất định sẽ kết hôn với thầy!”.
Trong đầu heo con đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng cùng sinh cùng tử với thầy đầu gỗ trong mưa bom bão đạn, nga! Hảo kích thích nga!
Mục Sam một câu kéo cậu trở về với hiện thực,“Mọi người cứ yên tâm! Khi tổ tiên nhà cháu còn liên quan tới hắc đạo là vào thời Đại Minh, cách hiện tại đã vài trăm năm, Hạnh Chi theo cháu cũng không sẽ có nguy hiểm đâu!”.
A? Đại Minh? Vậy cậu đến tột cùng là người thế nào vậy?
Mục Sam ngập ngừng nửa ngày,“Kỳ thật cháu…… cháu muốn nói…… cháu không phải họ Mục, kỳ thật…… kỳ thật cháu họ…… Mộ Dung ……”.
“Cái gì?” Chợt nghe đến dòng họ hiếm thấy này, ngay cả heo ông bão kinh phong sương, duyệt biến thế sự cũng không nhịn được mà sợ hãi kêu lên, cả gương mặt già nua tràn đầy vẻ kinh hoảng,“Cháu là…… là hậu duệ của Mộ Dung gia kia sao? Người thừa kế duy nhất?”.
Vừa heo ông nói vậy, Mục Sam biết ông đã nhận ra, ngượng ngùng gật đầu,“Chính là cháu……”.
———————-
Hê hê, có ai coi truyện “Mộ Dung thế gia chi hoa sự” chưa? Tuy là ngôn tình nhưng hay lắm, nó cũng đề cập đến nhà Mộ Dung nè
Bình luận
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1