chương 12/ 112

Hai cha con họ Diêu đắc ý chuyển chiến tuyến đến khu thịt gia cầm, mua được một bao chân gà, hai bịch xương heo, nhiêu đây đồ ăn là đủ cho ba ngày rồi. Rau xanh buổi tối không có đồ ngon, chờ ngày mai tan tầm lại đến đây mua một ít là được.

Mua xong đồ ăn, hai cha con bắt đầu chú ý đến những thứ khác xung quanh.

“Ba ba, bên đó có đồ ăn!” Diêu Bình An tuy nhỏ xíu, nhưng mà đôi mắt cực kỳ tinh tường lại thêm cái mũi cực thính, cách hai quầy cũng có thể ngửi được mùi thơm.

“Được! Chúng ta qua đó!” Diêu Nhật Hiên đẩy chiếc xe chở con tiến đến, là ở một quầy bán trái cây ngâm thơm ngào ngạt.

Cô gái bán hàng tươi cười lấy những cây tăm nhỏ xiên đồ dùng thử phân phát cho khách hàng, nhìn thấy Diêu Bình An, còn đặc biệt tặng thêm cho bé một cây.

“Ba ba, ăn ngon quá đi, chúng ta cũng mua một bao nha!”

“Được!” Diêu Nhật Hiên cầm lấy một gói nhỏ.

“Nếu bé đã thích, mua bao lớn đi!” Cô bán hàng nhiệt tình chào mua.

Diêu Bình An lại lắc lắc đầu, “Cháu chỉ lấy bao nhỏ thôi.”

“Vì sao?” Một người đàn ông luống tuổi đứng bên cạnh hỏi,“Nếu cháu đã thích thì sao không lấy bao lớn?”

Diêu Bình An chỉ giá tiền nói,“Mua gói lớn không lợi bằng mua gói nhỏ.”

Người đàn ông kia nhìn lướt qua, trong mắt hơi lóe lên chút kinh ngạc, “Thật đúng vậy!” Ồng đưa tay xoa xoa đầu bé, “Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Cư nhiên lại hiểu được như vậy?”

Người đàn ông này trông khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc một bộ đồ bình thường, nhưng tạo cảm giác rất tốt, khiến cho người khác cảm thấy gần gũi.

“Cháu ba tuổi!” Diêu Bình An kiêu ngạo vươn ba ngón tay ra, “Cháu đã phát hiện ra từ lâu rồi!”

“Nga!” Người đàn ông kia cảm thấy rất hứng thú, tùy tay cầm lấy hai túi thương phẩm giống nhau hỏi, “Thứ nào lợi hơn?”

“Bên phải!”

“Vậy còn hai cái này?”

“Bên trái.”

Ông ta nở nụ cười, “Lần này thì cháu sai rồi, túi bên phải mới lời hơn!”

Diêu Bình An chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng nói,“Túi bên phải này tuy rằng lời hơn, nhưng mà số lượng quá nhiều, cháu và cha hai người ăn không hết thì sẽ bị hỏng, tính đi tính lại, vẫn là túi bên trái này có lợi hơn. Ông đâu có hỏi cháu là mua thứ nào có lời hơn mà hỏi là mua thứ nào có lợi hơn!”

Người đàn ông nhìn Diêu Bình An không khỏi với cặp mắt khác hắn, “Bé con thật sự rất lợi hại nga!” Ông liếc mắt nhìn Diêu Nhật Hiên một cái, “Con của cậu thật đáng yêu!”

“Cám ơn!” Làm cha mẹ, đương nhiên cảm thấy thật tự hào.

Ông ta rút ra một tấm danh thiếp nhỏ, “Tôi họ Đường, cùng một đám bạn già mở một hội từ thiện nho nhỏ. Ba giờ chiều chủ nhật sẽ có một buổi bán đấu giá gây quỹ từ thiện. Hai cha con cậu có thể đến tham dự không. Để cho anh bạn nhỏ này biểu diễn một tiết mục nhỏ, sẽ không quá khó đâu, tiền quyên được chúng tôi sẽ dùng tên của hai cha con cậu để đưa đi quyên góp. Cả hai có muốn tham gia không?”

“Đương nhiên là được!” Diêu Nhật Hiên hai tay cung kính tiếp nhận tấm danh thiếp kia.

Khi cha mẹ của cậu còn sống thì thường xuyên mang cậu đi làm việc thiện. Chỉ cần rảnh rỗi, cậu cũng thường mang con đến những nhà tình nghĩa để giúp đỡ, có cơ hội như vậy, bọn họ đương nhiên nguyện ý tham gia.

Đem danh thiếp của mình gửi cho người đàn ông này, ông ta nhận xong đọc lướt qua liền nở nụ cười,“Nguyên lai cậu cũng là nhân viên tập đoàn Vinh Huy sao! Chúng ta thật có duyên!”

Sau khi ông ta rời khỏi, Diêu Nhật Hiên mới xem qua tấm danh thiếp. Trên mặt danh thiếp là tên của hội và địa chỉ, cũng không xa lắm, cậu cũng không để ý nữa liền đem danh thiếp cất đi.

Mấy ngày kế tiếp coi như êm ả.

Đương nhiên, chỉ là đối với Diêu Nhật Hiên mà thôi.

Đối với Kì An Tu mà nói, lại là một ngày không thấy, như cách ba thu.

Không có biện pháp, vừa mới hợp tác thành công, bản thân còn có cả đống công việc phải làm, huống chi dưới sự cố ý sắp đặt của Cốc Duyên Tiệp, Kì An Tu bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thực ngay cả thời gian để gặp con thỏ con cũng không có.

Diêu Nhật Hiên đương nhiên phi thường hài lòng, nhưng là chiều nào trước khi tan tầm cũng có người đưa tới cho cậu hai phần bánh ngọt thơm ngào ngạt, cậu lại cố gắng thuyết phục chính mình rằng mình vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ.

“Tiểu Diêu Diêu, gần đây có phải có người đang theo đuổi cậu không?” Cùng làm chung trong một văn phòng, mọi người không có khả năng không thấy. Đồng sự Trần cảm khái ngàn vạn, “Thế đạo này thật sự là thay đổi rồi, phụ nữ theo đuổi đàn ông lại còn ân cần như thế!”

“Vậy cũng không nhìn xem Tiểu Diêu Diêu nhà chúng ta là người thế nào?” Ngô tỷ cũng là vẻ mặt bát quái, “Tiểu Diêu Diêu, nói mau, rốt cuộc là ai?”

Phụ nữ? Có người phụ nữ nào nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy sao? Diêu Nhật Hiên một đầu hắc tuyến, đành giả ngu, “Tôi cũng không biết nữa! Ở trên cũng không đề tên, có lẽ là đưa lầm rồi?”

“Đưa sai? Không thể nào?” Tiểu Trần nhíu mày nói, “Tôi chỉ kỳ quái nàng vì cái gì lại tặng hai phần vậy?”

Này…… Diêu Nhật Hiên không dám trả lời. Chuyện cậu có con nhỏ không có nói cho đồng nghiệp biết, miễn cho mọi người lại xôn xao bàn tán.

“Ngốc quá!” Ngô tỷ lập tức triển khai trí tưởng tượng lãng mạn, “Khẳng định là hy vọng với Tiểu Diêu Diêu cùng nhau chia xẻ, cho nên mới tặng thành đôi !”

“Có lý!”

Diêu Nhật Hiên không dám nghe bọn họ nói bậy bạ nữa, đã đến giờ tan tầm, hôm nay lại là cuối tuần, thừa dịp bánh ngọt chưa tới, nhanh chóng thu dọn đồ về nhà cho rồi.

“Tiểu Diêu Diêu, ngày mai bọn tôi tính rủ nhau đi leo núi, muốn đi chơi chung không? Có cơ hội quen biết mỹ nhân nga, chi phí cũng không cao.” Tiểu Trần nhiệt tâm mời.

“Ngại quá, ngày mai tôi đã hứa với người khác tham gia hoạt động từ thiện rồi.”

“Nguyên lai Tiểu Diêu Diêu còn có sở thích như vậy nha? Là hoạt động từ thiện gì?” Ngô tỷ hứng thú.

“Cụ thể em cũng không rõ lắm, chỉ biết là do vài người cao tuổi mở, em chỉ đến giúp đỡ thôi.”

“Ở đâu?”

“Em xem xem a…… Hoa viên Thanh Hải số 69.”

“Cái gì?” Ngô tỷ mở to mắt,“Em không nhầm chứ?”

Diêu Nhật Hiên hoảng sợ, nhìn lại danh thiếp một lần,“Đúng vậy a, là nơi đó, có vấn đề sao?”

Ngô tỷ lấy danh thiếp lật qua lộn lại nhìn, trên mặt trừ bỏ địa chỉ kinh người kia thì chỉ là một tấm danh thiếp làm bằng giấy tái chế, tuy rằng phi thường thanh lịch, “Thật đúng vậy! Nơi đó là khu nhà sang trọng nổi tiếng nga, tất cả đều là biệt thự. Bất quá làm từ thiện, cũng có thể là mượn chỗ của người ta.”

“Vậy Tiểu Diêu Diêu nếu gặp được em nào xinh đẹp cần phải nắm chắc cơ hội, nếu vận số tốt không chừng lại là thiên kim đại tiểu thư đấy!”

“Biến đi! Diêu Diêu đừng nghe Tiểu Trần nói bậy! Tiểu Diêu Diêu dịu dàng của nhà chúng ta không hợp với mấy loại đại tiểu thư đâu! Vẫn là nên tìm một thiếu nữ ôn nhu hiền thục có vẻ thích hợp hơn.”

Ôn nhu hiền thục? Diêu Nhật Hiên nhớ tới đầu heo kia, một trận ác hàn nổi lên.

“Diêu tiên sinh, của ngài đây, xin ký nhận.” Người đưa hang lại một lần nữa đúng giờ bước vào văn phòng bọn họ. Không nhanh lẫn không chậm dù chỉ một phút, canh đúng chuẩn thời gian.

“Nhị thập tứ hiếu bất quá cũng chỉ như vậy đi? Quả nhiên tình yêu là mù quáng ! Mình cũng phải đi tìm mùa xuân của mình thôi!” Tiểu Trần vừa lắc đầu thở dài, vừa ròi khỏi văn phòng.

Nhưng hôm nay không phải là bánh ngọt, mà là một cái hộp nhỏ, bên ngoài bao bì có viết: Nhận được lập tức mở ra.

Lại muốn bày trò gì đây?

Bình luận





Chi tiết truyện