chương 70/ 112

Mặt Kì Nhạc Chi đỏ thành trái cà chín, trong lòng lại vô cùng vui mừng!

Cún con chủ động hôn mình!

Có nghĩa là ── cún con thích mình!

Nếu cún con đã chủ động bày tỏ tình cảm như thế, vậy mình chắc cũng nên bày tỏ tình cảm một chút chứ?

Tuyệt đối có thể!

Nói nhiều không bằng trực tiếp hành động, Kì Nhạc Chi lập tức dùng hành động mãnh liệt để chứng minh mình cũng lưỡng tình tương duyệt. Dù sao ba ba đã nói, hôn nhẹ thì không phải lo!

Đột nhiên bị hôn bất ngờ, Hà Gia Duyệt giống như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng. Tỉnh tỉnh mê mê như lạc vào khu rừng mù sương, cái gì cũng không nghĩ được, cái gì cũng không biết.

Cún con không phản đối, tức là đồng ý! Cậu ấy đồng ý!

Kì Nhạc Chi sung sướng nghĩ, vì vậy mới đầu chỉ là cẩn thận thăm dò dần dần chuyển thành mạnh mẽ xâm nhập.

Môi của cún con có chút bạc, còn hơi hơi có lạnh, hương hương, mềm mềm, tỏa ra mùi hương hoa ngọt ngào mê người, hấp dẫn Kì Nhạc Chi như hấp dẫn ong mật không ngừng hấp, không ngừng cắn. Đầu lưỡi cũng theo bản năng tách mở hai phiến môi, để cho ta đi vào, ta muốn đi vào!

Hà Gia Duyệt bị hôn thất lạc bát tố, nửa ngày không biết nên phản ứng như thế nào, đột nhiên cảm giác được có đầu lưỡi mềm mại đang loạn liếm trên môi mình, cảm giác khác thường làm cho cậu lập tức thanh tỉnh vài phần, đôi mắt đang mông lung cuối cùng cũng có tiêu cự, theo bản năng đưa tay ra đẩy.

Nhưng bức tường trước mặt thật sự rất rắn chắc, chút kháng cự yếu ớt của Hà Gia Duyệt lại càng thêm hấp dẫn người kia dùng sức xâm nhập vào.

Kì Nhạc Chi vươn đôi tay to, hữu lực giữ lấy mặt Hà Gia Duyệt, dùng sức giữ cậu áp sát vào miệng mình, dường như muốn đem cậu một ngụm nuốt vào bụng.

“Ngô…… Ngô!” Không thể thở được! Chưa từng có kinh nghiệm hôn nên Hà Gia Duyệt bị Kì Nhạc Chi cũng chẳng có chút kinh nghiệm che mất cái mũi, đến mức mặt đỏ bừng, đành phải mở miệng ra định hô hấp chút không khí nhưng lại để cho một tên cầm thú hung mãnh tiến vào.

Kì Nhạc Chi cuối cùng cũng đã đem đầu lưỡi vói được vào trong cái miệng nhỏ nhắn mê người, cơ hồ muốn điên cuồng! Sao lại giống như…… giống như là ăn được cao lương mĩ vị vậy?

Miệng thật là khát, rất khát, đành phải liều mạng ngậm lấy cái miệng đang ngượng ngùng, đầu lưỡi không biết làm sao chỉ không ngừng hút lấy thứ chất lỏng kia, nhưng mà tại sao lại càng hút thì lại càng khát?

Thật khổ sở! Thân thể nóng quá, dường như có ai đó không ngừng đốt lửa trong bụng Kì Nhạc Chi, ép cậu làm gì đó để hạ nhiệt độ.

Nội tiết tố cường đại của thời kỳ trưởng thành hoàn toàn phóng xuất ra, toàn bộ lý trí đã bị thiêu đốt hầu như không còn, hoàn toàn chỉ biết dựa theo bản năng mà làm.

Kì Nhạc Chi đưa tay xuống dưới, gắt gao ôm lấy thắt lưng Hà Gia Duyệt. Quả nhiên là thật thon gầy nga! Chỉ cần một cánh tay là có thể ôm được. Một tay kia thô lỗ luồn vào trong vạt áo Hà Gia Duyệt, không kịp cởi nút đã từ dưới hướng lên trên vội vàng vuốt ve.

A, làn da của cún con thật tốt, mềm mại như tơ vậy, sờ thật là thoải mái!

Phạm vi tìm tòi của Kì Nhạc Chi càng lúc càng lớn, Hà Gia Duyệt bắt đầu sợ hãi.

Bị bàn tay nóng rực của Kì Nhạc Chi vuốt ve, thân thể ngây ngô rất nhanh liền mẫn cảm run rẩy, cảm giác tê dại khó tả khiến từ sâu thẳm trong lòng Hà Gia Duyệt dâng lên một cỗ bất an lẫn sợ hãi mãnh liệt.

“Ngô…… Ngô ngô!” Không được sờ! Hà Gia Duyệt càng thêm dùng sức đánh Kì Nhạc Chi, lại khiến cho bức tường kia càng thêm cường thế bức bách.

Hà Gia Duyệt giờ mới phát hiện ra, cái thứ TaeKwonDo chó má gì đó mà mình đã bỏ công ra học, ở trước mặt đối thủ mạnh thực sự hoàn toàn một chút cũng không có tác dụng.

Kì Nhạc Chi gắt gao đem Hà Gia Duyệt áp sát lên cửa, sau lưng là mặt gỗ lạnh lẽo, trước mặt là một bức tường thịt nóng hừng hực, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên càng thêm kích thích thân thể mẫn cảm của Hà Gia Duyệt, khiến cho cậu càng thêm muốn chạy trốn.

Đường ra chỉ có một, tựa hồ chính là bức tường trước mặt này. Nhưng Hà Gia Duyệt càng giãy dụa, ngược lại càng khiến cho bức tường thịt kia ôm chặt, trêu chọc Kì Nhạc Chi hoàn toàn đánh mất lý trí.

Hoàn toàn không để ý đến cún con đang cố gắng khoa chân múa tay, Kì Nhạc Chi lợi dụng ưu thế của thân thể mà giữ chặt lấy Hà Gia Duyệt, hai tay thong dong cao thấp thăm dò, khám phá thân thể trước mặt.

Vô tình móng tay lướt qua đầu nhũ nho nhỏ phấn nộn của cún con, khiến cho cậu ta giật nảy cả người.

Cậu ấy thích nơi này? Kì Nhạc Chi quả thật là học trò ngoan luôn chuyên tâm học hỏi, lập tức hai tay đều dùng đi lên, đại ma chỉ đặt lên hai cánh hoa nho nhỏ hồng sắc dùng lực xoa nắn.

“Ân…… Không……” Hà Gia Duyệt run rẩy càng thêm lợi hại.

Không được! Không được chạm vào nơi đó! Càm giác kì dị vừa đau vừa ngứa dường như trực tiếp ngấm vào trong xương tủy, chạy thẳng đến trung khu thần kinh, rất nhanh liền khiến cho toàn thân rối loạn, thân thể dường như không còn chịu sự khống chế của chính mình.

Hai người thân mật kết hợp khăng khít, chỉ cần một chút biến hóa của Hà Gia Duyệt, Kì Nhạc Chi có thể cảm thụ phi thường rõ ràng.

Có thể khẳng định cún con thích chỗ này, thế là Kì Nhạc Chi càng thêm dùng lực đùa giỡn, niết đến khi hai phiến tiểu hoa đào đỏ sẫm một mảnh, rất nhanh liền sưng lên.

May mắn Kì Nhạc Chi tuổi trẻ còn không có kinh nghiệm, chơi đùa nhất thời cũng rất nhanh liền bỏ qua buông tay ra, tạm thời Hà gia duyệt tránh được một kiếp. Nhưng hai tay cũng không rời khỏi thân thể của Hà Gia Duyệt mà tiếp tục đi xuống, sờ thắt lưng thon thả, vỗ về chơi đùa một lúc lại lập tức xuống sâu phía dưới, tháo cái dây thắt lưng vướng bận, cởi bỏ quần của cậu ra, hai bàn tay to mạnh mẽ một trước một sau tất cả đều tiến vào.

Đó là lãnh địa thần thánh chưa từng bị ai xâm phạm! Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!

Hà Gia Duyệt vẫn bị đôi môi kia dây dưa không hét ra được một chữ, chỉ có thể phát ra tiếng “a a” dồn dập ái muội không rõ, hai cái đùi cũng liều mạng đá đánh, nhưng vẫn như trước không thể ngăn cản thế công của đôi tay kia.

Cậu vừa đẩy được bàn tay to kia ra khỏi tiểu thí thí của mình, thì lập tức một bàn tay đáng giận khác lại từ trước mặt chen vào giữa hai chân cậu, thăm dò chốn tư mật của cậu.

Kì Nhạc Chi quả thật rất giống heo cha, kể cả hai…… cái móng heo, đúng là di truyền từ con heo nào đó. Gen, quả nhiên là một thứ vô cùng phi phàm.

Ngay phía dưới phân thân ngây ngô của Hà Gia Duyệt đang chậm rãi ngẩng đầu, ẩn giấu một đóa hoa chưa nở, gắt gao khép kín, chỉ có một khe hở nhỏ xíu.

Chính là nơi này! Kì Nhạc Chi sung sướng, như người đánh cá tìm được đào nguyên tiên cảnh, ngón tay tăng thêm lực đạo, mãnh liệt khai thác.

Hà Gia Duyệt phản kháng càng thêm kịch liệt, trời ạ! Địa phương mẫn cảm như vậy ngay cả chính mình cũng không dám tùy ý vuốt ve, sao có thể để cho người ta như thế thô lỗ đùa bỡn?

Dừng lại! Mau dừng lại! Đại sắc lang! Tiểu lưu manh!

Hà Gia Duyệt cố sống cố chết muốn cắn thứ trở ngại trước mặt, ít nhất cũng phải giành lại được tiếng nói, lại bị người kia hung hăng giáo huấn, cắn ngược lại môi cậu một ngụm.

Đây là cuộc chiến giữa sức mạnh và sức mạnh, giữa lý trí và bản năng, thực bất hạnh, cả hai loại Hà Gia Duyệt đều tuyệt đối nằm ở thế hạ phong.

Tuy rằng không hề có chuẩn bị, cũng khuyết thiếu kỹ xảo, nhưng dưới sự cố gắng phi thường của Kì Nhạc Chi nhu lộng, cánh cửa nhỏ khép chặt vẫn là cuối cùng hướng cậu ngượng ngùng mở rộng ra.

Hà Gia Duyệt dù cho có phản kháng thế nào, nhưng cũng không kềm được bản năng dục vọng thức tỉnh, thể chất của song tính nhân vốn mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, huống chi được Kì Nhạc Chi điên cuồng âu yếm như vậy, dù trong lòng còn có một tia ý thức phản kháng, nhưng thân thể không thể chống lại khoái cảm cường liệt được.

Cửa hoa đã mở, anh hoa hồng hạch so với hoa hồng còn rực rỡ hơn lộ rõ như ban ngày, ngón tay rút ra mang theo châu lệ trong suốt. Tràn ra tầng tầng đóa hoa, mê hoặc người xâm nhập.

Do miệng Kì Nhạc Chi còn đang bận rộn nên không thể nhìn thấy phong cảnh kiều diễm phía dưới, chỉ cảm thấy bàn tay mình dưới hạ thể Hà Gia Duyệt càng tăng mạnh động tác thì thân thể cậu ấy càng ngày càng hư nhuyễn, phản kháng càng lúc càng nhẹ, cuối cùng như sợi mì bị nấu chín ngã vào ngực mình, hoàn toàn khuất phục.

Đến lúc ăn rồi!

Kì Nhạc Chi bế tiểu nhân gia đã thất hồn lạc phách mang lên giường của mình. Giường đơn trong kí túc xá rất nhỏ, lúc này lại tiện cho Kì Nhạc Chi có thể áp chế Hà Gia Duyệt, không để cho cún con có đường thoát.

Áo của Hà Gia Duyệt đã sớm bị cởi ra, Kì Nhạc Chi chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay kéo cái quần lót lẫn quần dài xuống, cún con đã trần trụi nằm trước mặt cậu.

Nga, sai lầm rồi! Còn có một đôi tất, Kì Nhạc Chi vẫn là tốt bụng để lại cho Hà Gia Duyệt một chút đồ che đậy thân thể.

Luyến tiếc buông thân thể mê người ra, liền làm tư thế cưỡi trên người Hà Gia Duyệt, Kì Nhạc Chi Dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy cởi hết quần áo của mình ra.

Gương mặt kiêu ngạo vốn có của Hà Gia Duyệt đã được phủ một lớp màu hồng say lòng người, đôi mắt xếch phủ đầy sương mù mà lại bất lực, như chú dê con đang đợi làm thịt, thật khiến cho người ta thương tiếc rất nhiều, lại càng muốn hung hăng ăn sạch sẽ.

Đứa trẻ lớn xác còn chưa học được cách tán tỉnh, căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, lập tức lấy phân thân đã sưng to như muốn nổ tung của mình thô lỗ chen vào hoa huy*t mới mở ra he hé.

Phân thân như bàn ủi đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất, Hà Gia Duyệt đau đến chảy nước mắt.

“Đau!” Giọng nói cực kì ủy khuất, ngón tay bấu chặt vào tấm trải giường, thân thể bởi vì đau đớn càng cứng lại, căn bản không thể tiến vào.

Kì Nhạc Chi tuy rằng đã coi AV một lần, nhưng dù sao lý luận với thực tiễn vẫn là có khoảng cách rất lớn.

Không cách nào tiến vào trong được khiến cho Kì Nhạc Chi càng thêm căng thẳng, cậy mạnh đem hai chân Hà Gia Duyệt mở rộng ra, khiến cho nụ hoa nhỏ mở lớn hơn một chút, lại mãnh liệt muốn đem phân thân cứng rắn đâm vào.

Vẫn là vào không được! Trời ơi! Kì Nhạc Chi cũng sắp điên mất rồi!

Cái này giống như ngồi nhìn mỹ vị trước mắt mà lại bị một bức tường vô hình chặn lại, chỉ cho ngửi mùi hương thơm nức, vậy chẳng phải là muốn tra tấn người ta sao?

Phải làm sao đây? Suốt mười sáu năm sống của Kì Nhạc Chi lần đầu gặp phải vấn đề khó khăn như thế này.

Bình luận





Chi tiết truyện