chương 59/ 112

Diêu Nhật Hiên chưa từng nghĩ đến, mình có thể có được một hôn lễ long trọng như vậy.

Khi cậu phủ một thân lễ phục đuôi én trắng như tuyết ngồi lên xe ngựa ── chú ý! Đây là xe ngựa thật sự, cỗ xe cổ điển xa hoa được bốn chú ngựa cao to kéo, như hoàng tử trong truyện cổ tích từ khách sạn một đường đi thẳng đến giáo đường cổ kính, Diêu Nhật Hiên quả thực sợ ngây người.

Cậu vừa bước xuống, chiếc chuông trên đỉnh giáo đường lập tức kêu vang, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, tiếng vỗ tay như sấm bùng lên.

“Tiểu Hiên! Tiểu Hiên!” Những người ngồi khu vực bên trái không ngừng kêu lên tên của cậu, họ…… chính là bạn bè ở cô nhi viện!

Diêu Nhật Hiên không thể tin được nhìn mẹ Maria đang đến bên hắn, lắp bắp nói không nên lời,“Sơ viện trưởng…… mẹ……”.

“Là Kì tiên sinh mời chúng ta đến! Chúc phúc cho con, con của ta!” Mẹ Maria vươn hai tay ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng cười nói, “Anh ta còn dùng  danh nghĩa của con quyên tặng cả một đống tiền, nói là tiền biếu của con. Ha ha! Chúng ta đi nhanh đi, một chú rể khác còn đang chờ con phía trước kìa! Đúng rồi, còn có hai vị tiểu thiên thần đáng yêu nữa!”

Diêu Bình An, a không, hiện tại bé con đã chính thức đổi tên thành Kì An Chi, đang cùng Đường Mộ Thần mỗi đứa ôm một giỏ hoa nhỏ, đứng ở sau lưng cha. Hai đứa bé đều mặc lễ phục trắng như tuyết, thuần khiết xinh đẹp giống như hai tiểu thiên thần.

Hôn lễ của ba ba, một em bé ôm hoa chắc hẳn sẽ là Tiểu Bình An, nhưng đứa bé còn lại nguyên bản nói là định tìm một cô bé đến, nhưng Kì An Chi mãnh liệt phản đối. Bé con cảm thấy một con nhóc thì không xứng đứng cạnh bé, nếu thật sự cần một đứa bé nứa thì,“Vậy tìm Đường Mộ Thần đến đi!”

Ngẫm lại kết hôn cũng là hai người đàn ông, cho nên quả táo vô tội bị sung quân.

Từng bước từng bước đi đến trước bệ thờ, dưới ánh mắt chúc phúc của bao nhiêu người, Diêu Nhật Hiên ngượng ngùng vô cùng, hơn nữa tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, mỗi một bước đều dường như đang đi trên mây, phù phiếm vô trọng lực, chỉ đến khi nắm được bàn tay của Kì An Tu, cậu mới cảm thấy chân mình chạm tới mặt đất.

“Đứa ngốc, khóc cái gì?” Kì An Tu dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu,“Mỹ nhân! Mau cười cho gia coi một cái!”.

Phụt! Diêu Nhật Hiên ngừng khóc bật cười.

Được rồi, mục sư có thể bắt đầu câu hỏi, tua nhanh qua đoạn mở đầu quen thuộc, đến vấn đề mấu chốt nhất.

“Kì An Tu tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý cùng Diêu Nhật Hiên tiên sinh kết bạn cả đời, trân trọng lẫn nhau, yêu thương nhau cả đời không?”.

“Tôi đồng ý.”.

Ô ô…… Nước mắt không nhịn được lại bắt đầu trào ra không ngừng. Cứ thế đến khi mục sư bắt đầu hỏi cậu, nghẹn ngào đến một chữ cũng nói không được, chỉ biết liều mạng gật đầu.

Tiểu Bình An nhìn ba ba không chút tiền đồ như thế, bất đắc dĩ đứng sau lưng cậu trả lời,“Ba đồng ý!”

Mọi người trong giáo đường cười ầm lên, Kì An Tu cũng không định lưu lại tiếc nuối cả đời, hôn lên nước mắt trên mặt Diêu Nhật Hiên,“Bảo bối, em thiếu anh một câu ‘Tôi đồng ý’ đấy, mau nói đi! Nếu em không nói, anh sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy hôn em nga!”.

Nghi lễ cuối cùng vốn chính là một nụ hôn, nhưng Diêu Nhật Hiên nhất thời lại hồ đồ, sợ heo lên cơn động dục, bị uy hiếp miễn cưỡng đè nén cảm xúc, ngượng ngùng nói,“Tôi…… tôi đồng ý!”

Kì An Tu tưởng rằng khả năng tự chủ của mình rất tốt, nhưng khi đứng trước bàn thờ chúa nghe người mình yêu nhất những lời này khi, nước mắt của hắn cũng nhịn không được mà lặng lẽ theo khóe mắt chảy xuống,“Bảo bối, anh yêu em! Cả đời!”.

Lòng tràn ngập cảm động hôn cậu, đây là lễ tiết cho phép, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Sau này, Diêu Nhật Hiên xem lại đoạn băng ghi hình cảnh hôn lễ này, trong lòng tất cả đều là cảm động, luôn nhịn không được lần nữa rơi lệ.

Ai nói hình thức kết hôn không quan trọng? Một hồi hôn lễ, vô luận làm đơn giản hay xa hoa, đều là ở trước mặt thân bằng quyến thuộc công bố mối quan hệ của nhau, kết hợp hai người làm một, đối với bất kì người nào đã bước vào cuộc sống hôn nhân, đều cùng chiếc nhẫn trên tay giống nhau, là một lời nhắc nhở không ngừng.

Diêu Nhật Hiên rất biết ơn Kì Dân Hạo đã chuẩn bị hôn lễ long trọng như vậy cho cậu, để cho cậu vĩnh viễn có thể ở trước mắt bao người, quang minh chính đại đứng ở bên người mình yêu, như vậy tôn trọng cùng trân trọng cho cậu cảm giác đã tìm được gia đình thật sự.

Nhưng đoạn sau của hôn lễ, khi tung hoa cưới lên cao liền biến thành một màn hỗn loạn.

Khi hai phu phu hợp lực đem hoa cưới tung lên cao, bao nhiêu người lao vào tranh cướp, cuối cùng Kì An Na tiểu thư bắt được hoa, còn một chàng trai cao to lại túm được dây nơ kết xung quanh, sau đó là một mà hai người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng không chịu buông tay, sau đó là, không đánh không quen, một tình yêu sét đánh bùng nổ, không ai tin được.

Một ngày sau hôn lễ của anh hai, Kì An Na tiểu thư vẻ mặt thẹn thùng đem chàng trai kia về nhà, Diêu Nhật Hiên trợn tròn mắt,“A Võ?”.

Trần Võ cười hàm hậu, đi thẳng vào vấn đề,“Hắc hắc, tớ là đến cầu hôn!”.

Diêu Nhật Hiên nhìn Trần Võ hùng sư uy mãnh biến thân thành đại tinh tinh thuần lương, lại nhìn sang Kì An Na đã thu hồi nanh vuốt, như chim nhỏ nép vào người anh, rất là bất khả tư nghị, “Sao cô ấy lại coi trọng của cậu?”

Đây là điển hình nữ cao nam thấp đấy!

Trần Võ rất là kiêu ngạo,“Muốn đi vào trái tim phụ nữ, trước tiên phải đi vào bao tử của nàng. Cậu đừng quên, tớ là đầu bếp! Đầu bếp cấp cao đó nhé!”

Nếu Diêu Nhật Hiên nhớ không lầm, tuổi của Trần Võ ngang với cậu mà, vậy chẳng phải nhỏ hơn An Na sao?

“Tuổi tác thì sao?” Cậu nghĩ thế nào thì nói thế nấy.

Kì An Na trợn trắng mắt,“Thì sao hả? Tôi với A Võ ở bên nhau, trông tôi già lắm hả?”

“Em không già! Em nhìn còn trẻ hơn cả cậu ta!” Kì An Tu ở một bên ôm bụng cười liên tục, nhỏ giọng nói với lão bà,“Con nhỏ này trâu già vất vả lắm mới gặm được cỏ non, em cũng đừng đả kích người ta! Nhanh chóng gả được nó ra ngoài là tốt quá rồi còn gì!”

Lời cũng đúng! Tuổi tác không thành vấn đề, nghề nghiệp không phải khoảng cách, Kì Dân Hạo ngay cả giới tính còn không để ý thì càng chẳng có ý kiến gì với dòng dõi gia thế.

Lão nhân gia lúc này đang giơ cả hai tay tán thành, chỉ có một yêu cầu,“Hai đứa mau kết hôn trong vòng một tháng đi! Nhà chúng ta không cần sính lễ, ta còn tặng không đồ cưới nữa!”

Kì An Na tiểu thư nghiến răng kèn kẹt, “Lão ba sao có thể nhanh chóng đem con gả ra ngoài như thế? Con muốn hai phần sính lễ!”.

“Một lời đã định!” Kì Dân Hạo sợ con gái rượu đổi ý, nhanh chóng tính tiền, đem cô nàng đạp ra ngoài.

Hôn lễ ngày đó, lão nhân gia lại một lần cảm động đến rơi nước mắt,“Thục Phân ơi! Bà coi đó, cuối cùng tôi cũng đã xử lý được hai đứa con rồi!”

Chỉ có cỏ non Trần Võ sau khi kết hôn được vài ngày bắt đầu buồn bực, vì cái gì phụ nữ sau khi kết hôn lại khác hẳn với trước khi kết hôn xa như vậy chứ?

Bạn nhỏ Kì An Chi nhất châm kiến huyết nói ra chân tướng,“Bởi vì trước khi kết hôn chú quá hời hợt, sau khi kết hôn mới thấy rõ chân tướng! Phụ nữ là loại sinh vật rất giỏi đóng kịch, bây giờ chú mới biết sao?”.

Trần tiểu thảo được đả thông suy nghĩ, nhất thời hiểu ra, bất quá hối hận thì đã muộn! Từ nay về sau rơi vào tay ma nữ, một chàng thanh niên đường đường đỉnh đỉnh biến thành người đàn ông nội trợ.

Bởi vì bị bà vợ quản chặt, Trần tiểu thảo đành phải đem nhiệt huyết tuổi trẻ dành hết cho trù nghệ, đến vài năm sau, khi anh thành công đạt được giải thưởng lớn của đầu bếp chuyên nghiệp, trở thành đầu bếp nổi tiếng, thì An Na tiểu thư xinh đẹp ngày xưa dưới sự chăn nuôi tỉ mỉ của anh, biến thành bà vợ béo ú.

Mỗi khi bị đám cháu giễu cợt dáng người, heo cô vẫn thừa nhận mình là châu tròn ngọc sáng, chỉ có béo như vậy thì sá gì, cô nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Đằng sau thành công của một người đàn ông luôn có sự hy sinh của một người phụ nữ. Mà ta, chính là người phụ nữ vĩ đại vì sự nghiệp đầu bếp của A Võ mà hy sinh dáng người.

Xem! Phụ nữ chính là sinh vật không bao giờ nói đạo lý!

Bạn nhỏ Kì An Chi từ đó về sau cải tà quy chính, ở trước mặt phụ nữ không bao giờ cẩu thả nói cười, kính nhi viễn chi. Đương nhiên, trước mặt con trai thì lúc nào cũng như thế. Một thế hệ khốc ca mới như mặt trời mọc lên ở phương đông, nhiễm nhiễm dâng lên.

Bình luận





Chi tiết truyện