chương 102/ 112

Chính là hôn, chỉ là hôn thật sâu cũng không thể thỏa mãn khao khát của thân thể.

Còn muốn hôn, không ngừng hôn.

Mục Sam chưa từng có cảm giác cấp bách như thế này, dường như có thứ gì đó không ngừng thúc giục anh. Những nụ hôn rơi như mưa lên người Kì Hạnh Chi, không ngừng để lại những đóa hoa *** mĩ đỏ tươi trên thân thể cậu.

“Thầy…… nhẹ chút…… Ân……” Kì Hạnh Chi khẽ nhíu mày, có chút không chịu nổi nhiệt tình như thế, đưa tay đẩy Mục Sam ra.

“Không sao…..đừng sợ……” Cổ họng Mục Sam khô khốc, giọng nói khàn khàn rót vào tai Kì Hạnh Chi đầy mê hoặc, ngại đôi tay nhỏ bé kia vướng bận, túm lấy đôi tay Kì Hạnh Chi kéo lên trên đầu, quơ đại cái áo vừa cởi ra trói lên thành giường.

“Đừng……” Kì Hạnh Chi càng thêm sợ hãi, nhưng mà thầy hoàn toàn không để ý đến hắn, cả tay lẫn miệng đều dùng đến, càng không kiêng nể gì mà gợi lên dục vọng trong cậu.

Làn da mềm mại như tơ, khiến cho người ta yêu thích không buông tay, nơi này mỗi một phân mỗi một tấc đều là của mình! Tất cả đều là của mình!

“Anh sẽ không làm em bị thương!” Mục Sam cam đoan, anh sẽ không thương tổn cậu, chỉ là muốn kéo cậu vào cơn lốc xoáy *** như mình, không thể thoát ra, cũng không cho thoát ra!

Vành tai bị thầy ngậm lấy, hơi thở cháy bỏng tựa hồ phả vào tận trong lòng, Kì Hạnh Chi không thể khống chế mà nhẹ run rẩy,“Ngô……thầy…… đừng……”.

Nụ hôn không cách nào cự tuyệt vẫn hạ xuống, thuận theo vành tai mẫn cảm hướng xuống xương quai xanh, giống như dòng nước lũ từng bước phá hủy con đập, không cách nào ngăn cản con sóng ồ ạt ập đến.

“Ân……” Trong giọng nói của Kì Hạnh Chi cơ hồ mang theo tiếng khóc. Không biết là vì đau hay vì cảm giác tê dại,“Khó chịu……”.

Phân thân ngây ngô rõ ràng sưng lên, khát vọng được âu yếm. Hai thân thể đang thiếp hợp khăng khít, đương nhiên người ở phía trên cũng cảm nhận được.

“Đừng lo lắng…… chờ một chút!” Mục Sam đưa tay đi an ủi dục vọng của Kì Hạnh Chi một chút, lại lập tức vươn lên âu yếm đóa thù du phấn nộn nho nhỏ trước ngực cậu.

Ngực của song tính nhân so với đàn ông bình thường hơi lớn hơn một chút, đầu nhũ nho nhỏ phấn hồn dưới bàn tay của Mục Sam chẳng mấy chốc mà săn cứng lên.

Khoái cảm khó tả tràn ngập thân thể, tựa hồ như xuyên thấu vào sâu bên trong, Kì Hạnh Chi căn bản là không thể chịu đựng nổi,“Không được…… thầy đừng đụng vào chỗ đó!”.

Nhưng đáp lại cậu là càng thêm lực xoa nắn,“Hạnh Chi, chỗ này của em có thể tạo ra sữa không ? Vì cái gì càng xoa càng lớn?”.

“A!” Hai chân Kì Hạnh Chi không ngừng quẫy đạp lung rung, ngay cả ngón chân cũng run rẩy,“Thầy, đừng…… đừng đụng vào nữa!”.

Cậu muốn lui lại tránh né, lại bị người trên thân ép tới không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực nghênh đón khoái cảm nói không nên lời, giống như trăm ngàn sợi tơ mềm mại gắt gao quấn lấy cậu, nhấn cậu chìm sâu vào trong mê loạn.

Cảm giác được bộ ngực của Kì Hạnh Chi dần cứng lại trong tay mình, huyết mạch trong người Mục Sam càng thêm sôi sục. Cúi đầu một ngụm liền cắn lên đóa hoa anh đào kia, hút thật mạnh, đầu lưỡi thô ráp mà linh hoạt không ngừng quét lên làn da mỏng manh mềm mại, mang đến một trận khoái cảm kì dị.

“Ngô……” Kì Hạnh Chi bật khóc, khóe mắt bắt đầu chảy nước mắt,“Thầy…… chịu không nổi!”.

“Được rồi ……được rồi!” Mục Sam thực luyến tiếc đóa hoa nhỏ non mềm này, từ phải hút qua trái, lại từ trái chuyển qua phải, thẳng đến khi hai đóa hoa nhỏ phấn phấn nộn nộn biến thành hai đóa hoa anh đào lớn mới chịu ngừng lại.

Kì Hạnh Chi vừa may mắn thầy giáo đầu gỗ xấu xa cuối cùng cũng buông tha cho mình, đã thấy nụ hôn nóng cháy của thầy lại dần dần di chuyển xuống dưới bụng, lưu luyến dừng lại bên hông, còn đảo một vòng quanh rốn.

“Ô……” Kì Hạnh Chi muốn khóc òa lên, lại chỉ có thể ứa ra một chút nước mắt, muốn đá văng thầy giáo đầu gỗ ra, chân lại vô thức mà không ngừng cọ xát vào hông Mục Sam, tựa như đang thúc giục điều gì, chờ đợi điều gì đó.

“Hạnh Chi, phía dưới của em thật ướt !”.

Mới vừa rồi chỉ ở trên không nhìn thấy, hiện tại xuống dưới Mục Sam mới thấy, không chỉ có ngọc hành nho nhỏ bắt đầu rơi lệ, mà hoa huy*t phía dưới đã ướt đến rối tinh rối mù, xuân thủy chảy ra thấm ướt cả một mảng đệm.

Thấy anh đưa tay tách hoa huy*t của mình ra mà nghiên cứu bí cảnh bên trong, Kì heo con xấu hổ đem mặt vùi vào gối, nhắm chặt mắt lại “Đừng nhìn…… thầy đừng nhìn! A!”.

Thầy không chỉ xem mà còn nhẹ nhàng tách ra mật huyệt đang khép kín như trai ngọc, đưa ngón tay nương theo xuân thủy luồn vào trong hoa kính.

“Không được!” Địa phương chưa từng bị ai xâm phạm yếu ớt đến độ có thể so sánh được với cánh hoa anh đào mùa xuân, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã rơi xuống đất, sao có thể chịu được ngón tay luồn vào trong chơi đùa?

Nhưng ngón tay kia vẫn kiên quyết chui vào bên trong, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện dị vật khiến cho hạ thể của Kì Hạnh Chi theo bản năng mà co thắt lại, nhanh chóng siết chặt lấy ngón tay đó, làm cho Mục Sam không khó tưởng tượng, nếu đem phân thân của mình hoàn toàn vùi trong sẽ mất hồn thực cốt đến thế nào.

Vừa nghĩ như thế thôi, cả người anh đều khô nóng lên, ánh mắt cũng trở nên âm trầm, hận không thể nhanh chóng vọt vào chỗ đó, nhưng nơi này chỉ mới chứa có một ngón tay thôi mà đã chật hẹp lắm rồi, huống chi tiểu đầu gỗ thô to gấp mấy lần? Tùy tiện đi vào nhất định sẽ làm heo con bị thương. Mục Sam tuy rằng rất gấp nhưng vẫn không quên đau lòng cho heo con.

Ngón tay đi vào khẳng định là sẽ không chịu rời khỏi, tạm thời nằm yên chờ heo con thích ứng, những nụ hôn dịu dàng lại tiếp tục rơi xuống, đem toàn bộ của cậu nuốt vào trong miệng, không ngừng liếm hút.

Kì Hạnh Chi bị thầy khiến cho phát điên rồi!

Nhà của cậu giáo dục rất nghiêm khắc, Diêu Nhật Hiên biết song tính nhân thể chất đặc thù, lo lắng đứa con ngốc này không minh bạch đã bị người ăn luôn, vì vậy từ nhỏ đã dạy cậu không được phép vỗ về chơi đùa thân thể của chính mình, nhất là hạ thể, trừ bỏ tắm rửa vệ sinh, ngay cả phía trước cũng không cho cậu tự an ủi.

Kì Hạnh Chi cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, thấy ba ba đem chuyện này nói quá nghiêm trọng nên bản thân cũng không dám thử. Bệnh di tinh tất cả đều là ở trong mộng xuất hiện, đó là chuyện không có cách nào khác. Nếu là xuất hiện tình trạng như vậy, còn phải hướng báo cáo lại cho ba ba, Diêu Nhật Hiên liền nấu một ít canh giải nhiệt cho cậu giúp cậu bình tâm tĩnh khí, không đến nỗi suy nghĩ kỳ quái.

May mắn Kì Hạnh Chi vốn là một đứa nhỏ vô tư đơn thuần, cho nên hơn hai mươi năm sống trên đời, tuy rằng cậu cũng biết chút ít, nhưng loại trải nghiệm này cho tới bây giờ cũng chưa từng thử qua.

Vì vậy, thực mất mặt, dưới cái miệng điêu luyện của Mục Sam, cậu chống đỡ chưa được ba phút đã tiết ra.

Mục Sam bất ngờ không kịp phản ứng, chưa kịp hảo hảo nhấm nháp hương vị của heo con, liền lập tức nuốt hết sạch, thật ra lại có chút buồn cười,“Hạnh Chi, không phải em thận hư chứ?”

Thầy thật xấu xa! Mặt Kì Hạnh Chi đỏ bừng đến bốc khói, ngay cả cổ cũng đỏ, thoạt nhìn lại càng thêm mê người .

Cười một lúc, thầy còn làm chuyện tệ hơn, không chỉ có đem tiểu huynh đệ nhà heo đã nhuyễn xuống lại liếm một lần, thậm chí còn tiếp tục liếm hai cái túi nhỏ phía dưới, rồi còn dời xuống hoa huy*t phía sau.

“Không…… Không được a……” Kì Hạnh Chi yếu ớt cự tuyệt, thanh âm mang đậm hương vị *** cùng vô lực, càng thêm say lòng người.

Đầu lưỡi từ hai bên đùi trong liếm đến hoa khẩu, ngón tay đã ở bên trong hoa kính bắt đầu thăm dò, chậm rãi khai thác.

“Thầy…… Ô ô……” Kì Hạnh Chi không biết phải làm sao, toàn thân xụi lơ vô lực, nhưng cảm giác ở hạ phúc lại càng rõ ràng, giống như là thứ gì đó đang từng bước xâm chiếm vào chỗ thần bí nhất trong lòng, khai mở một đại giới mà cậu không thể tưởng tượng được, tựa như là thuốc phiện, khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm, lại không thể không trầm mê.

Mắt thấy không sai biệt lắm, Mục Sam cho thêm một ngón tay vào trong, hoa kính được nong rộng ra thêm một chút, loại cảm giác khao khát khó chịu càng thêm rõ ràng.

“Không muốn……” Kì Hạnh Chi cự tuyệt, nhưng mật nước trong hoa kính lại ồ ồ chảy ra, dũng đạo trở nên dễ ra vào hơn, nghênh đón ngoại lai xâm nhập, cũng bào mòn khí lực kháng cự của Kì Hạnh Chi.

Ngón tay thứ ba cũng thực thuận lợi cắm vào, ở bên trong khuấy động. Kì Hạnh Chi rất muốn đưa tay gạt bỏ thứ kia ra khỏi cơ thể mình, nhưng hai tay đều bị trói chặt, không thể cử động. Mà khi ba ngón tay bất chợt rời đi, hạ phúc của cậu lại có cảm giác trống trải, có chút khó chịu lẫn mê võng.

Nhưng là rất nhanh, một đầu lưỡi linh hoạt liền tiến vào, bổ khuyết chỗ trống kia, mà vật nhỏ mềm mại linh hoạt như con rắn nhỏ kia ở trong cơ thể cậu loạn chui lộn xộn, khơi mào *** điên cuồng.

“Hộc hộc……” Kì Hạnh Chi không còn sức kêu lên nữa, chỉ có thể thở dốc tựa như bệnh nhân hen suyễn.

Mục Sam cảm thấy bên trong hoa kính đột nhiên kịch liệt co thắt, hoa hạch bên ngoài không ngừng co giật, mật nước trong suốt bắt đầu ồ ạt tuôn ra.

Heo con, đến đỉnh rồi !

Thầy giáo đầu gỗ rất có cảm giác thành tựu, nhưng mà đột nhiên heo con khép hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không la đau.

Thầy giáo đầu gỗ thấy hoa kính đã bôi trơn đầy đủ, cuối cùng cũng có thể đem tiểu đầu gỗ nhà mình xâm nhập.

Chân chính kết hợp sắp bắt đầu, thầy giáo đầu gỗ cõi lòng đầy chờ mong, anh và heo con sẽ sinh ra một cục cưng như thế nào đây?

Bình luận





Chi tiết truyện