chương 29/ 112

Trong lòng Kì An Tu rất là nghi hoặc, Tiểu Bình An là vì hôn nhân tan vỡ của cha mẹ mà bất an sao? Vì cái gì lại bất an đến thế? Sau này nhất định phải hảo hảo nói chuyện với Diêu Nhật Hiên.

Không dám kích thích nhóc con nữa, hắn trước trực tiếp đáp ứng, “Được, chú nguyện ý! Thương lượng chuyện này sau nhé, cha con cháu dọn đến sống với chú được không?”

Kì An Tu cảm thụ được Tiểu Bình An đối với cha bé có ý muốn bảo hộ mãnh liệt, cho nên đối đãi với bé ngang hàng như người lớn với nhau, ngữ khí rất nghiêm túc,“Chú là lấy mục đích kết hôn làm điều kiện tiên quyết khi kết giao với ba của con, cho nên muốn ở bên nhau, để hiểu nhau thêm. Đối với con, chú không dám nói có thể làm được giống như ba của con, nhưng mà, chú sẽ dùng trách nhiệm của một người làm cha để yêu cầu chính mình làm một người trưởng bối, một người bạn tốt, được không?”.

Diêu Bình An suy nghĩ một lúc, gật gật đầu.

Kì An Tu cười, vươn bàn tay to ra,“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc nhé!”

Diêu Bình An do dự một chút, vươn tay nhỏ bé, “Ông cần phải nhớ rõ những gì ông đã nói hôm nay! Phải yêu ba tôi, thương ba, bảo hộ ba!”

Càng nói giọng của bé càng nhỏ, cúi gằm mặt xuống, lại có vài phần nghẹn ngào, “Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không động đến tiền của ông, chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ tự lo cho chính mình, ông chỉ cần hảo hảo chiếu cố ba tôi là được rồi. Còn trong lúc này số tiền mà tôi đã dùng của ông, ông cứ nhớ kỹ, khi nào tôi trưởng thành sẽ kiếm trở về trả lại cho ông! Cho nên…… xin ông nhất định phải đối tốt với ba tôi!”

Nghe giọng nói non nớt nhưng lại đầy hiểu biết của bé con, trong lòng của Kì An Tu đau như bị ngàn mũi kim xuyên thấu.

Đưa tay kéo Tiểu Bình An ôm vào trong lòng, cố gắng dùng từ ngữ thích hợp an ủi bé, “Nhóc con ngốc nghếch, cái gì mà cứ tiền tiền không? Con đừng đem mọi thứ đều dùng tiền để tính toán được không? Dù có nhiều tiền hơn nữa, có thể mua được tình cảm mà ba của con dành cho con, hay tình yêu mà con dành cho ba sao? Khẳng định là không thể đúng không? Con phải nhớ kỹ, chú không phải đến cướp đi ba của con, là đến để cùng con yêu thương ba con. Ba của con yêu chú, nhưng càng yêu con hơn, tình yêu với hai chúng ta ở trong lòng ba con không hề giống nhau. Cho nên, dù có thêm bao nhiêu người đến yêu ba của con, thì vĩnh viễn cũng sẽ không cướp đi tình yêu của ba con dành cho con đâu, biết chưa ?”

Diêu Bình An ở trên bờ vai rộng lớn rắn chắc của hắn vụng trộm lau đi nước mắt, hít hít cái mũi nói, “Đó là đương nhiên! Tôi là con của ba, tôi sẽ thương ba cả đời!”

“Vậy thì, chúng ta chuẩn bị về, hôm nay cả nhà chúng ta phải làm rất nhiều chuyện, giúp hai ba con con chuyển nhà, lại còn liên hệ trường học mới cho con nữa, công việc, chuyển trường, GO!” Kì An Tu làm bộ không nhìn thấy nước mắt của bé con, cho bé một nụ cười sáng lạn, trong lòng lại chua xót muốn khóc.

Đứa bé đáng yêu như thế này đáng lý là phải vô ưu vô lo được mọi người phủng tronglòng bàn tay yêu thương, sao trong cơ thể nhỏ bé này lại chất chứa nhiều tâm sự nặng nề đến thế? (là ai gây ra hử hử *đá đá*)

Như vậy, Diêu Nhật Hiên thì sao? Trong lòng em sẽ chứa loại tâm sự không muốn người biết nào?

Một loại ý muốn bảo hộ mạnh mẽ trào dâng, Kì An Tu ở trong lòng âm thầm thề, sau này nhất định phải hảo hảo bảo hộ hai cha con này, để cho bọn họ chân chính nở nụ cười.

Diêu Nhật Hiên vẫn không tỉnh lại, mặc cho Kì An Tu thay đổi quần áo, ôm cậu lên xe, xuống xe, rồi lại đặt lên một cái giường lớn, cậu không vui vặn vẹo vài cái, cũng rất mau thích ứng, lại ngủ tiếp.

Đến khi cậu đói bụng đến độ không thể ngủ được mới chịu mở mắt ra, ngoài cửa sổ chỉ có ánh sáng mờ mờ.

Là trời đã sáng sao? Suy nghĩ của cậu vẫn dừng lại ở đêm qua. Nhưng khi cẩn thận nhìn xung quanh, không đúng a? Đây rõ ràng không phải là khu nhà nghỉ hôm qua.

Gian phòng ngủ rất lớn này lấy màu cà phê làm tông màu chính trang hoàng đơn giản thanh thoát, sàn nhà màu cà phê, tủ quần áo màu trắng ngà, hai bức màn cũng màu cà phê sẫm hơn một chút, ngay cả chiếc giường cũng là mang màu cà phê nhạt phối với màu trắng ngà.

Diêu Nhật Hiên mơ mơ hồ hồ nhớ lại, sao nơi này nhang nháng giống nhà của con heo kia quá?

Vậy còn Tiểu An An đâu? Nghĩ đến con, cậu mới giật mình vội đứng lên, lại cảm thấy toàn thân y như bị xe tải nghiến qua, vừa động liền đau.

Con heo kia! Tối hôm qua rõ ràng có nói chỉ làm mặt sau, rốt cuộc vẫn là nơi nơi đều ăn sạch sẽ. Cậu căm giận nguyền rủa, nhìn lại thấy trên người mình phủ một cái áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, rõ ràng còn mang theo hương vị của tên chết tiệt kia.

Chậm rãi động thân, đẩy cửa ra nhìn xung quanh, cậu sửng sốt.

Diêu Bình An đang trong căn phòng trẻ em màu lam đối diện, ngồi trên thảm ngâm nga bài hát thiếu nhi lắp ráp một bộ xe lửa đồ chơi. Trong nhà heo sao lại có phòng trẻ em? Hắn ta có con rồi? Tim cậu bỗng dưng thắt lại, theo bản năng kêu lên,“An An!”

Nghe được tiếng ba ba, Diêu Bình An lập tức quay đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười ngây thơ, lại khôi phục bộ dạng con nít hồn nhiên đáng yêu, “Ba ba! Ba ba tỉnh rồi! Ba ngủ lâu quá nha, ngủ thẳng đến tối luôn!”

Cái gì? Là trời sắp tối rồi? Diêu Nhật Hiên dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ hình phim hoạt hoạ treo trên tường. Không phải là mơ, đã sắp bảy giờ rồi! Nguyên lai cậu cư nhiên ngủ cả ngày?

Tình huống này thật đúng là hiếm thấy, trong đầu cậu có một ý niệm rất quan trọng chợt lóe lên nhưng không kịp bắt lấy, lại quên đi.

Diêu Bình An buông món đồ chơi, xoay người bổ nhào vào trước mặt cậu, “Ba ba, ba nhanh đi rửa mặt đánh răng đi! Chú nói là đi mua cơm về ăn, hẳn là sắp về tới rồi.”

Không đúng! Diêu Nhật Hiên cảm giác được một tia không thích hợp, “An An, sao con lại đi lấy đồ của người ta mà chơi? Không được phá nữa, ba đi rửa mặt, lát nữa chúng ta về nhà đi!”

Diêu Bình An giảo hoạt cười, ra vẻ ngượng nghịu nhún nhún vai nói, “Về nhà? Nhưng mà phòng ở bên kia dọn sạch rồi nga, đồ đạc đưa sang bên đây hết, chúng ta phải về nhà nào ba?”

***.

Bình luận





Chi tiết truyện