chương 91/ 110

Ngủ đến nữa đêm Tô Tiểu Mễ bỗng nhiên từ trong mộng giật mình thức tỉnh, cậu ngồi dậy vì cả buổi nằm ngủ trên ghế sa lon nên hiện tại toàn thân đau nhức, lại vô tình phát hiện Tôn Diệu ngồi dưới đất, đầu tựa vào tay cậu ngủ thiếp. Tô Tiểu Mễ nhìn đồng hồ cũng đã hơn 12h. Mà Tôn Diệu cũng bị cử động Tô Tiểu Mễ đánh thức, ngẩng lên đôi mắt mơ màng, hỏi: “Đã khá hơn sao?”

Tô Tiểu Mễ ngại ngùng từ ghế salon đứng lên: “Ngại quá, không ngờ lại để cậu thấy tớ thế này, tớ phải về đây, không làm phiền cậu”

Tôn Diệu kéo lại Tô Tiểu Mễ không để cậu đi: “Cậu còn muốn trở lại bên cạnh hắn? Hắn hại cậu tổn thưởng, hại cậu chảy nước mắt, cậu còn muốn về bên cạnh hắn? Ở lại bên cạnh tớ được không?” Tôn Diệu từ phía sau lưng ôm lấy Tô Tiểu Mễ ôn nhu nói.

Hoàn toàn không muốn nghe thêm lời chói tai, Tô Tiểu Mễ nôn nóng giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm kiên cố của Tôn Diệu lại bị người nọ giữ chặt không thể cử động, Tô Tiểu Mễ hoảng sợ thật rồi, cậu chỉ muốn Nghiêm Ngôn, không giống, một chút cũng không giống, hắn không phải là Nghiêm Ngôn. Tôn Diệu bắt đầu hôn phía sau gáy Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ giật bắn lên một cái, quả nhiên không phải Nghiêm Ngôn thì không được.

“Xin cậu, buông tớ ra” Tô Tiểu Mễ tuyệt vọng nói.

Ở phía sau Tôn Diệu nghe vậy liền ngưng động tác, Tô Tiểu Mễ nức nở hai bả vai cũng run lên bần bậc: “Thật xin lỗi, tớ thật sự không thể yêu cậu, tớ yêu hắn, bất kể hắn làm ra chuyện gì, tớ cũng không thể rũ bỏ tình yêu của mình. Bởi vì quá quan tâm nên mới đau khổ, mới chảy nước mắt, trừ hắn ra tớ đã không thể yêu bất luận người nào nữa rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Tô Tiểu Mễ không ngừng nói xin lỗi.

“Tôi ở bên cạnh cậu bốn năm, bốn năm, cậu biết con số đó dài dằng dẵng cỡ nào, tớ nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ chú ý tới tớ, nhưng cậu không có, bốn năm qua đối với cậu chẳng là cái gì cả?

“Dù có yêu tới lâu hơn nữa, ở chỗ này đã không thể quay lại, tình yêu của tớ đã trao hết cho hắn, cậu bảo tớ làm sao lấy lại đây. Tôn Diệu, giữa chúng ta không thể .”

“Cậu thật sự yêu hắn?” Tôn Diệu đau khổ hỏi

“So cậu nghĩ còn yêu nhiều hơn, không có hắn tớ căn bản không sống được” Tô Tiểu Mễ nói rất dứt khoát, Tôn Diệu đờ đẫn buông ra Tô Tiểu Mễ, ngay cả một hy vọng nhỏ nhoi cũng không có, đời này định sẵn cậu và Tô Tiểu Mễ mãi mãi không thể ở cùng một chỗ, chán nản cúi thấp đầu đi ra ngoài: “Tớ ra ngoài giúp cậu mua ít đồ, tới nay cậu cứ ở lại đây, yên tâm, tớ sẽ không làm gì đâu” Nói xong mở cửa đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ ngồi trở lại ghế sa lon, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ra cửa Tôn Diệu đi tới nhà trọ Nghiêm Ngôn, cửa mở ra đập vào mắt là Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, vẻ mặt trừ mỏi mệt còn mang theo nét bi thương. Nghiêm Ngôn vừa nhìn thấy Tôn Diệu, nhào đến nắm cổ áo hắn, quát to: “Cậu ta ở đâu?”

Tôn Diệu không nói chỉ đưa ra địa chỉ, Nghiêm Ngôn đem Tôn Diệu đẩy ngã trên mặt đất: “Tốt nhất đừng để tôi biết được cậu chạm qua hắn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu” Dứt lời theo địa chỉ kia phóng đi.

Đến trước cửa, Nghiêm Ngôn liều mạng gõ cửa: “Tô Tiểu Mễ, mở cửa”

Tô Tiểu Mễ nghe thấy giọng nói quen thuộc, bật người khỏi ghế salon, không phải mộng, Nghiêm Ngôn thật sự ở bên ngoài. Tô Tiểu Mễ ngồi thẳng lưng do dự không biết có nên mở cửa hay không, mở cửa rồi lại không biết phải nói gì? Bên trong còn đang lưỡng lự, bên ngoài Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc tựa vào cạnh cửa, nói: “Tô Tiểu Mễ, dù xảy ra chuyện gì em cũng nên để anh giải thích xong rồi hẳn đi chứ, đừng để nước mắt chảy một cách lãng phí. Em đúng là quỷ thích khóc, anh không lừa em, nếu anh thật sự muốn lừa em thì em đúng là óc heo, hơn nữa anh sẽ để em dễ dàng nắm thóp chắc? Tối hôm qua làm thêm đến 12 h, Cao Mỹ nói con bé cùng Điền Điềm uống rượu hơi nhiều, bị người khác quấy rầy. Dù thế nào con bé cũng là em họ anh, anh không thể bỏ mặc làm ngơ, vì vậy anh lập đến đó, trong quán bar anh đỡ Điền Điềm, cô ấy say khướt đi được vài bước thì ói bẩn cả người. Bất đắc dĩ anh phải đưa cô ấy đến khách sạn mướn hai căn phòng, Điền Điềm nói điện thoại cô ấy hết pin muốn mượn của anh, mà tiểu quỷ Cao Mỹ kia lại lấy chìa khóa của anh lái xe đi, cuối cùng anh đưa Điền Điềm vào một phòng, còn anh sang phòng bên cạnh tắm rửa, chờ giặt xong quần áo rồi đón taxi trở về, sau đó do quá mệt mỏi anh ngủ lúc nào cũng không biết. Mặc kệ em tin hay không, anh cũng đã nói rõ”

Ở trong phòng Tô Tiểu Mễ ôm chân không nhúc nhích yên lặng lắng nghe.

Thuốc trong tay Nghiêm Ngôn đã tàn, hắn ném đi, lấy ra một điếu mới, châm lửa, hít một hơi, mới nói tiếp: “Về chuyện Điền Điềm, không phải anh cố ý giấu giếm chẳng qua chỉ không muốn nhắc lại. Em muốn anh nói gì, nói anh ở cái tuổi 15 chuyện gì cũng không biết đi theo một cô gái ăn chơi lêu lỏng, anh không muốn đem chuyện hư hỏng của mình nói với em, anh biết em muốn một tình yêu tinh khiết và anh muốn dâng nó cho em. Nếu anh nói sự thật chẳng lẽ em không khổ sở, sẽ không đoán mò?Chuyện trước kia thật sự quan trọng lắm sao? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn hiện tại? Chúng ta ở chung hai năm, ngay cả một chút tin tưởng với anh em cũng không có? Khi ấy anh hi vọng em sẽ đứng đó nghe anh giải thích, nhưng em thế nào, em bỏ trốn không nhìn anh lấy một lần, nói thật lúc đó anh rất thất vọng, gọi điện cho em lại nghe được giọng Tôn Diệu, anh quả thật giận đến phát điên, anh biết em rất khó chịu nhưng em không nghĩ anh cũng sẽ khổ sở sao? Tô Tiểu Mễ, anh luôn cho rằng không có chuyện gì có thể chia cách chúng ta, chẳng lẽ chỉ có anh nghĩ vậy?”

Lời vừa dứt cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, Tô Tiểu Mễ đứng trước cửa cúi đầu ngó chừng Nghiêm Ngôn ngồi dưới đất, Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ chịu đi ra lập tức đứng dậy, ném xuống tàn thuốc, vỗ vỗ bụi bậm trên người, vươn tay về phía Tô Tiểu Mễ : “Tô Tiểu Mễ, chúng ta về nhà đi” Tô Tiểu Mễ chậm rãi đem tay đặt vào lòng bàn tay Nghiêm Ngôn, khuôn mặt đẫm nước mắt cố gắng nặn ra nụ cười, gật đầu.

Trở về tổ ấm của bọn họ, Tô Tiểu Mễ yên tĩnh nằm trên giường, ngã đầu dựa vào bả vai Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ thật xin lỗi, em sau này sẽ tin tưởng anh”

“Sau này sẽ không chạy trốn nữa ?”

“Sẽ không, tuyệt đối không bỏ trốn”

“Được rồi, đừng khóc , khó coi chết đi được”

“Tại tình cảm của em phong phú không được sao”

“Đường đường một thằng đực rựa, khóc thành thế này còn ra cái gì”

“Vẫn còn tốt hơn ai kia không có tuyến lệ”

“Em muốn chết đúng không.”

“Ơ, ơ, ban nãy vừa nói một đống lời cảm động, hiện tại không phải muốn trở mặt chứ”

“Anh vừa rồi chỉ muốn lừa em về nhà mới nói vậy”

“Anh là bạch nhãn lang.”

Ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ tỉnh dậy thực sớm, chạy đến thư phòng, trong bản hiệp ước giữa hai người viết thêm một điều:

Phải tin tưởng tình yêu thủy chung của đôi bên

Hiệp ước này sẽ giúp tình yêu chúng ta thêm kiên định

Bình luận





Chi tiết truyện