chương 11/ 110

Tô Tiểu Mễ đứng trước cửa nhà Nghiêm Ngôn dùng sức gõ cửa, cửa mở ra Tô Tiểu Mễ thấy Nghiêm Ngôn mặc quần áo nông rộng, bộ dạng như mới vừa tỉnh ngủ, Nghiêm Ngôn như vậy Tô Tiểu Mễ chưa từng thấy qua. Với cậu Nghiêm Ngôn là dạng người mới vừa nhìn sẽ cảm thấy tuấn tú, càng nhìn thì càng thấy đẹp trai, nhìn nửa lại càng đẹp.

Nghiêm Ngôn thấy người đến là Tô Tiểu Mễ lập tức đen mặt muốn đóng sập cửa. Tô Tiểu Mễ vội vàng ôm lấy khung cửa, mấy lời ban nãy luyện tập trên xe hiện tại nói ra lại lắp bắp không mạch lạc: “Dấu hôn kia ….em tự làm…em..muốn ….anh ghen, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em đáng chết.”

Nghiêm Ngôn nghe mấy lời không liền mạch đại khái cũng đoán ra nhưng biểu tình vẫn như cũ không thay đổi, nhường chỗ trống cho Tô Tiểu Mễ vào nhà: “Vào rồi hãy nói.”

Tô Tiểu Mễ giống đứa bé phạm phải sai lầm, theo sau Nghiêm Ngôn đi vào phòng khách, ngồi trên ghế salong, cúi thấp đầu đem mọi chuyện quan trọng lập lại một lần, sau khi nói xong liền ngẩng đầu, rưng rưng đáng thương nhìn Nghiêm Ngôn.

“Được lắm.Tô Tiểu Mễ, không ngờ cậu cũng có tài làm đạo diễn phết, chỉ có một dấu đỏ mà cậu có thể nháo đến cỡ này?” Nhóc quỷ này, tốt bụng giúp cậu ta tìm lại 100 nguyên, không ngờ lại rơi vào tình trạng thảm hại, khi ngay ở cửa phòng học nghe Lô Y Y hô to, tình cờ liếc qua lại thấy đầu vai Tô Tiểu Mễ có dấu hôn, lúc đó hắn giận đến thiếu chút nữa nhảy ra đánh Tô Tiểu Mễ một trận.

“Em, em chỉ vì quá quan tâm đến anh, cho nên. . . . . .”

Nghiêm Ngôn nghe cậu nóng lòng giải thích thì hơi mềm lòng, cơn giận tiêu tán đi phân nửa, cắn răng oán hận nói: “Tô Tiểu Mễ, cậu phải hiểu không phải chỉ mỗi cậu biết ghen!”

Tô Tiểu Mễ cũng biết bản thân đã làm sai, im lặng tự ăn năn nghe Nghiêm Ngôn buông lời dạy dỗ.

“Có phải đã lâu không trừng phạt cậu, ngứa da đúng không?” Nghiêm Ngôn nghiêng người tới, bóp cằm Tô Tiểu Mễ nâng cao. Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ ửng đỏ, trừng phạt cái gì? Là làm chuyện lần trước sao, lại nghĩ đến mình đang ở nhà Nghiêm Ngôn, bèn ngẩng đầu đánh giá trên dưới, vừa rồi không thấy rõ bây giờ nhìn lại nhà Nghiêm Ngôn cũng quá lớn đi, nhịn không được tò mò hỏi: “Nhà anh không có ai sao?”

“Tôi ở một mình.” Nghiêm Ngôn vừa nói vừa kéo Tô Tiểu Mễ đi đến phòng ngủ, vào trong liền ném lên giường. Tô Tiểu Mễ ngã xuống giường, tay nắm lấy tấm chăn vừa vặn che kín khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Nghiêm Ngôn thối, có cần gấp gáp vậy không.

Nghiêm Ngôn nhào đến, kéo ra tấm chăn, tiếp theo phủ lên người Tô Tiểu Mễ: “Tự mình gặm hèn chi dấu đỏ không đủ lực, vẫn là để tôi giúp cậu.” Vừa nói vừa kéo quần áo trên người Tô Tiểu Mễ ném ra ngoài.

Nhắc lại chuyện này làm gì, Tô Tiểu Mễ không vui bĩu môi, cậu đã xin lỗi hắn nhiều lần mà vẫn không tha, đang ngẩn ngơ suy nghĩ cổ chợt truyền đến ấm áp làm cả người Tô Tiểu Mễ run lên nhè nhẹ, đầu lưỡi ẩm ướt liếm quét ngay cổ rồi từ từ trợt xuống vật nổi lên trước ngực, Tô Tiểu Mễ cảm nhận được luồng sóng tê dại, miệng bật ra rên rỉ khe khẽ, cảm thấy rất thoải mái bèn đem tay cắm vào mái tóc Nghiêm Ngôn, lẩm bẩm nói: “Chuyện kia kia…a…ưm… thật…a… thật xin lỗi.”

“Xem ra tôi còn chưa dùng hết sức nếu không sao cậu lại có tâm tư nghĩ đến chuyện khác?”

Nghiêm Ngôn cười xấu xa vói tay đến 囧囧 trướng to, Tô Tiểu Mễ hít một ngụm khí lạnh: “Hmm, nơi đó, đừng, đừng. . . . . .”

Nghiêm Ngôn tiếp tục hoạt động lên xuống: “Đừng cái gì?”

“Đừng, đừng ngừng. . . . . .” Một người anh tuấn rạng ngời như Nghiêm Ngôn lúc này lại thốt ra lời hạ lưu, Tô Tiểu Mễ xấu hổ đến khuôn mặt đỏ rực có thể nặn ra máu .

“Tiểu Mễ, cậu thật nhạy cảm.” Nghiêm Ngôn giọng nói đã khàn đến đáng sợ, nhìn người phía dưới thân mình không ngừng, 囧囧cứng rắng trông rất khổ sở.

“Ư, ư, a, nơi đó, a. . . . . .” Trong miệng Tô Tiểu Mễ truyền ra rên rỉ đứt quãng. Không lâu sau, Tô Tiểu Mễ hít thở trở nên khó khăn dồn dập.

“Em, em, không được.” Dứt lời liền cong thân thể lên thành vòng cung, chất lỏng màu trắng buông thả phóng hết vào tay Nghiêm Ngôn. Tô Tiểu Mễ mệt mỏi ngã trên giường ngó chừng Nghiêm Ngôn, thở gấp nói: “Anh thật lợi hại.”

Ném ra một câu tiếp theo lại ngượng ngùng dùi đầu vào gối, Nghiêm Ngôn ở trước ngực Tô Tiểu Mễ cắn một cái: “Vẫn còn chưa xong.” Ôm Tô Tiểu Mễ giúp cậu xoay người nằm ngửa trên giường, Tô Tiểu Mễ trốn tránh muốn tiếp tục giả đà điểu, ham muốn trong mắt còn chưa biến mất Nghiêm Ngôn cúi xuống hôn lên môi Tô Tiểu Mễ, đầu lưỡi linh hoạt chen vào trong miệng ra sức cướp đoạt, sau đó đem chất lỏng trong tay xoa lên nơi phía sau Tô Tiểu Mễ . Tô Tiểu Mễ cảm thấy phía sau lành lạnh, ngay sau đó là ngón tay ôn nhu của Nghiêm Ngôn thăm dò vào hoàn toàn không giống lần đầu, Tô Tiểu Mễ bị cảm giác mới mẻ đó khiến cho nói không ra lời, miệng không ngừng phun ra rên rỉ, cuối cùng Nghiêm Ngôn ghé vào lỗ tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng nói: “Bảo bối, anh muốn tiến vào.”

Cùng lúc câu nói vừa mới dứt, một dị vật thô to ấm áp tiến vào trong cơ thể, hai người cùng nhau hừ một tiếng, Tô Tiểu Mễ đã không phải lần đầu nên cũng không cảm thấy đau đớn cho lắm, chỉ thấy cảm giác có chút xa lạ, 囧囧 囧囧 của cậu lại bắt đầu phấn chấn, đầu óc bị cơn choáng váng bao phủ, không biết qua bao lâu, rung chuyển ngày càng mạnh mẽ, Tô Tiểu Mễ ngẩng cổ hét to: “Hmm ~ Hmm ~, em lại muốn tới.”

“Mới thế mà đã tới sao.”

Cuối cùng Nghiêm Ngôn cũng chiếm được giải phóng trong cơ thể Tô Tiểu Mễ. Ôm Tô Tiểu Mễ vào lòng, hai người cũng ngủ mê man. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Tiểu Mễ nhớ cậu còn có chuyện muốn nói lại vì lao lực qua độ nên không nghĩ quá nhiều ngủ thiếp đi.

Cậu đã quên hôm nay Nghiêm Ngôn không có lớp nhưng buổi chiều cậu có khóa cần học. Cậu cũng quên trường học của bọn họ người đến lớp chiếm 40% thành tích học kỳ.

Đến khi Tô Tiểu Mễ tỉnh chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến là làm tiểu thụ cũng rất tốt. Cười ngây ngô một hồi mới mở điện thoại nhìn tin ngắn, tận mười lượt gọi chưa ai nghe, hẳn thấy mình ngủ nên không đánh thức, lại nhìn tin ngắn của bọn Chu Cương, Tôn Diệu.

“Thằng nhóc cậu không muốn tốt nghiệp đúng không? Mau lên lớp.”

Tô Tiểu Mễ kêu thảm một tiếng, không quản thân thể đau nhức cuống quít xuống giường mặc quần áo tử tế, để lại một mình Nghiêm Ngôn liền xông ra ngoài.

Từ đó về sau, Tô Tiểu Mễ vì muốn nếm được ngon ngọt, một lát không cẩn thận làm hư sách giáo khoa của Nghiêm Ngôn, một lát lại không cẩn thận cạo sờn CD Nghiêm Ngôn. Nếu như Nghiêm Ngôn hung hăng trừng cậu, cậu liền nháy mắt: “Em biết em sai rồi, anh làm gì cũng được đừng có trừng em.”

Hôm nay vừa lúc cậu lại muốn làm hư gì đó, đi chung quanh nhà Nghiêm tìm kiếm đồ hạ thủ, Nghiêm Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Em đừng có làm bộ như tìm vật đánh rơi, em quên rồi sao, quanh co lòng vòng chút nữa làm hư đồ của anh .”

Tô Tiểu Mễ đỏ mặt không nghĩ tới tâm tư cậu bị Nghiêm Ngôn nhìn thấy một cách dễ dàng. Nhớ tới một chuyện, Nghiêm Ngôn thẳng thẳng nói: “Học kỳ sau anh phải ra ngoài thực tập.”

“Nhanh như vậy?” Tô Tiểu Mễ hoảng sợ hô lên.

“Anh đã năm tư ra ngoài học tập cũng không có gì lạ.”

“Vậy em làm sao bây giờ?”

“Em làm được gì? Anh bị bố gọi đến quản lý chi nhánh công ty ông ấy, chủ nhật cứ đến tìm anh.”

Tô Tiểu Mễ nghe đến bố Nghiêm Ngôn liền không biết nói gì nữa. Khoảng thời gian qua thật sự rất vui vẻ thiếu chút cậu đã quên Nghiêm Ngôn mới đây đã năm tư, trong trường học đơn thuần cái gì cũng không cần nghĩ nhưng sau khi ra ngoài xã hội thì thế nào, tất cả mọi người đều phải đối mặt với tương lai mà tương lai hai người bọn họ là một mảng mù mịt nặng nề, Tô Tiểu Mễ không thể không nghĩ rồi lại không dám nghĩ đến, mặc dù đã tự nhủ với bản thân vui được ngày nào hay ngày đó nhưng nhìn thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, bản lại bất lực không thể ra sức, bồn chồn không yên.

Nghiêm Ngôn nhìn thấy biểu tình Tô Tiểu Mễ, kéo cậu ngã vào lòng mình, trán áp vào trán Tô Tiểu Mễ : “Em chỉ cần đi theo anh là được.”

Nghe đến đây, hai tay Tô Tiểu Mễ tự nhiên hoàn thật chặc vòng eo Nghiêm Ngôn, chặt đến thiếu điều siết chết Nghiêm Ngôn.

Bình luận





Chi tiết truyện