chương 34/ 110

Ba ngày tiếp theo Tô Tiểu Mễ đều không đi học, ngày ngày nhốt mình trong phòng dù ai gọi cũng không ra mở cửa, mẹ Tô lo lắng không nhịn được kéo Lô Y Y hỏi: “Y Y, con biết thằng nhóc Tiểu Mễ xảy ra chuyện gì không? Tối ngày có cứ ru rú trong phòng, dì đem cơm để trước cửa nó cũng chỉ ăn chút xíu. Không phải muốn dì lo lắng chết sao?”

Lô Y Y nhìn hướng phòng Tô Tiểu Mễ, thở dài: “Nếu cậu ta chịu nghĩ thông suốt sẽ không như vậy.”

Mẹ Tô nghe Lô Y Y nói mà chẳng hiểu ra sao: “Thông suốt cái gì?”

“Thông suốt bản thân muốn làm gì ” Dứt lời Y Y lại vỗ nhẹ vai mẹ Tô: “Dì Tô à, dì cũng đừng quá lo lắng, chuyện này cháu cũng không rõ cũng không thể xen vào, dì cũng không xen vào được đâu.”

Ở trong phòng Tô Tiểu Mễ nghe thấy những lời của Lô Y Y, thân thể chô trong chăn giật giật, mở to hai mắt, cậu chỉ muốn đưa ra quyết định tốt cho mọi người nhưng quyết định này lại khiến cậu ngày càng khổ sở, hôm nay Nghiêm Ngôn đã có người yêu, chính cậu đem hắn giao cho người khác rồi lại trách hắn ân ái cùng người ta. Cậu muốn chính là điều này sao?

Không chịu ở chung với hắn lại không muốn hắn ở bên cạnh người khác?Đây chính là ích kỷ, Lô Y Y nói rất đúng, người bị tổn thương lớn nhất không phải cậu mà là người bị cậu kiên quyết đẩy xa, kết quả gieo gió gặt bão vẫn là cậu.

Quá muộn rồi! Hắn đã có người khác.

Không thể thông suốt Tô Tiểu Mễ ở lì trong phòng năm ngày, tinh thần dần dần trở nên hoảng hốt.

“Mở cửa.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng động làm Tô Tiểu Mễ sực tỉnh, bò dậy khỏi giường lại quật cường không chịu mở cửa, trong lòng vẫn còn sót lại một tia tự ái cuối cùng.

“Anh còn tới nơi này làm gì?”

“Mẹ nó, nếu cậu đã muốn chia tay thì sống cho tốt, coi cậu bây giờ xem, chẳng ra thế nào cả?”

“Ra thế này là chuyện của tôi, tôi biết mẹ cùng Lô Y Y gọi anh tới nhưng tôi không cần anh quan tâm.”

“Ông đây đang thương hại cậu.”

“Tôi không cần anh thương hại, tôi muốn sống sao là chuyện của tôi không liên quan đến anh, anh đừng có tới đây nữa.” Tại sao có cô gái khác rồi còn xuất hiện trước mặt cậu, cố ý muốn cậu không quên được đúng không?

“Tô Tiểu Mễ, anh mệt rồi, không muốn nghe em nói những lời thế nữa. Anh chỉ muốn nói nếu em vì người nhà rời xa anh, vậy em có nghĩ đến những việc làm gần đây của mình sẽ khiến bọn họ lo lắng cỡ nào không? Làm người không thể quá ích kỷ, em tự suy ngẫm lại đi.”

Ngoài cửa không còn tiếng động, người nọ hẳn đã đi, rõ ràng rất muốn gặp đến khi gặp lại nói ra những lời tổn thương nhau.

Hôm sau, Tô Tiểu Mễ chịu rời khỏi căn phòng ổ chuột, vóc người gầy gọt đáng thương. Khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ Tô, khóe miệng cố gắng cong lên: “Mẹ, nấu cơm con ăn, con đói bụng.”

Mẹ Tô thấy con trai nghe lời thiếu chút nữa không có cám ơn trời đất. Vội vàng chạy vào phòng bếp chuẩn bị món ăn cho con trai ngoài ra không nói thêm điều gì, Tô Tiểu Mễ cơm nước xong trở về trường học, tiếp tục những buổi học như ngày trước, tiếp tục cùng đám bạn cãi nhau ầm ỉ nhưng không hề đề cập tới Nghiêm Ngôn, đó là vết thương của lòng cậu nên cậu không muốn chạm vào.

Hết thảy trở lại như thuở ban đầu chưa quen biết Nghiêm Ngôn, chỉ có một thứ không giống đó là Tô Tiểu Mễ, cậu đã không thể trở lại như trước kia.

Cuộc sống êm ả trôi qua, hai người ngậm lấy nỗi đau của chính mình.

Mấy ngày nữa sẽ có buổi thi, mấy sinh viên năm tư đều quay về trường bận rộn hoàn thành đề cương luận văn của mình. Tô Tiểu Mễ ngày ngày canh chừng bên cửa sổ muốn được một lần nhìn thấy người nọ nhưng mãi cho đến tốt nghiệp cậu vẫn không thấy được mặt Nghiêm Ngôn.

Kết thúc lễ tốt nghiệp, nhóm người Tô Tiểu Mễ vẫn phải đi học. Sau giờ học, Tô Tiểu Mễ liền chạy ra ngoài, nào ngờ gặp được Nghiêm Ngôn tựa tại lan can ngoài cửa. Nghiêm Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Mễ chạy ra liền ném xuống đầu thuốc trong tay, ngoắt ngoắt tay với Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ chậm chạp đi tới, muốn nói lại không biết nói từ đâu, cậu và Nghiêm Ngôn đã hơn ba tháng không gặp mặt, Nghiêm Ngôn dường như chính chắn hơn rất nhiều, cũng đẹp trai hơn. Tô Tiểu Mễ nghĩ vậy không nhịn được cười khổ.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Ngôn mở miệng, nói: “Tôi phải trở về thành phố A.”

Tô Tiểu Mễ bị câu nói này làm cho đau lòng, trở về thành phố A? Hắn muốn rời đi?

“Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng trước khi đi thôi.” Nghiêm Ngôn nói xong để lại một mình Tô Tiểu Mễ còn ngây ngốc, đi được vài bước lại quay đầu cười cùng Tô Tiểu Mễ: “Tô Tiểu Mễ, tạm biệt hẹn sau này gặp lại.”

Sau đó Nghiêm Ngôn xoay người đi.

Trong đầu Tô Tiểu Mễ một mảnh trống rỗng, nhìn chằm chằm phương hướng Nghiêm Ngôn biến mất.

Tô Tiểu Mễ, tạm biệt hẹn sau này gặp lại

Tô Tiểu Mễ, tạm biệt hẹn sau này gặp lại

Tô Tiểu Mễ, tạm biệt hẹn sau này gặp lại

Hắn sao có thể nói thanh thản như thế ? Sao có thể vứt cậu lại một mình rời đi? Quên mất? Có thể quên được không? Tô Tiểu Mễ vẫn đứng bất động tại chỗ đến khi Lô Y Y đi tới trước mặt cũng không hề hay biết, Lô Y Y hỏi : “Tốt lắm đúng không?”

Tô Tiểu Mễ lúng ta lúng túng: “Có cái gì không tốt, như vậy tất cả mọi người đều tốt.”

Lô Y Y giơ tay tát một cái vào trên mặt Tô Tiểu Mễ: “Mẹ nó, cậu tỉnh lại cho tôi, cậu nhìn lại bản thân mình đi cứ như một người sắp chết không bằng, người không giống người, quỷ không giống quỷ, tại sao cứ nhất định phải chọn lựa giữa gia đình cùng tình yêu, cậu chỉ cần cố gắng khiến cho gia đình tiếp nhận tình yêu của các cậu chẳng lẽ không được.”

Tô Tiểu Mễ bị đánh đến tỉnh táo cả người, tại sao đạo lý đơn giản như vậy cậu lại không nghĩ tới. Lúc này điện thoại di động trong túi rung lên hai cái, Tô Tiểu Mễ cuống quít mở ra tin ngắn.

“Tô Tiểu Mễ, trong khoảng thời gian này tôi cũng đã thông suốt thì ra cậu không hề yêu tôi.”

Nghiêm Ngôn gửi xong tin ngắn tiện tay ném di động vào trong thùng rác, nếu đây là kết quả cậu ta muốn thì hắn sẽ cho cậu như ý.

Bên này Tô Tiểu Mễ sốt ruột gọi lại đầu bên kia lại không ai đón máy. Lô Y Y nhìn chút thời gian: “3h máy bay của hắn sẽ khởi hành.”

Tô Tiểu Mễ nghe được liền xông ra khỏi cửa trường học.

Nghiêm Ngôn, anh đừng bỏ đi để lại một mình em, còn rất nhiều chuyện em còn chưa nói với anh, còn rất nhiều chuyện chúng ta chưa từng làm.

Đợi Tô Tiểu Mễ chạy tới phi trường thì đã hơn 3h, cậu đứng ở phi trường nhìn máy bay cất cánh bay cao, không để ý tới ánh mắt của mọi người chung quanh, cậu ngẩng đầu rống to: “Không phải anh đã nói tuyệt đối không buông tay sao, anh là cái tên lường gạt, tên lường gạt, anh thì nghĩ thông suốt nhưng em vẫn chưa nghĩ thông, anh chờ em một chút không được sao. Ông đây không yêu anh còn có thể yêu người nào.” Nói xong cũng đem điện thoại quăng lên trời nhìn nó rơi xuống đất vỡ vụn.

Nếu như đó không phải là yêu vậy những ngày tháng ngọt ngào trước kia là gì ?

Bình luận





Chi tiết truyện