chương 101/ 110

Hôm nay Tô Tiểu Mễ dậy muộn không kịp giúp Nghiêm Ngôn chuẩn bị bữa ăn sáng, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều tại tối hôm qua anh giày vò hại em chỉ mới chợp mắt, hay để em ra ngoài mua bữa sáng cho anh”

“Không cần” Nghiêm Ngôn cởi ra đồ ngủ, đổi lại một thân tây trang: “Anh tự đi mua”

“Anh không cho em mua, em sẽ thấy áy náy vì không làm tròn bổn phận một người vợ” Tô Tiểu Mễ thân người trần trụi quấn trong chăn bông đáng thương Nghiêm Ngôn.

Mỗi lần Tô Tiểu Mễ dùng chiêu này với Nghiêm Ngôn đại đa số đều rất hữu hiệu.

Nhìn thấy Nghiêm Ngôn đồng ý Tô Tiểu Mễ thật nhanh đứng dậy mặc quần áo “Chở em đi với”

“Lái xe đưa em đi mua điểm tâm, rồi quay về nhà ăn, sau đó lại lái xe đi làm? Anh không có bệnh”

“Em đâu có nói muốn về, hôm nay em cùng anh đến công ty. Ngôn, em đã lâu chưa đến công ty, công ty anh có xuất hiện mỹ nữ mới hay không em cũng không biết, không biết ở nhà sẽ đoán mò, mà càng đoán mò sẽ tâm thần không yên, không yên sẽ khổ sở, thần kinh yếu ớt . . .”

“Cho em đi cùng cũng được với điều kiện phải ngậm miệng lại”

“Anh luôn hi vọng em ngậm miệng, em rốt cuộc ầm ĩ khi nào”

“Đừng ép anh đánh người” Nghiêm Ngôn tàn bạo bỏ lại một câu uy hiếp rồi đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ ngậm miệng, biết điều đi theo phía sau Nghiêm Ngôn, người này thật là quá khoa trương.

Mua xong bữa sáng, Tô Tiểu Mễ ngồi trên xe ngoan ngoãn ăn, thỉnh thoảng còn ép Nghiêm Ngôn cắn vài miếng Hamburger của cậu, tiện tay ấn mở máy nghe đài.

Truyền thanh đầu tiên phát một bài nhạc thật êm tai, kết thúc bài nhạc sau đó lại đến một giọng nữ: “Cuộc sống hiện tại của bạn hạnh phúc chứ?”

“Hạnh phúc” Tô Tiểu Mễ miệng cắn một miếng Hamburger trả lời câu hỏi trong đài.

Nghiêm Ngôn vờ chuyên tâm lái xe không nghe.

“Bạn tìm được một nửa của mình chưa?”

“Rồi” Tô Tiểu Mễ vui vẻ nói chuyện cùng đài truyền thanh.

“Bạn có từng nghĩ nếu như bạn không gặp được một nửa hiện tại của mình, cuộc sống của bạn sẽ thế nào? Sẽ cùng một người xa lạ sống vui vẻ hay hưởng thụ cảm giác thoải mái của cuộc sống độc thân, hiện tại gửi đến cho các bạn bài hát của Mạc Văn Uý “Nếu không có anh” 

Tô Tiểu Mễ im lặng bắt đầu suy tư vấn đề mới này.

Đợi xe ngừng lại trước cửa công ty, Tô Tiểu Mễ mới đưa ra nghi vấn: “Ngôn, em chưa từng nghĩ trên thế giới này không có anh sẽ thế nào, bởi vì nếu thế giới này không có anh, Tô Tiểu Mễ em cũng chẳng là gì” Tô Tiểu Mễ nói xong xúc động nhào đến ôm cổ Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn cảm thấy người này lại đến giờ phát bệnh, tuy nhiên vẫn không có ý đẩy ra Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ đầu tiên đem môi mình in lên môi Nghiêm Ngôn, sau đó vươn lưỡi say mê hôn mút, Nghiêm Ngôn ôm chặt eo Tô Tiểu Mễ. Đang lúc hai người ở trên xe hôn đến không thể tách rời ra, thiếu chút nữa xảy ra một màn xuân cung sống động, lúc này Lô Y Y lại ở bên ngoài liều mạng gõ cửa sổ xe mới tách ra được hai người. Nghiêm Ngôn sửa sang lại quần áo, mở cửa đi xuống xe, Lô Y Y vẻ mặt khinh bĩ nhìn tô Tiểu Mễ: “Thật đúng là gã phóng đãng, ở dưới đại sảnh đông người còn bày trò thân mật, cậu đến thì đến dụ dỗ Ngôn làm gì”

“Cái gì, tôi dụ dỗ hắn, chúng tôi đã kết hôn, tính thế nào tôi cũng là vợ hắn, nhẽ ra cô còn phải gọi tôi một tiếng phu nhân nữa đấy, cô gái xấu xa”

Lô Y Y uốn éo eo nhỏ của mình đuổi theo Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ em nguyện ý làm tình nhân của anh, cái tên lớn tuổi có chồng kia sao không để cậu ta ở nhà, đưa đến đây làm gì”

“Tự cậu ta nằng nặc đòi đến” Nghiêm Ngôn trả lời.

Ở phía sau Tô Tiểu Mễ tức đến dậm chân bình bịch: “Ý anh là chấp nhận em là phụ nữ lớn tuổi có chồng đúng không? Hại em ban nãy còn tỏ tình cùng anh”

“Ngôn, hai người kết hôn đã lâu, Tô Tiểu Mễ vẫn còn tỏ tình với anh?” Lô Y Y nhỏ giọng hỏi thăm Nghiêm Ngôn.

“Cơ hồ mỗi ngày đều có” Nghiêm Ngôn dùng khẩu khí bất đắc dĩ nói.

“Cực khổ cho anh rồi” Vẻ mặt tràn đầy thương xót

“Các người cho rằng tôi điếc hả? ”

Đi vào văn phòng, Nghiêm Ngôn ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện, Tô Tiểu Mễ biết điều một chút ở trên ghế salong nhìn tạp chí, nhìn một chút lại cảm thấy không thú vị, len lén chạy ra ngoài, vừa ra ngoài liền biến thành vợ ông chủ vênh váo tự đắc.

Ngưỡng cao đầu, ưỡn ngực hết cỡ: “Nghe cho kỹ, nghe cho kỹ, vợ ông chủ đến”

Mỗi lần theo Nghiêm Ngôn đến công ty cậu sẽ trình diễn ngay tiết mục này, mục đích nhắc nhỡ những người tơ tưởng đến chồng của cậu: “Vợ ông chủ đến thị sát công tác, anh đó, còn có anh kia, sao không chuyên tâm làm việc, cẩn thận tôi mách với ông chủ trừ tiền lương của cậu!” Bộ dạng quả thực như thiếu đòn.

Trong công ty mọi người hầu như đã quen tính cách Tô Tiểu Mễ, đem lời cậu nói như gió thoảng bên tai, Tô Tiểu Mễ hết chạy Đông đến chạy Tây vẫn không thoát khỏi tình rạng bị bỏ rơi.

“Mặc váy ngắn thế này còn ra thể thống gì, thật khó coi”

“Có bản lãnh thì cậu cũng mặc đi” Âu Dương Giai nhịn mười phút ba mươi hai giây rốt cuộc chịu không nổi phải mở miệng.

“Tại tôi không muốn mặc, chứ tôi mà chịu mặc, tôi cho anh biết, đừng nói Ngôn, ngay cả anh cũng sẽ phun máu mũi”

“Cậu muốn chọc tôi cười chết hả?”

“Cười cái gì cười, có cái gì buồn cười”

“Cười cậu chỉ miếng già mồm”

“Tô Tiểu Mễ tôi chưa bao giờ già mồm”

“Vậy cậu mặc vào thử một chút xem, nếu quả thật có thể khiến tôi hay Ngôn phun máu mũi thì số tiền này thuộc về cậu” Âu Dương Giai từ trong túi lấy ra một xấp tiền ném trên bàn.

Tô Tiểu Mễ ngẩn người đầu nhỏ bắt đầu xoay chuyển thật nhanh, cậu chưa từng mặc trang phục nữ bao giờ, nói không chừng mặc vào sẽ xinh đẹp rạng ngời, Ngôn sẽ nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, nghĩ tới nghĩ lui trước kia ở trường học cậu chỉ gọi hắn một tiếng ông xã mà hắn đã chảy máu mũi, khoảng thời gian sau nhìn thấy 囧囧 của cậu, mũi hắn lại không có chút phản ứng, quả nhiên phải thay đổi hơn nữa mới có hiệu quả, hay là mượn lần này để thử luôn vậy.

“Quyết định thế đi” Tô Tiểu Mễ cứ thế bước lên con đường không lối về.

Lô Y Y không biết từ đâu tìm được một bộ váy công sở đưa cho Tô Tiểu Mễ, váy đen ôm sát mông đến đầu gối, áo sơ mi trắng cùng áo khoác ngoài cắt may vừa vặn hơp thân người. Tô Tiểu Mễ nhận xong liền chạy vọt vào phòng vệ sinh, cậu rất có lòng tin với bản thân bất quá không biết lòng tin này từ đâu tới.

Loay hoay một hồi Tô Tiểu Mễ phát hiện nút áo lót căn bản không thể gài, quá nhỏ so với thân thể cậu, tại sao lại nhỏ như vậy, Tô Tiểu Mễ oán trách rồi cởi ra quyết định không mang, khoác lên áo khoác ngoài, phía dưới mặc váy bó lấy vòng chân, soi gương sửa sang lại đầu tóc, ngắm nghía đến mình hài lòng mới ra ngoài. Đợi cậu đi ra xung quanh đều tĩnh lặng lạ thường, sau đó đồng loạt ôm bụng cười to, đặc biệt là Lô Y Y cùng Âu Dương Giai cười đến ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi, Tô Tiểu Mễ trong lòng thầm mắng, cẩu nam nữ.

“Có gì buồn cười, mấy người rốt cuộc có mắt thẩm mỹ không vậy” Tô Tiểu Mễ có chết cũng không chịu đối mặt sự thật tàn khốc.

Lô Y Y lấy tay lau đi nước mắt dính tại khóe mắt: “Tiểu Mễ, nhanh thay đồ, ha ha tôi chịu hết nổi rồi”

“Mấy người căn bản không hiểu cái gì gọi là fashion, một đám nhà quê, tôi đi tìm Ngôn đây”

Bị tràng cười bên ngoài quấy nhiễu, Nghiêm Ngôn không thể chuyên tâm làm việc, hậm hực mở ra cửa phòng liền thấy được màn trước mắt, một người 囧 trên người mặc tây trang, nơi không nên lộ toàn bộ lộ ra ngoài, phía dưới mặc chiếc váy bó sát người, sát đến không thể sát hơn nữa mà người này còn là vợ hắn, hắn thật sự không muốn thừa nhận cậu ta.

“Ngôn, bọn họ khi dễ em” Tô Tiểu Mễ mặc một thân váy, giẫm từng bước nhỏ chạy về phía Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn lui về sau một bước mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.

“Ngôn, Âu Dương Giai đánh cuộc với em nói nếu em có thể khiến hắn hay anh chảy máu mũi, hắn sẽ cho em một số tiền lớn, kết quả bọn họ đều cười em. . . .” Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất oan ức.

“Em muốn anh chảy máu mũi hay muốn anh ói?” Nghiêm Ngôn tức giận cởi xuống áo khoác phủ lên người Tô Tiểu Mễ, đúng là không nên để tên ngốc này ra ngoài một mình.

“Mấy người còn cười cái gì, còn không mau trở về làm việc!” Nghiêm Ngôn mắt lạnh nhìn lướt qua đám người, tất cả nhanh chóng tản đi.

Tô Tiểu Mễ nhếch môi cáo mượn oai hùm: “Đó, cười đi, ông đây sẽ không tha cho các người. Ngôn, có đúng không”

“Em vào trong ngay cho anh” Nghiêm Ngôn túm lấy Tô Tiểu Mễ lôi vào trong phòng.

Đánh giá trên dưới Tô Tiểu Mễ một hồi hắn đành phải chịu thua, không muốn nói thêm nữa, dù sao nói gì chăng nữa đối với Tô Tiểu Mễ cũng hoàn toàn mất tác dụng. Nghiêm Ngôn ngồi trở lại bàn làm việc.

“Ngôn, anh nhìn em có thấy động tâm không?”

“Không có”

“Tại sao, không phải chỉ vì lo anh chán ngấy em sao?”

“Cho nên em mặc đồ nữ?”

“Em chỉ muốn thay đổi để có thêm khát vọng, gợi thêm chút tình thú thôi mà”

“Gợi cái rắm, đổi lại quần áo ngay cho anh” Tô Tiểu Mễ lại chịu đả kích.

Tô Tiểu Mễ ủ rũ đi đến tìm Lô Y Y muốn cô trả lại quần áo, Lô Y Y khoát tay: “Tôi nghĩ cậu sẽ không mặc nên ném rồi, bất quá còn một bộ tiểu miêu lần trước cậu dùng trong vũ hội hóa trang”

“Chị bảo tôi mặc bộ con mèo đó, không bằng tôi cứ mặc bộ này”

“Không phải cậu muốn thay đổi để có thêm khát vọng, gợi thêm chút tình thú hả?”

“Mẹ nó, chị nghe lén ông đây nói chuyện”

“Tôi hỏi cậu rốt cuộc có muốn hay không”

“Muốn”

“Vậy liền mặc vào”

Tô Tiểu Mễ nhận lấy bộ đồ Tiểu Miêu, không rõ Lô Y Y rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, lo lắng nói: “Chị xoay qua chỗ khác đi, không được nhìn lén đó”

“Thứ của cậu nhỏ xíu, tôi nhìn đến phát chán rồi”

Quân tử phải nhẫn nhục mới làm được việc lớn, Tô Tiểu Mễ tự an ủi mình.

Chờ Tô Tiểu Mễ cởi xuống bộ quần áo trên người chuẩn bị mặc vào bộ con mèo, Lô Y Y lại đưa tay qua giật xuống cái quần lót: “Thứ này không cần mặc”

“Biến thái a..” Tô Tiểu Mễ nhanh chóng mặc quần áo tử tế: “Kế tiếp thế nào.”

Lô Y Y vén lên ống tay áo, trừ giữ lại lỗ tai cùng cái đuôi tiểu miêu ra những khác tất cả đều bị kéo làm rách tung toé, nơi nào không nên lộ đều lộ, nơi nên lộ cũng lộ tuốt. Sau đó Lô Y Y lại lấy áo khoác Nghiêm Ngôn phủ lên người cậu, đẩy cậu ra ngoài cửa. Tô Tiểu Mễ cẩn thận nhìn xem có người nào chú ý đến hắn không, sau khi xác định không có mới vui vẻ chạy đến phòng làm việc của Nghiêm Ngôn.

“Đổi lại quần áo chưa?” Nghiêm Ngôn ngay cả đầu cũng không ngẩn, hỏi .

“Chủ nhân ~~~~” Tô Tiểu Mễ hờn dỗi kêu một tiếng, cởi xuống áo khoác ném lên đầu Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn nắm áo khoác kéo xuống, chuẩn bị mắng chửi người lại thấy Tô Tiểu Mễ đáng thương rưng rưng nhìn mình, rồi nhìn xuống bộ lễ phục nóng bỏng chết người kia.

“Ngôn, anh chảy máu mũi rồi, có nặng lắm không?”

Bình luận





Chi tiết truyện