chương 15/ 110

Đêm trước giao thừa mừng năm mới, nhà Tô Tiểu Mễ vô cùng náo nhiệt, truyền thống nhiều đời nhà họ Tô mỗi khi đến ngày lễ tết mấy anh chị em trong nhà sẽ thay phiên nhau đến ăn mừng, năm nay đến phiên nhà tô Tiểu Mễ, ông nội bà nội cùng những người thân khác đều đến. Tô Tiểu Mễ len lén chạy ra ngoài phòng muốn nấu cháo điện thoại với Nghiêm Ngôn, điện thoại gọi đến lại không ai nhận. Cậu rầu rĩ trở lại trong nhà, bác cùng mẹ Tô vừa lúc đang xem phim thần tượng Hàn Quốc, trên TV chiếu cảnh một cặp tình nhân tay trong tay đếm ngược thời gian đón mừng năm mới.

Tô Tiểu Mễ cũng bắt đầu ảo tưởng sẽ có một tình cảnh như vậy. Nhưng chờ đợi cả đêm vẫn không gọi không được Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ buồn bực ngủ hồi nào không hay. Hôm sau tỉnh lại liền thấy Lô Y Y ngồi trên ghế salong nhà mình.

“Chị sao lại tới nhà tôi?” Tô Tiểu Mễ hỏi

Lô Y Y ngó chừng TV, nhìn cũng chưa từng nhìn tô Tiểu Mễ một cái: “Mẹ cậu bảo nhà chúng tôi sang đây dùng cơm tất niên.”

“Nhà chị không có cơm ăn sao?”

“Ơ, đây là thái độ nên có với bậc đàn chị?” Dứt lời Lô Y Y quay đầu hướng về phía mẹ Tô bận rộn nấu thức ăn: “Dì Tô, cháu thấy hay thôi đi, Tiểu Mễ nhà dì bảo con tự về nhà mà nấu cơm.”

Mẹ Tô quay đầu cười khanh khách triều mến nhìn Lô Y Y: “Con dì chỉ giỡn với con thôi.” Sau đó lại quay đầu dùng ánh mắt giết trừng Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ không dám nói thêm, tặng thêm một nụ cười lấy lòng: “Chị muốn ăn cứ ăn đi, ông đây sẽ cho chị sống đến đêm 30!” Câu nói sau cùng Tô Tiểu Mễ cố ý nhỏ giọng nói với Lô Y Y.

Lô Y Y lườm cậu một cái, từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm một dãy số rồi áp vào tai: “Thân ái, đã lâu không gặp, người ta nhớ cậu muốn chết, mấy ngày nữa đến sinh nhật cậu rồi, nhớ tự chăm sóc tốt cho mình đấy, được rồi, tạm biệt, chụt.” Lô Y Y hướng về phía điện thoại chụt một cái rõ vang, Tô Tiểu Mễ nghe thấy toàn thân đều nổi da gà, sau đó ngồi sát vào Lô Y Y : “Nhanh vậy đã có bạn trai, tôi còn tưởng rằng chị sẽ theo đuổi Nghiêm Ngôn không tha chứ?” Tô Tiểu Mễ hơi hơi yên lòng, cảm thấy Lô Y Y này không đến nỗi xấu xa như cậu nghĩ.

Lô Y Y quay đầu lại, cười đắc ý: “A, tôi đang nói điện thoại cùng Nghiêm Ngôn đấy chứ.”

Tô Tiểu Mễ thật muốn bóp cổ Lô Y Y nhưng không dám động thủ: “Chị tại sao lại nói vậy với Nghiêm Ngôn, sinh nhật, sinh nhật nào, sao tôi lại không biết.”

“Chuyện cậu không biết còn rất nhiều, hai ngày nửa là sinh nhật Nghiêm Ngôn chẳng lẽ hắn không nói với cậu? Xem ra tình cảm của các người chẳng có gì đặc biệt.” Lô Y Y cười nhạo có chút hả hê. Tô Tiểu Mễ cắn răng, chạy trở lại phòng mình bấm điện thoại gọi cho Nghiêm Ngôn, vang lên hai tiếng lập tức có người nhận, không đợi bên kia nói chuyện Tô Tiểu Mễ liền hỏi: “Sinh nhật của anh sao không nói cho em biết?”

“Sinh nhật quan trọng lắm sao?” Nghiêm Ngôn nhàn nhả nói.

“Lô Y Y biết, tại sao em không biết?” Tô Tiểu Mễ không thuận theo, nổi tính trẻ con.

“Anh làm sao biết cô ấy biết?”

“Hừ, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ a. Vậy tối nay anh có bận gì không?”

“Tối nay thì không có.”

“Vậy. . .” Tô Tiểu Mễ lại nhớ tới tình cảnh trong bộ phim thần tượng đêm qua.

“Bất quá anh đang ở thành phố A, tối hôm qua anh ngồi máy bay đến đó đón tết cùng bố mẹ.”

Tình cảnh mộng mơ của Tô Tiểu Mễ hoàn toàn bị ngâm nước nóng, không dám nói tiếp, người ta về nhà mừng năm mới cùng bố mẹ là lẽ đương nhiên, cậu không nên tự làm bẽ mặt.

“Anh đi thành phố A sao không nói với em một tiếng!”

“Anh sợ em khóc nói anh đừng có đi đừng có đi.”

“Phi, anh đừng cho rằng mình hay lắm.” Tô Tiểu Mễ bực tức chọi lại.

“Tô Tiểu Mễ, em không phải muốn hẹn anh buổi tối giao thừa đứng trước chuông lớn, tay nắm tay giống kẻ ngốc đếm từng phút từng giây, sau đó lại cùng nhau hoan hô, cuối cùng ôm em xoay mấy vòng ở chỗ đó chứ?” Một câu của Nghiêm Ngôn nói trúng ngay trọng điểm.

“Em, em mới không có.” Tại sao không khí tràn ngập lãng mạng cùng ấm cúng lại bị Nghiêm Ngôn nói thành như thế, Tô Tiểu Mễ không dám thừa nhận.

“Được rồi, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại, ngoan ngoãn ở đó chờ anh.”

Tô Tiểu Mễ nghe vậy thấy an tâm hơn, ngay sau đó lại thấp thỏm, nói vậy ngày mấy mới trở về, chẳng phải cậu sẽ bỏ lỡ sinh nhật của Nghiêm Ngôn? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên lòng, đến khi mẹ Tô gọi cậu xuống dùng cơm, Tô Tiểu Mễ vẫn mặt ủ mày ê.

Buổi tối Tô Tiểu Mễ không còn sức lực ngồi xem tiệc chúc mừng năm mới, chạy đến trước máy vi tính xem phim kịnh dị, trong lòng lại nghĩ Nghiêm Ngôn lúc này đang làm gì, ở nhà cùng bố mẹ sao, một lát sau cậu nghe được lầu dưới truyền đến thanh âm đếm ngược, Tô Tiểu Mễ siết chặc điện thoại di động, lại không dám quấy rầy Nghiêm Ngôn.

10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1

Theo tiếng hô nồng nhiệt trong TV truyền đến, điện thoại trong tay Tô Tiểu Mễ cũng rung lên, cuống quít mở ra tin ngắn, Nghiêm Ngôn gửi đến:

Ôm em xoay vòng xem ra anh làm không được rồi, năm mới vui vẻ!

Tô Tiểu Mễ dán mắt vào màn hình điện thoại cười ngây ngô, quả thực hạnh phúc quá đi, chạy lòng vòng chung quanh phòng. Mặc dù vẫn thấy không được hoàn mỹ, hừ, Nghiêm Ngôn này đúng là quỷ hẹp hòi, viết xong cũng không thèm cho thêm nick name phía sau, giả như: – Năm mới vui vẻ, tình yêu của anh; năm mới vui vẻ, bảo bối; năm mới vui vẻ, heo nhỏ. . .

Tô Tiểu Mễ đang lẩm bẩm mới chợt nhớ: “Năm mới vui vẻ, tình yêu ?” Giống như kẻ ngốc hí ha hí hửng tự nói tự cười, thân người cứ xoay tròn vòng vo. Lúc này mẹ Tô mở cửa, muốn gọi con trai xuống ăn khuya, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tô Tiểu Mễ cười như kẻ ngốc còn xoay vòng vòng, mắng to: “Tô Tiểu Mễ, con điên rồi à, khuya khoắt còn múa may cái gì.”

Ngày đầu mừng năm mới, Tô Tiểu Mễ da mặt dày cả tấc nhận lấy bao lì xì của người thân dòng họ, mặc dù đã sắp 20 nhưng truyền thống nhà họ Tô hễ ai còn đi học là có quyền nhận lì xì, vì thế Tô Tiểu Mễ kiên quyết bám sát hai năm còn lại này.

Cậu đã sắp 20, Nghiêm Ngôn hẳn đã 21, dù thế nào hắn cũng lớn hơn cậu một tuổi. Tô Tiểu Mễ lại nghĩ tới Nghiêm Ngôn, tình cảnh lãng mạng trong phim thần tượng lại lần nửa trỗi dậy trong đầu Tô Tiểu Mễ, cậu sẽ đến thành phố A, rồi gọi báo hắn cậu ở đâu? Sau đó xuất hiện ở phía sau hắn, hắn nhất định cảm động quay đầu lại ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Em tới mừng sinh nhật với anh, anh vui lắm.”

Tô Tiểu Mễ tự mình ảo tưởng, cười ngây ngô thành tiếng mà không biết đang bị bao nhiêu cặp mắt dòm ngó, người cả nhà đều cho rằng Tô Tiểu Mễ nhận được tiền lì xì mừng đến điên rồi.

Sáng ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ đem tiền mừng tuổi ra đếm, sau đó cẩn thận nhét vào trong túi, rồi lại lấy 100 nguyên nhét vào mặt trong túi áo, cuối cùng đem đồng hồ báo thức chỉnh reng như tiếng điện thoại, huýt sáo đi xuống lầu, mẹ Tô đang phòng bếp chuẩn bị điểm tâm. Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh mẹ Tô giả mù sa mưa hỏi thăm: “Mẹ, hôm nay mẹ làm món gì mà thơm quá vậy?”

Mẹ Tô chỉ lo nhìn vào nồi, đầu cũng không ngẩng: “Chưng lại món bánh chẻo hôm qua.”

“A.” Còn đang nói tiếng chuông điện thoại của Tô Tiểu Mễ vang lên, thật ra chỉ là đồng hồ báo thức. Sau đó cậu cầm lấy điện thoại áp vào bên tai, cố ý lớn tiếng hỏi, biểu tình tái mét: “Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao bây giờ, tôi sẽ đến đó, được rồi, lập tức đến ngay.”

Thành công khiến mẹ Tô phản ứng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tô Tiểu Mễ nhướng mày, biểu tình nôn nóng: “Bạn con bị tai nạn giao thông, bố mẹ lại đang ở nước ngoài nhất thời không thể trở về, mẹ, con đến đó xem một chút.”

Mẹ Tô cũng sốt ruột: “Tại sao lại đáng thương vậy nha, mới đầu năm đã xảy ra chuyện, con đến thăm cậu ta đi, trên đường nhớ cẩn thận.”

Tô Tiểu Mễ vừa gật đầu đồng ý vừa chạy ra ngoài, sau đó dừng lại xoay đầu lại nói: “Có thể hôm nay con sẽ không trở về, dù sao cũng phải chờ bố mẹ cậu ta trở về con mới có thể đi, một người đàn ông mà phải cô đơn ở trong bệnh viện thì tội lắm.”

Mẹ Tô suy nghĩ một chút: “Được rồi, đi đi, ngàn vạn phải cẩn thận, có cần mẹ gói chút bánh chẻo cho con mang đi không?”

“Không cần, không cần.” Tô Tiểu Mễ vội vàng mặc giày chạy đi, cậu không muốn nhìn thấy Nghiêm Ngôn cả người đều là mùi bánh chẻo.

Ngồi trên máy bay đi đến thành phố A, Tô Tiểu Mễ tự bội phục tài trí thông minh của mình, Nghiêm Ngôn, anh hãy cho em xem mặt cảm động của anh đi. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy thật hưng phấn, ngồi trên máy bay mà cái mông cứ lắc lắc làm hại vị đại thúc bên cạnh cho rằng cậu bị táo bón đến nơi.

Máy bay hạ cánh, thành phố A bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày đặc, Tô Tiểu Mễ lạnh đến run lập cập đứng bên ngoài phi trường, giẫm lên mặt tuyết, hai tay nhét vào trong túi áo, cậu nghiêng đầu nhìn đám người qua lại trên đường, nghĩ: Nhà Nghiêm Ngôn ở đâu nhỉ?

Trước đó cậu chưa kịp hỏi đã chạy đến đây, Tô Tiểu Mễ cắn môi dưới, vậy không thể thực hiện được cảnh gặp nhau sến súa như trong phim rồi ?

Nội dung bộ phim thần tượng mà Tô Tiểu Mễ thích lại lần nữa không được thực hiện.

Bình luận





Chi tiết truyện