chương 82/ 110

♥‿♥ Tô Tiểu Mễ ♥‿♥

1 – Khi cùng Nghiêm Ngôn đi dạo phố, hết nhìn Đông lại Tây luôn là Tô Tiểu Mễ

“Ngôn ~ món đồ kia thật đáng yêu, rất hợp với dáng en, anh mua cho em được không?”

“Ngôn ~ anh thấy bộ quần áo bên kia không, em thấy nếu mặc nó lên người anh nhất định trong rất anh tuấn, anh mua nó được không?”

“Ngôn ~ anh nhìn cô gái bên kia đi, mặc gì mà lộ ra hết trơn”

“Ngôn ~ anh nhìn đôi tình nhân bên kia kìa, ở trước mặt đông người vậy mà bọn họ không kiêng dè hôn môi cuồng nhiệt”

“Ngôn ~ chân em hơi đau rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không”

“Ngôn ~ anh cõng em được không, a' >”< em cảm thấy chắc không được rồi”

Miệng mồm liếng thoắng vẫn là Tô Tiểu Mễ ^_^

2 – Khi trời thấm lạnh Nghiêm Ngôn bị bắt ăn mặc thế nào

“Ngôn, anh mặc ít thế này sẽ cảm lạnh mất, bị cảm rồi em sẽ rất đau lòng, mà đau lòng thì tâm trạng cả ngày đều không tốt, coi như vì em cũng được anh mặc thêm chút áo đi. Thân thể là công cụ kiếm tiền, anh nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, anh đừng quá cảm động, ai bảo em đây yêu anh chứ”

Tô Tiểu Mễ luôn nói dai như giẻ rách

3 – Trong phòng ngủ, khi Tô Tiễu Mễ khen ngợi Nghiêm Ngôn

“Đó là đương nhiên, chỉ khi gặp được Ngôn ~ mới biết được cái gì gọi là đàn ông tuyệt phẩm, cậu nhìn tư thế hiên ngang vạm vỡ kia xem, cậu nhìn mày rậm mắt to kia đi, từng vị trí trên cơ thể đều hoàn mỹ, không phải tớ khoa trương chứ thật đi quay quảng cáo còn được, đàn ông của tớ là hoàn mỹ vô khuyết. Bất quá các cậu cũng đừng dòm ngó hy vọng gì đó nha, tớ tuyệt đối không đem tặng các cậu đâu, cực phẩm thế này dĩ nhiên chỉ mỗi Tô Tiểu Mễ tớ độc chiếm được, Aha ha ha Hmm ~~”

Tô Tiểu Mễ kiêu ngạo đắc ý là vậy đó

4 – Khi Tô Tiểu Mễ hỏi Nghiêm Ngôn muốn tiền xài vặt

“Ngôn ~ tiền anh cho em dùng hết rồi TT__TT, em cũng không muốn vậy đâu, rõ ràng rất tiết kiệm, rõ ràng không mua gì hết vậy mà mấy tờ tiền cứ tự nhiên biến mất, có lúc em thật hoài nghi có kẻ núp trong bóng tối ngày ngày trộm tiền của em, Ngôn, cho em thêm ít đi, đừng hẹp hòi vậy mà, anh xem em hầu hạ anh có chỗ nào không tốt, không có công lao cũng có khổ lao. Ngôn, xin anh đó tăng thêm tiền tiêu vặt cho em đi, xin anh, xin anh, chẳng lẽ anh muốn em quỳ xuống hả?”

Tô Tiểu Mễ luôn rất đáng thương

5 – Khi Tô Tiểu Mễ giấu Nghiêm Ngôn làm chuyện xấu

“Ngôn ~ anh làm gì dùng ánh mắt đó nhìn em, em không làm gì hết, thật đó, em cho anh biết đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, anh tính đe dọa ngầm em sao, em cho anh biết, không thể nào, anh còn nhìn, còn nhìn, nhìn nữa em sẽ hút cạn anh đó. Ngôn ~ đừng nhìn nữa, em sai rồi, em nhận sai không được sao, được rồi, em có mua giày, mua một đôi hơi đắc tiền cho mình, anh tha thứ cho em được không?”

Tô Tiểu Mễ luôn sợ hãi rụt rè

6 – Khi Nghiêm Ngôm muốn Tô Tiểu Mễ một lần lại một lần lại một lần nữa…còn lần lần nữa

“Ngôn~ anh đúng là người không bao giờ biết thỏa mãn, may thay anh đã chọn trúng em, bất kể anh muốn thân thể em bao nhiêu lần, dù em có tinh tẫn nhân vong vẫn tuân thủ trách nhiệm của một người vợ, không chùn bước phối hợp với anh, anh đừng quá cảm động đó là việc em nên làm mà, đến đây đi, mãnh liệt hơn đi, cuồng nhiệt hơn đi”

Nửa sống nửa chết cũng là Tô Tiểu Mễ

7 – Khi Tô Tiểu Mễ ghen

“Ngôn~ anh không thể vì sắc đẹp của bọn họ mà thay đổi, anh cũng không thể vứt bỏ em, em yêu anh như vậy nếu anh bỏ em…em biết sống thế nào, em đã quen với việc có anh bên cạnh, quen bị anh mắng, quen cùng anh ngồi xem TV, quen việc trong đầu đều là hình bóng anh, chưa hết mông em cũng chỉ quen với anh, anh cũng biết trong sách thường hay nói những thói quen của con người là kinh khủng nhất nên anh không được bỏ em”

Lo lắng hãi hùng cũng luôn là Tô Tiểu Mễ

8 – Khi Tô Tiểu Mễ tịch mịch

“Ngôn~ em rất nhớ anh, rất rất nhớ anh, hiện tại anh đang ở đâu, không có anh bên cạnh một mình em cô đơn, căng nghi lại càng cô đơn, anh nói xem có phải em bệnh rồi không. Em muốn cả đời bám bên cạnh anh một bước cũng không rời, cùng anh rời giường, cùng anh đi ăn cơm, cùng anh đi WC, cùng anh đi tắm, cùng anh đi làm, cùng anh tan ca, ngủ sát bên cạnh anh, dinh đến anh chết mới thôi. Ơ, Ngôn ~ anh có đang nghe không đó, a, sao anh cúp điện thoại không nghe em nói, Ngônnnnnnnnnnnnnnnnn~”

Chỉ mỗi Tô Tiểu Mễ là sốt ruột

Cho nên nói về yêu Nghiêm Ngôn nhất cũng chỉ mỗi Tô Tiểu Mễ

≧’◡’≦ Nghiêm Ngôn ≧’◡’≦

1- Khi Tô Tiểu Mễ để chân trần chạy loạn trong phòng

“Em mau đem giày mặc vào cho ông, muốn cảm lạnh có phải không?”

Khi Tô Tiểu Mễ đem quần áo ném tứ tung

“Nếu em không dọn xong đống rác này, anh sẽ đem tất cả ném hết”

Khi Tô Tiểu Mễ xem TV thâu đêm suốt sáng

“Em đã thích em như vậy, chút nữa anh đưa DVD cùng TV cho em, nhưng em phải biến mất ở trước mặt anh”

Khi Tô Tiểu Mễ quên nộp báo cáo thực tập bên ngoài

“Em còn tiếp tục chơi bời không chịu học hành, ông đây sẽ tống cổ em về trường học”

Quản giáo Tô Tiểu Mễ luôn là Nghiêm Ngôn

2- Khi Tô Tiểu Mễ lú lẫn quên đông quên tây

Nghiêm Ngôn luôn có thể đem thứ Tô Tiểu Mễ quên mất ném đến trước mặt cậu: “Thật muốn xem trong đầu em chứa thứ gì”

Khi Tô Tiểu Mễ làm hư đồ người khác

Mang theo tiền tới bồi người cho người ta luôn là Nghiêm Ngôn.

Khi Tô Tiểu Mễ thật sự không viết báo cáo thực tập

Cuối cùng người giúp đỡ nộp báo cáo vẫn là Nghiêm Ngôn.

Ở phía sau Tô Tiểu Mễ thu xếp cục diện rối rắm không ai ngoài Nghiêm Ngôn.

3- Khi Tô Tiểu Mễ nói rất rất rất rất rất rất muốn gặp mặt

Nghiêm Ngôn sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Tô Tiểu Mễ

Khi Tô Tiểu Mễ nói rất rất rất rất rất rất muốn có quà tặng

Thì rằng ngày thứ hai món quà đó sẽ xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Mễ

Có thể đem niềm vui đến cho Tô Tiểu Mễ chỉ có thể là Nghiêm Ngôn.

4- Khi Tô Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn muốn xin tiền xài vặt

“Tránh ra, phần hôm nay anh cho rồi”

Khi Tô Tiểu Mễ còn đang cầu xin Nghiêm Ngôn tăng thêm tiền tiêu vặt

“Anh sẽ không mềm lòng, dù em có quỳ xuống cũng vô dụng”

Khi Tô Tiểu Mễ tuyệt không buông tha một lần lại một lần nài nỉ Nghiêm Ngôn

“Chỉ được lần này thôi đấy”

Nghiêm Ngôn lúc nào cũng nói với Tô Tiểu Mễ chỉ một lần nhưng vĩnh viễn đều không ngừng lại chỉ một lần, lại một lần nữa.

5 – Khi Tô Tiểu Mễ nói với Nghiêm Ngôn những lời vô cùng buồn nôn

“Em đừng làm anh nôn”

Khi Tô Tiểu Mễ nằng nặc bắt Nghiêm Ngôn gọi mình là bảo bối

“Anh thà rằng chết”

Khi cả hai phải cách xa nhau, Tô Tiểu Mễ cảm thấy cô đơn không ngừng gọi điện thoại nói chuyện cùng Nghiêm Ngôn

Lúc đó Nghiêm Ngôn sẽ cúp điện thoại

Tô Tiểu Mễ công kích bằng sự ôn nhu Nghiêm Ngôn luôn không thể chống đỡ.

Nên người hiểu rõ nhất Tô Tiểu Mễ luôn là Nghiêm Ngôn

(─‿‿─) Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ (─‿‿─) 

Tô Tiểu Mễ miệng mồm không ngớt, Nghiêm Ngôn luôn ở bên cạnh lắng nghe

Tô Tiểu Mễ rất phiền, rất rất là phiền, Nghiêm Ngôn vừa mắng Tô Tiểu Mễ ngu ngốc vừa giúp Tô Tiểu Mễ giải quyết rắc rối

Tô Tiểu Mễ bình thường rất chủ động, ở trên giường lại rất bị động; Nghiêm Ngôn bình thường rất bị động, ở trên giường lại rất chủ động

Tô Tiểu Mễ ghen thì chỉ biết giương mắt nhìn, Nghiêm Ngôn ghen thì tính tình vô cùng nóng nảy

Tô Tiểu Mễ thích nhảy nhót sôi động, Nghiêm Ngôn thích ngồi yên lặng đọc sách

Tô Tiểu Mễ thích xem phim hoạt hình, Nghiêm Ngôn thích xem tin tức thời sự

Tô Tiểu Mễ luôn giắt chữ yêu ngoài miệng; còn Nghiêm Ngôn lại thích dùng hành động chứng tỏ tình yêu

Tô Tiểu Mễ ở trước mặt Nghiêm Ngôn mới có thể trở nên đáng yêu, Nghiêm Ngôn ở trước mặt Tô Tiểu Mễ mới trở nên bao dung

Mặc dù tính cách hai người hoàn toàn không có điểm trùng khớp vừa vặn lại có thể bù trừ cho nhau


Bình luận





Chi tiết truyện