chương 52/ 110

Cách ngày thi không còn đến mấy ngày, Tô Tiểu Mễ không lấy chút thời gian rãnh rỗi cùng Nghiêm Ngôn triền triền miên miên, vợ chồng song phi, buổi tối mỗi ngày Tô Tiểu Mễ đều bị Nghiêm Ngôn buộc đọc sách.

Lúc này Tô Tiểu Mễ đang đứng trước cửa phòng ngủ đi qua vòng lại, một lát nhảy lên nhảy xuống làm vận động, một lát lại cúi người tập luyện. Một lát sau mọi thứ gần như hoàn hảo, mới hít sâu một hơi chuẩn bị lần nữa tiến hành công chiếm. Cánh cửa mới vừa mở ra liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thừa dịp Nghiêm Ngôn chưa chuẩn bị nhảy đến trên giường, chui vào trong ngực Nghiêm Ngôn bắt đầu giở trò, bàn tay không an phận kia sờ soạn lung tung muốn tiến vào trong quần Nghiêm Ngôn, nào ngờ bị Nghiêm Ngôn không chút lưu tình ngăn bên ngoài.

“Vị bạn học này mời yên lặngmột chút.” Nghiêm Ngôn tiếp tục xem sách.

Công không được thì tấn công!

Tô Tiểu Mễ đem áo trên người cởi ra hai hột nút để lộ bả vai trắng mịn, nũng nịu ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Lão gia, ngài đừng như vậy, lão gia, ngài nhìn ta, nhìn đi….” Kết quả ánh mắt Nghiêm lão gia vẫn dán chặt trên từng trang sách.

Tấn công nữa!

Lần này cậu đem quần áo trên người cởi ra một phần: “Ngôn, nút áo của em gài không được, anh giúp em một chút ” Không có phản ứng.

“Ngôn, từ phần bụng trở xuống của em đau quá, anh xoa bóp giúp em đi” Không có phản ứng.

“Ngôn, cỡi quần áo giúp em >_<” Không có phản ứng.

Đòn công cuối cùng

Tô Tiểu Mễ tung mình ngồi lên người Nghiêm Ngôn, đoạt lấy cuốn sách trong tay hắn ném xuống đất.

“Đi học bài ngay cho anh”

“Người ta học mệt lắm rồi.”

“Mới học có mấy ngày mà mệt mệt cái gì, chơi suốt nửa năm em còn chưa thấy đủ.”

“Ai Ơ, Ngôn, anh thật hà khắc với em, bố mẹ cũng không quản lý em kỹ như vậy”

“Nên mỗi năm em đều rớt môn, nhanh đi học bài cho anh, em già cái đầu rồi còn phải trông chờ anh đốc thúc mới chịu học ?”

Thấy Tô Tiểu Mễ vẫn mặt dày không nhúc nhích, Nghiêm Ngôn chau mày nghiêm túc nhìn Tô Tiểu Mễ: “Tô Tiểu Mễ, trước kia em rớt môn anh không có ý kiến, hiện tại em theo anh mà vẫn rớt, em nói đi anh phải giải thích với bố mẹ em thế nào? Bố mẹ em sẽ nghĩ em theo anh mãi mê chơi bời nên mới rớt, sau đó không cho chúng ta qua lại. Vậy sau này làm sao có thể mở miệng nói với họ quan hệ chúng ta. Đây là một kế hoạch lâu dài, em sống chung với anh đạt thành tích tốt chứng tỏ anh quản lý em tốt, bố mẹ em sẽ có thiện cảm với anh, như vậy mới có thể xúc tiến quan hệ lâu dài của chúng ta, đạo lý đơn giản như vậy em lại không hiểu, không cảm thông cho dụng tâm lương khổ của anh mà còn ở đây gây rối”

Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn nói một tràng hết sửng sốt lại sửng sốt, một lúc sau tiêu hóa hết mấy lời kia, cậu khẽ cắn môi dưới cẩn thận rời khỏi người Nghiêm Ngôn đứng lên: “Ngôn, không ngờ anh bình thường cái gì cũng không để ý vậy mà suy nghĩ cặn kẽ như vậy, em đúng là không phải người, không xứng với anh, sau này em sẽ không để cho anh lo lắng, em lập tức đọc sách. Ngôn, em sẽ không phụ nỗi khổ tâm của anh” Dứt lời liền nhảy xuống giường, ý chí chiến đấu sục sôi vọt về phòng.

Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ rời đi lại cầm lấy quyển sách. Tô Tiểu Mễ này chỉ có tí xíu thông minh không biết có thuận lợi tốt nghiệp hay không? Tùy tiện lấy đại một lý do cậu ta lại tin như thật. Sự thật chứng minh lời của Nghiêm Ngôn rất hữu dụng đán đòn tâm lý với Tô Tiểu Mễ. Mà kể từ đêm hôm đó Tô Tiểu Mễ đã ngoan ngoãn nghe lời học bài chăm chỉ, ba ngày sau nghị lực của cậu từng chút từng chút giảm bớt nên cậu muốn tìm động lực cho mình, giả như khi học bài cậu sẽ đem hình hai người bày hết lên bàn lâu lâu ngắm ngía một chút rồi học tiếp. Nhưng cậu đột nhiên phát hiện một chuyện hết sức quan trọng, cậu và Nghiêm Ngôn ở chung một chỗ đã lâu mà rất ít hình chụp chung, điều này khiến lòng cậu xuất hiện một vết nứt ngăn cách, một cặp tình nhân sao có thể không có hình thân mật được chứ. Bởi vậy sau giờ học cậu liền chạy đến chỗ Dương Huy mượn máy chụp ảnh, rồi lại hấp tấp vọt tới phòng làm việc của Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn đang làm việc ngẩng đầu lên lại thấy Tô Tiểu Mễ hổn hển chạy đến, cau mày hỏi: “Giờ nào rồi sao còn không đi học?”

“Chiều hôm nay không có lớp. Ngôn, chúng ta chụp hình tình nhân đi?”

Bị Tô Tiểu Mễ hỏi một vấn đề khó hiểu Nghiêm Ngôn để xuống văn kiện: “Không lẽ em nghĩ rằng chúng ta là bố con?”

“Phi, phi, phi! Anh đừng hòng chiếm tiện nghi ông đây”

“Một mình em muốn dâng tiện nghi cho anh chiếm còn nói, mà lúc này tới tìm anh để làm gì?”

“Ngôn ” Tô Tiểu Mễ đi tới trước mặt Nghiêm Ngôn, đặt mông ngồi trên đùi Nghiêm Ngôn: ” Anh có phải rất mong em học bài thật tốt?”

“Đúng”

“Nhưng đi học cần phải có động lực, anh nên biết anh chính là động lực của em?”

“Đúng?”

“Nhưng anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, cho nên…….”

“Cho nên thế nào?”

“Chúng ta cùng nhau chụp một tấm, em có thể dùng đó đặt trong ví tiền hay trên bàn sách, khi mà động lực suy yếu thì em sẽ lấy ra nhìn một chút, tuyệt đối sẽ có ngay động lực ngất trời”

Nghiêm Ngôn nhìn ánh mắt tràn đầy cầu mong Tô Tiểu Mễ, suy nghĩ hồi lâu, chuyện này hắn lại không kiêng kị nên đồng ý. Thấy Nghiêm Ngôn đồng ý, Tô Tiểu Mễ liền gọi ma quỷ trong công ty tới bởi vì cậu căn bản không biết những người khác.

Lô Y Y đứng trong văn phòng Nghiêm Ngôn ôm tay: “Muốn tôi giúp không phải không thể”

Yêu nghiệt này, biết ngay cô muốn giở trò mà

“Vậy chị muốn như thế nào?”

Lô Y Y đi tới bên cạnh Nghiêm Ngôn: ” Cậu phải chụp giúp tôi cùng Nghiêm Ngôn một tấm”

“Không thể nào.”

“Hai tấm”

“Tuyệt đối không thể nào.”

“Ba tấm”

Cuối cùng Tô Tiểu Mễ ủ rũ giúp Lô Y Y chụp mười tấm cùng Nghiêm Ngôn, rồi mới tức giận thở phì phì đưa máy ảnh cho Lô Y Y: “Tốt nhất chụp chúng tôi thật ngọt ngào, thật hạnh phúc”

Dứt lời liền đổi sang bộ mặt cười hì hì đi đến bên cạnh ôm Nghiêm Ngôn, ngoác miệng cười khúc khích. Nghiêm Ngôn chỉ lo nhìn văn kiện mặc cho Tô Tiểu Mễ bày đủ kiểu dáng bên cạnh mà không hề ngẩng lên. Chờ chụp xong Tô Tiểu Mễ hấp tấp chạy tới nhìn hình, vẻ mặt tuyệt không vui không vui chút nào: “Sao chị lại chụp bộ dạng tôi ngu thế này”

Lô Y Y nhún vai: “Vấn đề này không thể trách tôi, cậu vốn ngu như vậy mà. Nếu không đợi chút nữa chị cậu dùng pts ghép đầu Kim Thành Vũ sang đầu cậu”

“Chị đang nghiêm trọng vũ nhục tôi đó ” Quay đầu oán trách với Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh có thể phối hợp một chút được không, cười vui vẻ một chút giống em vậy nè ” Tô Tiểu Mễ đem tay kéo miệng thành hình vòng cung: “Giống như em nè, anh nhìn em đi, nhìn đi. . .” Nhận được là sự im lặng đáng sợ.

Tô Tiểu Mễ nổi giận thật rồi, vỗ mạnh lên bàn: “Em mặc kệ, hôm nay không chụp được tấm hình nào em sẽ ở lỳ trong phòng anh không đi, không đi học, không tốt nghiệp, không đi nhà cầu.” Nghiêm Ngôn cuối cùng cũng phải đứng lên đi tới phía trước Tô Tiểu Mễ, ôm Tô Tiểu Mễ đặt nằm trên bàn làm việc, cuối đầu hôn môi cậu. Tô Tiểu Mễ ngẩn tò te mắt trợn to, đèn lóe sáng lên một cái.

“Như vậy đủ phối hợp chưa?” Nghiêm Ngôn buông ra Tô Tiểu Mễ.

Tô Tiểu Mễ vẫn còn sững sờ nằm trên bàn làm việc, một lát sau mới xấu hổ thét to: “Qúa mức rồi a”

Nói xong liền đoạt lấy máy ảnh trong tay Lô Y Y xông ra ngoài, trên đường trở về cậu không ngừng ngó ảnh chụp, mặcdù xấu hổ kinh khủng, mặc dù bộ dạng cậu thật ngu, cảm giác vẫn rất tốt. Ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ đem hình bỏ vào ví tiền của mình, sau đó nửa đêm canh ba lén lén lút lút lấy ra ví tiền Nghiêm Ngôn đút vào đó một tấm y như vậy.

Khoảng thời gian sau đó lại tất bật chạy đôn chạy đáo ôn thi, Tô Tiểu Mễ mang theo tấm hình bắt đầu chạy nước rút cho học kỳ cuối.

Bình luận





Chi tiết truyện