chương 1/ 110

Khi Tô Tiểu Mễ rốt cục hiểu bản thân đã trở thành đồng tính mà trong miệng người khác hay nói, cậu đã thích Nghiêm Ngôn suốt một học kỳ. Mới bắt đầu cậu cũng chỉ giống như mọi người ôm tò mò cùng hâm mộ người đàn ông nổi tiếng kia. Đúng vậy, người đó là niên trưởng Nghiêm Ngôn, chẳng những bề ngoài xuất sắc mà còn có vóc người thon dài, ngay cả thành tích học tập cũng không chê vào đâu được, nếu miễn cưỡng tìm khuyết điểm thì đó hẳn là tính cách, lúc nào cũng lạnh như băng. Thậm chí có lúc Tô Tiểu Mễ còn cảm thấy tức giận bất bình vì sao trời cao lại đem hết thảy ưu ái ban cho hắn.

Ôm loại tình cảm hâm mộ lẫn ghen tỵ suốt hai tháng, sau đó lại xảy ra một chuyện khiến cho phần tình cảm đơn thuần trong lòng Tô Tiểu Mễ từ từ biến chất.

Đêm đó Tô Tiểu Mễ cùng đám bạn cùng phòng ra ngoài uống rượu, Chu Cương mới vừa thất tình tâm tình không tốt, vì thế Tô Tiểu Mễ, Cung Gia Hoa và Liêu Phi cùng hắn đi giải sầu, uống đến mọi người đều có chút men say. Tiếp theo Chu Cương đột nhiên không khống chế được tâm tình òa khóc, rượu trong ly còn vẩy ra khắp nơi, hắn còn đi đến xé áo Tô Tiểu Mễ. Ba người hợp sức mất gần 20′ mới khiêng được Chu Cương trở về phòng ngủ, cậu tìm đại một cái cớ rời khỏi phòng .

Thật ra Tô Tiểu Mễ cũng đã hơi choáng váng, không muốn trở về phòng ngủ nên lảo đảo đi tới sân banh, ngã xuống nền đất cứng rắn ẩm ướt đánh một giấc say nồng. Không lâu sau lại vì không khí lạnh buốt mà tỉnh lại, uể oải ngồi dậy, lấy ra điện thoại di động nhìn màn hình, 7h sáng, đầu vẫn còn đau âm ĩ, cậu ngước mắt đánh giá chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không kịp phản ứng tại sao mình lại ở chỗ này.

Từ xa hình như có người đi tới, Tô Tiểu Mễ xoa xoa mắt muốn nhìn rõ ai mới 7h sáng đã chạy đến sân banh, người kia đi lướt qua bên cạnh Tô Tiểu Mễ mới ngừng lại, cúi đầu đánh giá Tô Tiểu Mễ ngồi dưới đất. Tô Tiểu Mễ cũng ngẩng đầu nhìn người nọ, ngạc nhiên đây không phả Nghiêm Ngôn ư, anh ta tới nơi này làm gì.

Nghiêm Ngôn nheo lại đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ, ngồi chồm hổm, sau đó từ trong túi quần lấy ra 100 nguyên đặt trước mặt Tô Tiểu Mễ, đứng dậy rời đi. Tô Tiểu Mễ sửng sốt không kịp phản ứng, chờ Nghiêm Ngôn sắp biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới ý thức được người này xem mình là cái gì, một cổ lửa giận vô danh nhanh chóng bùng lên, cậu đứng lên dùng hết sức bình sinh chạy tới kéo lấy Nghiêm Ngôn: “Mẹ nó, anh có ý gì, anh xem tôi là gì hả ?” Tô Tiểu Mễ nổi giận đùng đùng liếc người nọ.

Nghiêm Ngôn quay đầu lại đánh giá cả người Tô Tiểu Mễ bẩn không chịu nổi, ánh mắt đỏ hoe, lạnh lùng trả lời một câu: “Cậu thấy thế nào?”

Tô Tiểu Mễ chỉ thiếu nửa nhảy dựng lên, cậu bày ra bộ dáng uy phong đem 100 nguyên vừa rồi ném trả lại trước mặt Nghiêm Ngôn : “Cho anh này, anh đừng có xem thường người thái quá, anh có thấy tên ăn xin nào vào được đại học chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào hào hoa phong nhã như thế này chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào có kiểu tóc hợp thời thế này chưa? Anh có từng thấy tên ăn xin nào trắng như vậy chưa? , ” Tô Tiểu Mễ vừa nói vừa giơ tay kéo xuống cổ áo, để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng nõn nà: “Còn nữa, bảo vệ kia sẽ cho ăn xin vào trường chắc, anh mau nói rõ cho tôi, rốt cuộc tôi có chỗ nào giống ăn xin”

Nghiêm Ngôn vẫn lạnh lùng quét mắt nhìn cậu nhóc miệng mồm liếng thoắng: “Vậy cậu cũng nói thử xem mình có điểm nào không giống?”

Bị hỏi vặn lại, Tô Tiểu Mễ ghét nhất mấy người hay đánh trống lãng đem vấn đề quẳng lại người cậu. Lúc này cậu mới cúi đầu đánh giá bản thân một chút, sau đó hoàn toàn bị đánh bại, quả thật toàn thân cao thấp không có nơi nào mà không bẩn. Không nhìn còn đỡ nhìn rồi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên giống như quả bóng xì hơi. Người ta thấy bộ dạng mình thảm hại vậy mới vung tiền cho hơn nữa anh ta cũng không biết cậu không phải ăn xin, hồi nãy mình lại mắng người ta xối xã hình như có hơi quá đáng, Tô Tiểu Mễ nghĩ đi nghĩ lại, lúng ta lúng túng nói: “Vậy, cám ơn nha.”

Nghiêm Ngôn bị câu ngốc nghếch kia làm cho bật cười: “Cậu đúng là đồ ngốc!” , vừa rồi rõ ràng còn bộ dạng muốn ăn thua đủ với anh, bây giờ lại muốn cám ơn anh.

Tô Tiểu Mễ lại lần nửa bị chọc giận ngẩng đầu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nghiêm Ngôn liền bị mê hoặc, cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy Nghiêm Ngôn cười, bởi vậy lần đầu tiên nhìn thấy làm Tô Tiểu Mễ bị choáng, lo ngắm trai đẹp đến thất thần.

Đến khi lấy lại tinh thần Nghiêm Ngôn đã đi mất bóng, chỉ còn lại 100 nguyên nằm lẻ loi dưới chân, Tô Tiểu Mễ nhặt lên nhét vào trong quần, thầm nghĩ: Cậu đâu phải kẻ ngốc, người ta cho tiền tội gì không lấy.

Bình luận





Chi tiết truyện