chương 81/ 110

Ngay lúc này Tô Tiểu mễ đang trầm tư suy nghĩ, ngày hôm qua bỗng nhiên Âu Dương Giai nhìn cậu đầy tiếc hận rồi quẳng lại một câu: “Nếu cậu là phụ nữ thì tất cả vấn đề đều dễ dàng giải quyết, không bằng đi chuyển giới đi”. Thật ra Âu Dương Giai chỉ trêu đùa cậu một chút, người cùng Nghiêm Ngôn chơi từ nhỏ đến lớn tâm địa đương nhiên cũng không tốt đến đâu.

Nhưng Tô Tiểu Mễ luôn là người không biết phân biệt đâu là thật đâu là đùa, vì vậy ngay sau đó cậu lập tức ngẫm nghĩ: “Nếu như cậu trở thành phụ nữa? Chuyển giới? Đem đệ đệ biến thành muội muội?”. Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.

Tan ca cùng Nghiêm Ngôm trở về, mới vừa đặt chân vào nhà Tô Tiểu Mễ liền hỏi: “Ngôn, nếu như em đi chuyển giới thì thế nào nhỉ?”

Nghiêm Ngôm đã quen với việc thỉnh thoảng Tô tiểu Mễ nói ra một câu kinh thiên động địa: “Tại sao? Mới đây đã chán ghét tiểu JJ o∩o của mình rồi?”

“Phi, phi, cái gì nhỏ hả, phải gọi là đại JJ”

Nghiêm Ngôn khinh bỉ liếc xuống hạ thân Tô Tiểu Mễ quan sát một chút: “Dù sao anh cũng thấy rồi em nói dối làm gì”

Nghe vậy Tô Tiểu Mễ thiếu chút nữa nhào đến cào khắp người hắn.

Chợt thấy cách xa đề tài muốn hỏi, vội vàng nói: “Em không phải chán ghét nó”

“Thế tại sao muốn làm phụ nữ?”

“Em mới không muốn, em chỉ đang nghĩ nếu đi chuyển giới em có hay không trở thành một mỹ nữ”

“Ngay cả chuyện này em cũng tò mò?” Nghiêm Ngôn cho Tô Tiểu Mễ một cái liếc mắt xem thường

“Nếu, nếu em ban đầu là con gái, anh, anh có yêu em không?” Tô Tiểu Mễ đem đề tài đẩy đi càng xa, mong đợi Nghiêm Ngôn cho đáp án.

“Anh không muốn giải thích những điều không thể”

“Em đã bảo nếu như”

“Nhưng em vốn là một thằng đực rựa”

“Em đã bảo nếu như”

“Không có nếu như”

“Em quả thật không hiểu được anh” Tô tiểu Mễ không nhịn nổi hướng về phía Nhiêm Ngôn gầm thét

“Lời này hẳn để anh nói, em muốn ảo tưởng thế nào cũng phải có giới hạn thôi chứ”

“Ảo tưởng có tội à, phạm pháp à, anh tìm cảnh sát tới bắt em đi, người ta không chỉ hỏi vấn đề mang tính giả thiết thôi ư, em là người nghiêm túc mà” Tô Tiểu Mễ chu miệng oan trách

“Thế em thích làm đàn ông hay phụ nữ?”

“Ai muốn làm phụ nữ, em thích thấy bộ dạng thế này, phong lưu lỗi lạc, tiêu sái phi phàm”

“Những lời em hỏi ban nãy là thế nào?”

“Nói chuyện cần có ý nghĩa sao, em nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi”

“Xem như anh chưa từng nói gì”

Nghiêm Ngôm kết thúc ngay chủ đề không có ý nghĩa tiếp tục xem TV, Tô Tiểu Mễ cười híp mắt ngồi bên cạnh Nghiêm Ngôn cùng nhìn một lúc, không biết tại sao Tô Tiểu Mễ càng ngày càng thích hai người yên lặng ngồi trên ghế cùng xem TV.

Dù không nói lời nào cũng không sao, dù Nghiêm Ngôm không để ý tới cậu cũng không sao, dù thấy tiết mục trên TV cậu xem không hiểu cũng không sao, Tô Tiểu Mễ chỉ cần một thứ đó là Nghêm Ngôn ở bên cạnh là đủ.

Trên màn ảnh đâu đâu cũng có mỹ nữa phô ra vẻ đẹp bản thân, cách ăn nói khéo léo, không chỉ trong phim ảnh, chủ trì tiết mục chỗ nào cũng đều là mỹ nữ. Tô Tiểu Mễ bỗng thốt ra câu hỏi một đứa trẻ tò mò: “Ngôn~mỗi ngày ở trong công ty nhìn nhiều mỹ nữ như vậy, khi trông thấy một người đàn ông như em, anh cảm thấy thế nào?”

“Ở đâu em có nhiều vấn đề quái đản như vậy hả?”

“Anh nói đi, anh nói đi a”

“Anh chẳng cảm thấy gì cả, em ở đây đã bao lâu rồi giờ hỏi việc này, em muốn anh nói thế nào, chẳng lẽ nói anh nhìn mặt em đến chết lặng”

“Nhìn thử cái này có chết lặng không?” Tô Tiểu Mễ làm mặt quỷ, dùng hai tay ấn mặt khiến ngũ quan méo mó.

Cuối cùng Nghiêm Ngôn vẫn bị Tô Tiểu Mễ chọc cười: “Đừng có ở đây giở trò nữa, nhanh đi nấu cơm”

“Cho em hỏi thêm một vấn đề cuối cùng đi”

Nghiêm Ngôn gật đầu, Tô Tiểu Mễ hỏi tiếp.

“Quan điểm của anh với phụ nữ thế nào?”

“Anh chẳng có quan điểm gì hết”

“Thế anh cảm thấy em đẹp hay phụ nữ đẹp hơn?”

“Không phải chỉ hỏi một vấn đề?”

“Anh nói đi, nói rồi em sẽ đi nấu cơm”

“Em đẹp hơn” Nghiêm Ngôn chọn cách đơn giản nhất đó là hùa theo Tô Tiểu Mễ, vì không có được đáp án như minh mong muốn Tô Tiểu Mễ nhất định lại quậy phá ầm ĩ, lải nhải nãy giờ chẳng phải muốn nghe lời nói dối hoàn mỹ đó ư.

Không ngoài dự đoán, Tô Tiểu Mễ mừng như điên như dại bỏ chạy đến nhà bếp nấu cơm. Quả nhiên mình vẫn đẹp hơn nên Nghiêm Ngôn mới chọn mình, trong lúc nấu cơm Tô Tiểu Mễ vẫn ôm ý nghi này. (T/g: Không biết cậu cứ so sánh với quá khứ, có lợi ích gì nhỉ?)

Ngay cả lúc ăn cơm, Tô Tiểu Mễ miệng vẫn huyên thuyên: “Ngôn~em cảm thấy phụ nữ chẳng có gì tốt, đúng không? Như em vậy nè đâu cần dùng băng mỗi tháng, phụ nữ htích mua quần áo giày dép hợp mốt, em thì không, so ra em vẫn dễ nuôi hơn”

“Hôm nay rãnh lắm sao mà cứ so đo với phụ nữ, đường đường đàn ông cao lớn so với phụ nữ người ta làm gì”

“Còn không phải do hồ ly tinh kia nói nếu em là phụ nữ thì vấn đề gì cũng dễ giải quyết ư”

“Em cứ nghe người khác nói nhảm làm gì”

“Em chỉ lo gió không dậy nổi sóng thôi”

“Từ đó không thích hợp dùng vào thời điểm này”

“Vì tên hồ ly tinh kia nói, nên em mới nghi rốt cuộc giữa em và phụ nữ khác nhau ở điểm nào, tại sao em biến thành phụ nữ thì dễ giải quyết hơn”

“Từ lúc đi học đến giờ anh chưa từng thấy em chăm chỉ đến vậy. Vấn đề quỷ quái này có gì phải nghi, còn việc em cùng phụ nữ khác nhau chỗ nào à? Em cứ vào phòng tắm cởi hết quần áo nhìn vào trong gương chẳng phải sẽ biết”

“Sao?” Tô Tiểu Mễ như nghĩ đến chuyện gì, bỏ bát đũa xuống chạy vào phòng ngủ từ trong túi lục lọi ra một quyển sách, thật nhanh chạy ra đặt trước mặt Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ anh nhìn loại sách này cùng nhìn thân thể người thật, anh thấy cái nào kích thích hơn?”

Nghiêm Ngôn thờ ơ liếc qua mặt giấy trên bìa mặt báo sặc sỡ là hình một đôi nam nữ đang OOXX, mắng: “Ông đây đang dùng cơm”. Dứt lời liền hất quyển sách ra xa, rơi xuống mặt đất. Tô Tiểu Mễ chạy đến nhặt lên đặt trên bàn trà, chờ Nghiêm Ngôn cơm nước xong mới cho hắn nhìn.

“Ở đâu có quyển sách này?”

“Đi làm đó, mấy người bạn cứng rắn nhét vào túi em”

“Lúc đi làm mà bàn vấn đề này hả?”

“Em không có, em không có, lúc làm việc em rất chuyên tâm, chẳng qua cậu bạn làm cùng nói nếu như thấy buồn ngủ lấy quyển sách này ra có thể kích thích bản thân thật hưng phấn, nhưng đến bây giờ em vẫn chưa có xem, Ngôn ~~” Tô Tiểu Mễ ngồi đối diện Nghiêm Ngôn thành thật: “Nếu không lúc nào rỗi anh cũng chụp một tấm không mặc gì cho em đi, lúc em buồn ngủ lấy ra nhìn bảo đảm phấn chấn tinh thần”

“Đang sống ngon lành em muốn chết đúng không?”

Cơm nước xong, Tô Tiểu Mễ không sợ chết lại cầm lấy quyển sách đặt trước mặt Nghiêm Ngôn: “Anh vừa rồi vẫn chưa trả lời vấn đề của em, anh nhìn loại sách này cùng nhìn thân thể người thật, anh thấy cái nào kích thích hơn?”

Nghiêm Ngôn nhìn khuôn mặt tràn đầy chân thực của Tô Tiểu Mễ, trong lòng thầm rủa: “Âu Dương Giai, xem ông đây ngày mai làm sao thu thập cậu”. Sau đó nhún vai tỏ vẻ khó xử.

“Như vậy bảo sao so sánh cho được, người ta trên sách đâu có mặc quần áo, còn em trên người quần áo phẳng phiu, trừ phi em trống trơn giống như trong ảnh, nó mới có thể cho em đáp án rõ ràng” Nghiêm Ngôn dùng ngón tay chỉ hạ thân của mình.

Do dự một hồi, Tô Tiểu Mễ cảm thấy Nghiêm Ngôn nói rất đạo lý, dù sao Nghiêm Ngôn cùng đã nhìn cậu vài ngàn lần, thêm lần này nữa có sao đâu chứ, Tô Tiểu Mễ rất nhanh cởi mình trần như nhộng đứng ở trước mặt Nghiêm Ngôn đi tới đi lui, ôm quyển sách trưng ra đủ loại kiểu dáng: “Thế nào, người có cảm giác hơn đúng không?”

“Em cứ tiếp tục, nó còn đang do dự”

Bình luận





Chi tiết truyện