Sau đó Triển Thiểu Huy
mở thêm mấy cuộc tụ tập nữa, nguyên nhân là vì buổi đánh bài hôm
đó, ngày đó Trâu Nhuận Thành nói, “Đại ca, anh cũng tìm một người
sinh em bé đi, đỡ phải nhìn thấy người khác đắc ý như vậy. Vả lại,
không phải bác trai vẫn luông thúc giục sao?”
Lời nói của Trâu
Nhuận Thành chính là nhắm vào Long Trạch, mấy năm nay phần lớn thời
gian Long Trạch cũng không ở đây, nhưng vừa về nhất định sẽ dẫn theo
vợ con đi khoe khoang khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết cả nhà
bọn họ rất hạnh phúc. Ba năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, Lão Nhị
về nước, bây giờ đã kết hôn, ngay cả Lão Tam khắp nơi đều có phụ nữ
đến phát ngán bây giờ cũng đã có một người, hôm đó tâm trạng của
Triển Thiểu Huy trở nên xấu một cách khó hiểu, nếu như lúc trước anh
đồng ý kết hôn với Cố Hạ thì có phải bây giờ tất cả sẽ không thế
này không? Nói không chừng cũng đã được làm ba.
“Cũng nên kết hôn
rồi.” Mấy năm trước thật sự Triển Thiểu Huy không nghĩ đến chuyện
kết hôn, bây giờ nhìn thấy người khác có đôi có cặp, con cái chạy
đầy nhà, Triển Thiểu Huy thật sự có hơi ghen tị. Anh đã 29 tuổi, bây
giờ ba anh vừa nhìn thấy mặt đã nói đến chuyện kết hôn, nhắc tới
đã hơn một năm anh không về nhà, trên cơ bản đều ở lại căn biệt thự
này. Người trước kia muốn kết hôn với anh giờ đã kết hôn với người
khác, anh cũng nên từ bỏ tất cả đi, sống tốt cuộc sống của mình,
sau này sinh chính đứa còn của mình, anh hỏi: “Có đối tượng nào phù
hợp không? Quyết định mở một bữa tiệc làm quen luôn đi.”
“Được ạ.” Trâu Nhuận
Thành đồng ý, “Em cam đoan sẽ mời đến toàn bộ mĩ nhân có gia thế
trong nhà phố tới.”
Trâu Nhuận Thành rất
thích mấy loại tiệc tùng này, mỗi lần đều rất náo nhiệt, cũng có
không ít gái đẹp đến, ai nấy cũng không khác nhau là mấy, Triển
Thiểu Huy càng nhìn càng không có chút hứng thú nào, lần đầu tiên
tụ hội vẫn uống rượu, nói chuyện với người khác, về sau căn bản
không còn hứng thú gì nữa, cũng không tới tham gia nữa, chỉ có tên
Tiểu Ngũ nào đó là thích thôi. Hiện giờ Triển Thiểu Huy có xuất
hiện trong mấy buổi tiệc rượu cũng rất miễn cưỡng, người ngoài nói
hai năm qua anh ngày càng làm việc hăng say, người khác khi nói chuyện
với anh đều rất cẩn thận dè dặt, chỉ mong cách xa anh một chút.
Tiệc rượu cuối năm
của mấy công ty nhất định phải đến, bình thường đến khi bữa tiệc
bắt đầu anh mới đến, cũng chỉ có anh mới độc quyền đến muộn như
vậy, vào khách sạn xoay người bước vào thang máy, bên ngoài truyền
đến vài tiếng người đang nói chuyện, anh nghe thấy một giọng nói làm
cho anh có cảm giác quen thuộc, trong nháy mắt khiến cho lòng anh chấn
động.
Anh không thể kìm được
lấy tay ngăn cánh cửa thang máy đang khép lại, nghiêng người nhìn nhìn
ra ngoài, động tác đột ngột như vậy làm cho Trâu Nhuận Thành bất
ngờ, “Đại ca, sao vậy?”
Bên ngoài hành lang có
năm ba người đang đứng, nữ có nam có, Triển Thiểu Huy quét mắt qua
rồi lui vào trong thang máy, mặt mang một vẻ tiếc nuối khôn nguôi,
“Không có gì.”
Trâu Nhuận Thành cùng
Trịnh Giang Hà liếc mắt nhìn nhau, ngậm miệng không hỏi nữa. Con số
màu đỏ trên thang máy không ngừng tăng lên, hai hàng chân mày của Triển
Thiểu Huy nặng nề tăm tối, cơ mặt căng thẳng, anh phỉ nhổ chính mình,
chỉ một giọng nói thoáng qua như vậy thôi mà đã kìm lòng không được
trở nên khẩn trương, lại còn chờ mong. Nếu giải thích ra thì nhất
định là bởi vì anh hận cô, trước đêm bỏ đi còn gọi anh ra, còn tiếp
tục trêu chọc anh, sau đó quyết tuyệt ra đi như vậy, quả thật là đáng
giận đến cực điểm.
Năm ba người đứng trong
hành lang không vội vã nhấn nút thang máy, vẫn đứng đó chờ người,
mấy phút sau, một cô gái trẻ tuổi từ góc cua đi tới, mái tóc dài
mềm mại đen bóng xõa xuống thắt lưng, bọn họ gọi cô, “Cố Hạ, nhanh
lên.”
Cố Hạ cười đi tới,
mái tóc dài đong đưa theo bước chân của cô, “Đi thôi.”
Cố Hạ vừa mới trở
về không lâu, tổng bộ công ty cô ở thành phố C, cuối năm để đánh giá
các nhân viên sắp được thăng chức, công ty tổ chức một cuộc huấn
luyện khảo sát ba tháng, sau đó căn cứ vào tình hình mới điều đến
những bộ phận khác nhau hoặc đến nhận chức ở tổng bộ. Tuy trước kia
khi rời khỏi thành phố này ít nhiều gì cũng mang theo nỗi đau, nhưng
bây giờ trở về, nhìn thấy tòa nhà cao tầng quen thuộc, Cố Hạ lại
cảm thấy vui mừng, chuyện quá khứ cuối cùng cũng đã trôi qua, thành
phố này vẫn luôn phồn hoa như vậy, nhưng mà sau khi kết thúc huấn
luyện cô không biết có được ở lại đây không.
Phúc lợi của công ty
cũng không tệ, tổng bộ ra tay cũng rất hào phóng, đêm nay mở tiệc
rượu ở đây để khao nhân viên, Cố Hạ cũng chú ý thấy hôm nay khách
sạn đặc biệt náo nhiệt, hôm qua cửa ra vào được trải thảm đỏ, còn
có những nhân viên lễ tân xinh đẹp đứng ngoài cửa tiếp đón, lúc đi
ngang qua cùng với đồng nghiệp, bọn họ còn vài lần hỏi han về công
ty này, thuận tiện trêu chọc vài câu. Nhưng mà Cố Hạ lại không nghĩ
tới gặp được người quen nhanh như vậy, sau khi tiệc rượu kết thúc,
vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bọn họ đi tới thang máy phía đối
diện, hình như cùng một lúc bọn họ cũng nhìn thấy cô.
Bọn họ cũng bất ngờ
không thua gì cô, mặt Trâu Nhuận Thành tràn ngập vẻ kinh ngạc, như
không tin vào mắt mình, ánh mắt của Trịnh Giang Hà cũng sửng sốt,
dán trên người Cố Hạ, sau đó thấy cô không có bất kì phản ứng gì
xoay người đi, cười nói rời đi cùng đồng nghiệp. Trâu Nhuận Thành
nhìn theo bóng lưng của cô, thấp giọng nói: “Tam ca, có phải là Cố
Hạ không?”
Ánh mắt của Trịnh
Giang Hà đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Có phải hay không thì có
gì khác biệt?”
“Cô ta…cô ta còn dám
trở về sao?” Trâu Nhuận Thành tuyệt đối không ngờ tới còn có thể
gặp lại Cố Hạ, “Cô ta thật sự không sợ đại ca sẽ giết cô ta à.”
Hai năm qua Triển Thiểu
Huy thế nào bọn họ đều rất rõ, hai năm trước đột nhiên Triển Thiểu
Huy biến mất hai ngày, không biết anh đã đi đâu. Khi đó
mấy anh em đã đi tìm khắp nơi, lo lắng muốn chết, sau đó anh đã tự
trở về, bình tĩnh lạ thường. Ngoại trừ càng ra sức làm việc thì
sau đó Triển Thiểu Huy cũng không có biểu hiện khác thường nào, đến
khi mấy anh em bọn họ đã sắp quên mất cô gái có tên Cố Hạ thì một
năm vào mùa hè Triển Thiểu Huy uống rượu, cho tới lúc ấy Trâu Nhuận
Thành chưa bao giờ nhìn thấy Triển Thiểu Huy say đến như vậy, bọn họ
không biết anh đã uống bao nhiêu, say đến nỗi không nhận ra ai, anh luôn
miệng nói tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại trở nên như vậy?
Bọn họ không biết đã
xảy ra chuyện gì to tát mà Triển Thiểu Huy lại trở nên như vậy, trong
lòng cũng rất lo lắng, vừa nghe anh nói lại vừa hỏi: “Đại ca, đã
xảy ra chuyện gì? Anh nói ra đi, chúng em sẽ cố gắng giúp anh.”
Lúc ấy Triển Thiểu
Huy đã say đến mức mắt mở không ra, kéo tay Trịnh Giang Hà hỏi: “Cậu
nói xem tại sao lại trở nên như vậy…Tôi cho rằng cô ấy giận dỗi mới
bỏ đi…Sao cô ấy có thể chạy đi kết hôn sinh con với người khác…Sao có
thể như vậy…Rõ ràng cô ấy nói cô ấy yêu tôi mà…”
Khi đó bọn họ mới
biết cho tới bây giờ đại ca vẫn không thể quên Cố Hạ, bởi vì say nên
mới có thể nói ra những lời bình thường không nói, bọn họ không
biết anh hận Cố Hạ hay hận chính mình, thì ra đại ca không đi tìm cô
là bởi vì biết cô đã kết hôn với người khác. Đêm hôm đó Triển Thiểu
Huy say như chết, nhắc đi nhắc lại Cố Hạ mà dám trở về thì nhất
định phải giết cô, về sau giọng lại mềm nhũn, “Hạ Hạ, chúng ta trở
về như trước được không…Em muốn kết hôn thì chúng ta…sẽ… sẽ kết hôn.”
Anh nói đứt quãng một
lúc lâu, Trâu Nhuận Thành nghe thấy cũng đau lòng, ai cũng biết cho dù
Cố Hạ có trở về thì đại ca và Cố Hạ cũng không thể trở về như
trước, Cố Hạ đã kết hôn, phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông,
tất nhiên là cũng yêu anh ta, thân thể cùng trái tim cô đã trao cho
người khác, cũng không còn là Cố Hạ trước kia nữa, duyên phận của cô
và đại ca đã đứt đoạn, cũng không còn cách nào nối lại nữa. Ngày
hôm sau Triển Thiểu Huy tỉnh lại, dường như không nhớ
rõ chuyện tối hôm qua, cứ đi làm theo lẽ thường, bọn họ cũng xem như
không biết gì, tiếp tục để như vậy, có một số việc tốt nhất là
phải quên nó đi.
Bây giờ Cố Hạ đã trờ
về, bất kể là Trâu Nhuận Thành hay Trịnh Giang Hà đều thấy may mắn
vì Triển Thiểu Huy đã về sớm. Bọn họ cũng không thấy bóng lưng Cố
Hạ nữa, Trịnh Giang Hà chậm rãi nói: “Lúc trước cũng không phải cô
ấy có lỗi với đại ca, là do chính đại ca buông tay trước.”
“…có cần nói cho đại
ca biết không?” Trâu Nhuận Thành không biết bây giờ Triển Thiểu Huy còn
tình cảm với Cố Hạ không, nói thật, anh vẫn rất thích Triển Thiểu
Huy của trước kia, vô cùng dễ nói chuyện nha, năm ấy mấy anh em luôn
lừa bịp tống tiền Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy cũng không tức
giận, muốn là cho, nhưng còn hiện tại thì ngoại trừ làm việc cũng
chẳng còn tâm tình gì nữa.
Trịnh Giang Hà khẽ
thở dài, “Hay là thôi đi, không lâu sau có thể đại ca sẽ đính hôn, dây
dưa mãi cũng không có ý nghĩa gì.”
Trịnh Giang Hà đoán
không sai, Triển Thiểu Huy quyết định đính hôn, ông Triển đã sắp xếp
cho anh. Mặt của Triển Thiểu Huy nhanh chóng có mặt trên các tờ báo,
đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, gia thế hoàn mĩ, thông thạo năm
ngoại ngữ, hai mươi mấy tuổi đã có sự nghiệp riêng của mình, vừa
tài hoa, có gia thế tốt, xinh đẹp lại có năng lực. Đôi trai gái môn
đăng hộ đối, Triển Thiểu Huy chưa bao giờ có scandal nào đường hoàng
tuyên bố hai tháng sau bọn họ sẽ đính hôn.
Hình của bọn họ được
đăng vào ngày 7 tháng giêng, mọi người còn đang đắm chìm trong những
cuộc ăn chơi vào kỉ nghỉ tết âm lịch, tất nhiên không cò tinh thần đi
làm, trong văn phòng đã có vài người náo nhiệt xem tạp chí, bọn họ
líu ríu bàn luận không ngừng, suy nghĩ của Cố Hạ lại trở nên rối
loạn. Thật ra đã một thời gian dài Cố Hạ không nhìn thấy khuôn mặt
kia của Triển Thiểu Huy, cô vẫn nhớ dáng vẻ của anh, tuy không thể vẽ
ra dáng vẻ đầy đủ, bây giờ nhìn lại cảm thấy người đàn ông này vẫn
rất anh tuấn, chỉ khác một chút so với trí nhớ của cô. Cố Hạ vốn
nghĩ rằng Triển Thiểu Huy đã kết hôn, thì ra bây giờ tin tức tuyên bố
đính hôn mới được công bố, xem ra Triển Thiểu Huy thật là kén chọn.
Kén chọn như vậy cũng
tốt, Cố Hạ nhìn cô gái trong tạp chí kia, quả thật là xứng đôi, tất
cả đều giống với suy nghĩ của cô, chỉ có người phụ nữ như vậy mới
xứng đôi với anh. Cố Hạ nhìn lướt qua vài lần, mọi người vẫn còn
đang hào hứng cười nói bàn tán, không khí náo nhiệt quá nên Cố Hạ cũng
nhịn không được bình luận vài câu, tất cả đều đã là chuyện của
người khác, cô cũng chỉ tham gia tám chuyện cùng với mọi người trong
văn phòng thôi.
Tan làm, Cố Hạ xách
túi rời khỏi tòa nhà, đi về phía chiếc xe màu đen có rèm che, một
người đàn ông ra khỏi xe, rất ga lăng mở cửa cho cô, rồi sau đó ngồi
vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói: “Muốn ăn ở đâu? Hẳn là em
rất quen thuộc với thành phố C, hôm nay anh là chủ chi, em cứ thoải mái.”
Cố Hạ cười, “Đã ba
năm em không ở đây, nói không chừng rất nhiều cửa hàng đã không còn
nữa, hay là anh quyết định đi.”
Nghiêm Hướng Vĩ vừa
lái xe vừa cười nói: “Dù sao bây giờ cũng còn sớm, chúng ta đi thử
xem những cửa hàng ấy còn hay không, anh ăn uống cũng không kén chọn,
em cứ nói địa điểm trước đi.”
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1