Triển Thiểu Huy đứng
trước bồn rửa tay, nước chảy ào ào, biểu cảm lạnh lùng. Phòng trong
có người đi ra, đi đến trước bồn rửa, anh ta có vẻ tự tin nhìn
anh vuốt cằm.
Triển Thiểu Huy nhìn
Quý Phi Dương qua tấm kình, khẽ cười một cái, chậm rãi nói: “Cậu hai
nhà họ Quý…”
Quý Phi Dương mở vòi
nước ra, vừa rửa tay vừa cười nói: “Hình như hôm nay Triển thiếu
thắng không ít nhỉ.”
“Bình thường thôi.” Anh
cũng không thèm nhìn sang Quý Phi Dương, “Kĩ thuật đánh bài của Cố
Hạ không giỏi, mang cô ấy theo so với tự mình đánh còn phiền hơn.”
“Vậy sao Triển thiếu
còn mang cô ấy đến?” Quý Phi Dương cười xòa.
Triển Thiểu Huy ngẩng
đầu lên, ánh mắt chạm với Quý Phi Dương qua gương, cười mà không cười
nói, “Bởi vì tôi có hứng thú với cô ấy.”
Nghe thấy anh nói
trắng ra như thế nhưng dường như Quý Phi Dương cũng không quá bất ngờ,
giọng điệu nói ra hoàn toàn giống như mặt hồ yên tĩnh, “Không nghĩ
tới Cố Hạ lại lọt vào mắt xanh của Triển thiếu.”
“Thường xuyên gặp cô
ấy nên cảm thấy có chút để ý, kính xin cậu từ nay về sau giữ
khoảng cách với người phụ nữ tôi cảm thấy có hứng thú ra.” Triển
Thiểu Huy thản nhiên nói, rồi ngừng lại một chút, Quý Phi Dương cũng
là người thông minh, biết rõ hai chữ “thức thời” viết như thế nào.
Anh lấy một tờ giấy ra lau tay, chuẩn bị rời khỏi toilet.
“Triển thiếu…” Quý Phi
Dương gọi một tiếng, chậm rãi nói: “Cố Hạ cô ấy không thể chơi nổi
đâu, xin Triển thiếu hãy buông tha cho cô ấy.”
Triển Thiểu Huy nhướng
mày lên, ánh mắt hiện lên một vẻ sắc bén, nói rõ: “Cố Hạ và cậu
căn bản không có quan hệ gì với nhau. Nếu như cậu cứ vì cô ấy mà
trở mặt với tôi, hoặc là ở sau lưng tôi nói gì với cô ấy, vậy thì
cậu cứ chờ xem hậu quả đi.”
Nói xong, Triển Thiểu
Huy xoay người rời khỏi toilet.
Người trong thương
trường quả nhiên là khí thế ngút trời, mặt Triển Thiểu Huy vẫn rất
tự nhiên, anh còn chưa trở về chỗ ngồi thì Cố Hạ đã ngoắc ngoắc
anh, “Triển thiếu, nhanh tới đây.”
Cô gọi vô cùng thuận
miệng, vừa quay đầu lại vừa gọi Triển Thiểu Huy, ánh mặt không hẹn
mà gặp Quý Phi Dương đi đằng sau, khẽ cong khóe miệng lên cười với anh
ta.
Triển Thiểu Huy cũng
biết Cố Hạ đang cười với người khác, chưa trở về chỗ của mình đã
hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Hạ cười nói: “Tôi
vừa mới cầm bài, anh đến xem đánh thế nào, ngàn vạn lần đứng ra
pháo trước.”
Triển Thiểu Huy ngồi
xuống bên cạnh cô, nhìn nhìn bài trên bàn, thay cô đanh ra một quân.
Mấy ván bài này có đánh quân gì thật ra cũng chẳng có ý nghĩa,
mấy người kia đều đang nhường, ngược lại Cố Hạ lại đang thắng được
một đống cắc trước người. Anh giả bộ như lơ đãng nhìn sang bàn bên
cạnh, mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Quý, hôm nay em trai của anh mang
đến một cô bạn gái rất xinh, không biết là thiên kim nhà ai?”
Quý Hoằng Dương hô một
tiếng “Tới”, vừa cầm bài vừa nói: “Là con gái một người bạn của ba
tôi, cũng tương đối thân với Phi Dương. Nhà họ không phải làm kinh
doanh, cha mẹ là giáo sư trường đại học, dạy về nghệ thuật, chắc
Triển thiếu không biết đâu.”
“Thì ra là gia đình
thư hương, khí chất quả nhiên khác biệt, cũng rất xứng với cậu Quý.”
Triển Thiểu Huy nói chuyện với Quý Hoằng Dương, ánh mắt lại nhìn Cố
Hạ.
Cố Hạ nghe bọn họ
nói chuyện, trong lòng thầm buồn bực, Triển Thiểu Huy chính là muốn
cô nghe, người ta rất xinh đẹp, gia đình thư hương gia giáo, khí chất
của người ta đặc biệt, người ta là bạn thân của nhà họ Quý… Triển
Thiểu Huy cũng không phải muốn cười cô không bằng người khác, cười cô
không biết tự lượng sức mình đi thích Quý Phi Dương, cô bất mãn nói
với anh: “Đánh bài đi, thua thì đừng có mà nói gì tôi.”
Triển Thiểu Huy cười
nhạt, chỉ vào mặt cô, thấp giọng nói: “Trên trán có vết bẩn kìa, đi
rửa đi.”
Cố Hạ nửa tin nửa
ngờ, chạy vào toilet. Ngón tay Triển Thiểu Huy lướt qua bàn mạt trượt
trước mặt, nhìn Quý Hoằng Dương nói: “Tổng giám đốc Quý, cô gái em
trai anh mang đến rất xinh, phiền cậu ấy đừng có bất kì ý nghĩ gì
với người phụ nữ của tôi.”
Quý Hoằng Dương ngẩng
đầu, “Triển thiếu, sao lại nói như vậy?”
“Vừa rồi ở trong
toilet tình cờ gặp cậu Quý.” Triển Thiểu Huy dừng lại một chút, ánh
mắt quét qua, “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là nói trước như vậy, cô
gái kia là của tôi, nếu có người nghĩ cách giành mất người phụ nữ
của tôi, cố ý đối nghịch với tôi, tôi đây cũng chỉ còn phải tiên lễ
hậu binh (trước dùng lễ nghĩa, sau đó mới dùng đến quân đội), sau
này chớ trách tôi không khách khí.”
Quý Hoằng Dương không
biết bọn họ có liên quan gì đến chuyện này, nhưng không muốn làm căng
thêm nên cười làm lành nói: “Triển thiếu, có thể anh đã hiểu lầm
rồi.”
“Tốt nhất là hiểu
lầm.” Triển Thiểu Huy nặng nề nói.
Không khi sòng bài trở
nên lạnh lẽo, ý tứ của Triển Thiểu Huy mười phần ẩn chứa sự uy
hiếp, tất cả mọi người đều là người làm ăn, việc buôn bán không có
lời thì không làm, vì một người phụ nữ không danh tiếng mà làm tổn
hại hóa khí. Quý Hoằng Dương cười xấu hổ: “Hay là gọi Phi Dương ra
hỏi cho rõ đi.”
“Không cần.” Triển
Thiểu Huy lạnh lùng nói, “Tôi tin tổng giám đốc Quý, phiền tổng giám
đốc Quý nhắc nhở em trai mình.”
Triển Thiểu Huy vốn
không thích đánh bài cùng mấy người này, hôm nay tới đây đánh chính
là có ý này, có Quý Hoằng Dương ở đây, anh cũng không tin hành vi
của Quý Phi Dương không khiêm tốn một chút, đỡ phải làm cho anh sau
này phải đề phòng bị cướp, lúc nào cũng phải lo lắng Quý Phi Dương
hẹn Cố Hạ ra ngoài.
Lúc Cố Hạ trở lại
thì nhìn thấy mọi người không đánh bài, không khí có hơi lạnh lẽo,
Triển Thiểu Huy thấy cô trở về thì đứnng lên, “Triển mỗ còn có
việc, hôm nay không thể tiếp mọi người được nữa.”
Anh nói vài câu khách
sáo rồi kéo Cố Hạ đi.
Đi ra ngoài dưới ánh
đèn tinh sảo trang nhã, phát ra ánh sáng nhu hòa, hôm nay Cố Hạ thắng
nên rất vui vẻ, vẫn chưa đánh đã, không hiểu vì sao sau khi vào toilet
xong thì lúc ra ngoài mặt Triển Thiểu Huy lạnh nhạt đến phát sợ, cô
hỏi: “Triển thiếu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Sắc
mặt Triển Thiểu Huy bình thường trở lại, nửa thật nửa giả nói: “Tôi
thấy thắng được nhiều tiền nên chuồn cho nhanh, lát nữa đỡ phải thua
mất.”
“Vậy hử.” Trong lòng
Cố Hạ thầm mắng người này cũng thật gian trá, cười hỏi: “Vậy hôm
nay thắng được bao nhiêu vậy?”
Giọng điệu Triển
Thiểu Huy rất thoải mái, “Hai trăm sáu mươi vạn, cô cứ nhớ vậy thôi,
còn thừa khoảng mười vạn tiền lẻ.”
“Tốt quá.” Cố Hạ
thầm tính toán trong đầu, cảm thấy hẳn là đánh mấy lần là có thể
thắng lại, bội phục nói: “Hình như lần trước tôi thua rất nhiều.”
“Đúng vậy.” Triển
Thiểu Huy vẫn trước sau như một khinh bỉ cô, “Bình thường cô đều thua
như vậy, cũng không biết cô đánh đấm thế nào nữa.”
Cố Hạ không cam lòng
bị yếu thế, “Không được may mắn mà thôi, vả lại hôm ấy không phải anh
cũng ngồi bên cạnh nhìn sao? Nhìn thấy tôi đánh sai nước cờ cũng
không nói lời nào.”
Triển Thiểu Huy cười
cười, nói qua loa, “Không sao, đánh nhiều sẽ giỏi lên, thêm vài lần
nữa là có thể thắng lại.”
Ra khỏi cửa, bảo vệ
đã mang xe tới, hai người lên xe, Triển Thiểu Huy hỏi: “Bây giờ còn
sớm, chúng ta đi dạo đi. Cô có biết chỗ nào đi không?”
“Không phải anh có
việc để làm sao?” Cố Hạ nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
“Đấy chỉ là lấy cớ,
không chỉ bởi vì đánh thắng bài, nếu đánh nữa sẽ phải đi ăn tối,
đến lúc đó tôi sẽ không cản rượu giúp cô đâu.” Triển Thiểu Huy nói.
“Vậy cũng tốt, ăn cơm
cùng bọn họ nhất định là mệt chết đi được, bọn họ nói chuyện như
là đều có ý khác, không thì cũng chỉ là những lời xã giao, nghe
rất mệt.” Cố Hạ nói, nhưng so ra thì vẫn cảm thấy còn dễ nghe hơn
mấy lời nói khinh bỉ kia của Triển Thiểu Huy, “Sau này còn phải đánh
bài với bọn họ sao?”
Giọng điệu cô có vẻ
không tình nguyện, Triển Thiểu Huy cười hỏi: “Cô không muốn đánh bài
với bọn họ sao?”
“Tôi không thích đến
mấy chỗ này lắm.” Cố Hạ thật thà nói.
“Vậy sau này tôi mang
cô đi đánh bài cùng mấy người bạn của tôi, ở đó cô sẽ không cảm
thấy mệt mỏi.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy khẽ nhếch lên.
“Nói thật, tôi cũng
không thích đi lắm.” Ngón tay Cố Hạ nghịch nghịch ghế da, nói: “Thật
sự rất tổn thương lòng tự trọng nha, anh xem hôm nay toàn là gái đẹp
tới đây, ai ai cũng xinh đẹp, tôi đứng bên cạnh mà cảm thấy còn không
xứng làm nền nữa. Hy vọng nhanh nhanh thắng lại tiền của anh, tôi
cũng không cần phải so sánh với bọn họ nữa.”
“Thật ra cũng vậy
mà.” Triển Thiểu Huy cười cười, “Cô cũng không kém, đừng tự ti.”
Anh nhớ tới gì đó,
nói lái xe chạy đến đường Phượng Hoàng, lại quay đầu lại nói: “Đi
mua một ít quần áo cho cô trước.”
“Tôi không cần.” Cố Hạ
từ chối, nói đùa sao, vô duyên vô cớ lại lấy đồ của Triển Thiểu Huy,
vả lại, toàn là đồ ngoại nhập, xài đồ ngoại nhiều không tốt.
“Tôi mang theo cô
ra ngoài, tất nhiên không thể làm tôi mất mặt.” Triển Thiểu Huy giải
thích, “Dù sao hôm nay tôi cũng thắng, tâm tình không tệ, sau này cô
làm tốt vào.”
“Tôi không muốn dùng
tiền của anh mua quần áo.” Cố Hạ kiên trì nói.
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy đảo qua người cô, bình tĩnh nói: “Giờ cô nói vậy tôi sẽ xem như
không nghe thấy, nếu có người ngoài ở đây mà cô còn dám nói như vậy
thì chính là không nể mặt tôi.”
Cố Hạ tỏ ra không
hiểu lắm.
Triển Thiểu Huy chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép (ý bảo chị chậm tiêu đấy ^^) mà thở
dài, “Nói ít làm nhiều một chút đi, cô đã là người rời khỏi trường
học ra ngoài xã hội, phải học tập nhiều một chút.”
“Biết rồi ạ.” Cố Hạ
gật đầu nói.
Xe hơi chạy đến con
đường Phượng Hoàng dành riêng cho người đi bộ, Triển Thiểu Huy dẫn cô
vào trong trung tâm thương mại, nơi tập trung nhiều nhãn hiệu nước
ngoài, Cố Hạ hoàn toàn không nghĩ gì khác, dáng vẻ tập trung như
thể Triển Thiểu Huy mua quần áo cho cô là đang giải quyết công việc.
Anh cũng không hỏi ý Cố Hạ, đi vào chiếm riêng một cửa hàng, chỉ
vào Cố Hạ để cho họ chọn quần áo cho cô, sau đó để cho Cố Hạ đi
thử, động tác của Cố Hạ hơi chậm một chút, cầm quần áo mà ánh
mắt ngơ ngác, hỏi nhân viên bàn hàng: “Cái này nha, quá khoa trương,
tôi không thích màu này…” Triển Thiểu Huy ngồi gần đó liếc xéo thúc
giục cô, “Nhiều lời quá, nhanh đi thử đi.”
Bộ dạng lúc nói hoàn
toàn là dáng vẻ của ông chủ đang chỉ huy nhân viên của mình. Cố Hạ
giống như người mẫu đi thử đồ, nhân viên bán hàng đưa quần áo cho cô,
cô chạy vào phòng thử, trở ra nhìn ánh mắt quan sát như đang chọn
thức ăn ngoài chợ của Triển Thiểu Huy. Thật vất vả Triển Thiểu Huy
mới cảm thấy không tệ, nói người ta gói quần áo lại, lúc ấy Cố Hạ
cảm thấy như cuối kì không bị nợ môn nào. Sau đó Triển Thiểu Huy lại
ngẩng cao đầu mà đi đến một cửa hàng quần áo khác, Cố Hạ mang theo
túi lớn túi nhỏ chạy theo sau, trông càng giống trợ lí hay là người
hầu.
Những nhà tư bản khi
làm việc chú trọng nhất là hiệu suất, mua được ba bộ quần áo, tìm
hơn nửa tiếng, Triển Thiểu Huy vẫn cảm thấy tốc độ quá nhanh, vẫn
chưa tới 5h, ăn cơm tối thì hơi sớm, Cố Hạ cầm theo mấy cái túi xin
chỉ thị của anh: “Triển thiếu, đã chọn xong rồi, tôi có thể về nhà
không?”
“Cô chọn xong nhưng tôi
thì vẫn chưa mua.” Triển Thiểu Huy bất mãn nói, mặc dù trung tâm
thương mại này bán những nhãn hiệu quần áo cũng không tệ lắm nhưng
mà quần áo của Triển Thiểu Huy đều đặt mua từ Pháp, Italy chuyển về
đây, toàn bộ đều làm bằng tay, anh không mua quần áo ở bên ngoài,
nhưng mà lúc này anh lại nói: “Đi, giúp tôi chọn quần áo.”
Anh hoàn toàn vứt bỏ
tốc độ lúc nãy, chậm chạp chọn, sai rồi, là Cố Hạ chọn quần áo,
anh ngồi bên cạnh bình phẩm, chê đông chê tây, chọn nửa ngày mới thử
một bộ, nhân viên bán hàng vẫn luôn nhiệt tình mỉm cười cũng không
chịu nổi nữa. Thật ra quần áo đàn ông trong mắt Cố Hạ đều như nhau
cả, vóc người Triển Thiểu Huy rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, nhưng
mà về sau thưởng thức không nổi nữa, ngồi trên ghế sofa trong cửa
hàng, hai tay chắp lại, “Triển thiếu, anh hãy tìm người khác giúp anh
chọn đi, tôi không có ý kiến gì.”
Triển Thiểu Huy ném
cho cô một ánh mắt khinh bỉ, Cố Hạ làm như không nhìn thấy, thấy anh
trừng mặt với cô thì vô lực nói: “Bộ này trên người anh rất đẹp,
mặc vào trông rất anh tuấn, tôi cũng không biết anh thích kiểu nào.”
Chiếc áo khoác tối
màu trên người anh quả nhiên là không tệ, Triển Thiểu Huy nhìn thấy
bên ngoài trời đã tối, nói nhân viên gói quần áo lại, kí đơn, “Đi, đi
ăn cơm.”
Lúc anh đưa Cố Hạ về,
bảo lái xe đưa cô đến dưới lầu, trước khi chia tay còn nói: “Cuối này
tuần tôi lại đưa cô ra ngoài chơi.”
“Chơi?” Cố Hạ nghĩ
nghĩ, nói: “Cuối tuần này là tết tây, nếu anh không có việc gì thì
tôi cũng đã có kế hoạch của mình rồi.”
Khóe môi Triển Thiểu
Huy trầm xuống, phụ nữ không thể đối xử với họ quá tốt, anh dùng
giọng điệu cứng ngắc nói: “Tiếp tục đánh bài, cô vẫn còn rất nhiều
tiền chưa thắng về được.”
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1