Một tờ giấy hôn thú
đối với Cố Hạ mà nói tựa như một khế ước bán mình, mà người nắm
giữ khế ước bán mình chính là Triển Thiểu Huy mang dáng vẻ dương
dương đắc ý, rất giống như một tên địa chủ trong xã hội cũ, mỗi khi
uy hiếp bắt Cố Hạ làm gì đó thì sẽ yêu thương nói: “Bây giờ chúng
ta là vợ chồng hợp pháp rồi.”
Giọng điệu rất sâu xa,
muốn vô sỉ bao nhiêu là có vô sỉ bấy nhiêu.
Kinh khủng nhất là Triển
Thiểu Huy còn cầm cái này giễu võ giương oai, mà là lúc vừa tan ca
gặp Vệ Nam tại một hội nghị trao đổi rất lớn của thành phố tổ
chức, công ty cũng thuê một chỗ dựng sân khấu tiến hành hoạt động
tuyên truyền, ngày đó Cố Hạ đi xem hiểu quả của việc tuyên truyền,
sau đó nghe thấy có người gọi “Chị dâu”, giọng gọi lớn nghe rất rõ
ràng nhưng cô lại cho rằng đang gọi người khác, đến khi Vệ Nam mặc
một bộ vest đi tới cất tiếng gọi vang dội “Chị dâu”, lúc ấy Cố Hạ
vẫn chưa kịp phản ứng gì, “Anh gọi tôi phải không?”
“Đương nhiên là gọi
chị rồi.” Vệ Nam thấy cô không có chút giác ngộ nào thì nụ cười
trên mặt càng sáng lạn, ánh mắt đảo qua ngón tay đeo nhẫn của cô,
“Chị kết hôn với đại ca, chúng em là người biết tin đầu tiên.”
Lần đâu tiên Cố Hạ
nghe thấy một người đàn ông điển trai khí thế ngút trời xưng hô với
mình như thế quả thật vô cùng kinh hãi, thoáng chốc đã thành phụ nữ
có chồng nên cũng thấy không quen lắm, ngượng ngùng cười nói: “Hay là
cứ gọi tên tôi đi.”
“Vậy sao được? Kết hôn
rồi đương nhiên phải khác chứ, nếu không đại ca sẽ thấy không vừa
lòng đâu.” Vệ Nam còn có việc nên nói: “Em vào trong đây, tối nay không
phải đại ca đã nói cùng nhau ăn cơm sao? Đến lúc đó sẽ chúc mừng
chị sau.”
Anh ta vừa đi thì vài
đồng nghiệp bên cạnh phát hiện ra Cố Hạ đã đeo nhẫn kết hôn, mồm năm
miệng người hỏi cô: “Cố Hạ, cô kết hôn rồi sao?” “Sao lại nhanh như
vậy?” “Có phải là có thai rồi nên phải cưới không?”… Bất ngờ nghe
thấy cô kết hôn nên mọi ánh mắt đều đảo qua bụng cô, Cố Hạ nhịn
không được cãi lại, “Đừng nhìn, đừng nhìn, không có đâu!”
Lời đồn còn đi nhanh
hơn tốc độ cô trở về văn phòng, vừa về tới công ty thì vài người
đồng nghiệp đã chạy tới hỏi cô, Cố Hạ chỉ gật đầu nói: “Vừa nhận
giấy hôn thú.”
Ngụy Tiểu Lâm khá thân
với cô cũng mở miệng hỏi: “Khi nào thì tổ chức lễ cưới?”
“Lễ cưới à…” Cố Hạ
ấp úng, “Nói sau đi, qua năm nay sẽ làm.”
Cố Hạ cũng không biết
có thể tổ chức lễ cưới không nữa, ba của Triển Thiểu Huy không đồng
ý, nhưng mà hình như Triển Thiểu Huy không hề lo lắng chuyện này chút
nào, đến tối còn gọi mấy anh em của anh đến ăn cơm, trên mặt ngoại
trừ vẻ vui sướng thì không có lấy một chút sầu lo nào, không nhắc
tới lúc nào sẽ tổ chức, ngược lại mấy anh em của anh lại mời anh
vài ly, cùng nhau hợp lại chuốc anh nhưng mà Triển Thiểu Huy uống vài
ly rồi khoác tay, “Không thể uống nhiều được, gần đây tôi đang lên kế
hoạch sinh em bé.”
“À” Mọi người ý tứ
sâu xa thở dài một tiếng, Vệ Nam tỏ vẻ vui mừng đầu tiên, “Sinh em bé
cũng tốt, sinh thành một đội bóng càng tốt.”
Triển Thiểu Huy sớm
đã tính sinh con, sau khi ở cùng với Cố Hạ lại càng muốn hơn, hôm nay
anh rất vui vẻ, mặt tràn ngập nụ cười ôm lấy Cố Hạ, “Chúng tôi không
sinh nhiều như vậy đâu, cậu và Trần Mộ phải cố gắng lên, sau này tất
cả mọi người đều kết hôn hết, đời sau mới có thể lập thành một
đội bóng.”
Đàn ông ngồi trên bàn
cười ha ha, Cố Hạ nhếch môi cười cho có, Triển Thiểu Huy thật sự rât
muốn có con, đến tối sau khi về nhà Triển Thiểu Huy lại ôm lấy Cố
Hạ ngồi trong mái đìnhh trong vườn, đầu gác lên vai Cố Hạ, đèn đuốc
phía sau biệt thự sáng trưng, ánh sao trên đỉnh đầu cũng lóe sáng,
trong bụi cỏ còn có tiếng kêu của một loại côn trùng không biết tên,
âm thanh kia nổi bật trong cảnh đêm yên tĩnh, làm cho nội tâm rối loạn
cũng phải trầm tĩnh lại. Triển Thiểu Huy ôm eo cô, mở miệng phá vỡ
sự yên lặng, “Hạ Hạ, chúng ta sinh em bé đi, anh muốn có một đứa con
thuộc về chúng ta.”
Cố Hạ tựa đầu vào
vai anh, không nói gì, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chúng ta đã là vợ
chồng hợp pháp, vả lại anh cũng sắp 30 rồi, tuổi của em cũng không
còn nhỏ, bây giờ sinh con là hợp nhất.”
“Một thời gian nữa
đi.” Cố Hạ nhẹ nhàng mở miệng, “Em cảm thấy tất cả tới quá nhanh.”
“Nhanh đâu mà nhanh?
Chúng ta đã kéo dài quá lâu rồi, cũng đã lãng phí ba năm rồi.”
Triển Thiểu Huy không muốn đợi thêm nữa, muốn nắm lấy tương lai, “Sau
này khi có con anh nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, khi con còn nhỏ
sẽ không tống nó tới trường rồi mặc kệ nó, trẻ con sẽ ồn ào cả
ngày, cả nhà chúng ta cùng sống bên nhau, thật tốt”
Cố Hạ nghĩ một lát,
mặt hiện lên một chút vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Chúng ta đi chụp
một bộ ảnh cưới đi.”
Triển Thiểu Huy cảm
thấy cô đang cố ý chuyển đề tài nhưng cũng đồng ý, hôm sau đã chọn
một cửa hàng chụp ảnh, đến xem cùng Cố Hạ. Gần đây Triển Thiểu Huy
vung tay một cái là một khoản tiền lớn, chọn cho cô vài bộ áo cưới
xinh đẹp, lại là đặt hàng từ nước ngoài cho nên thời gian chụp ảnh
là cuối tuần.
Hiện nay đa số thời
gian Cố Hạ đều ở trong biệt thự ven hồ của Triển Thiểu Huy, chiều
hạ một cơn mưa trút xuống, cảnh vật tươi đẹp sáng sủa, cỏ cây đâm
chồi xanh um tươi tốt, sau cơn mưa mang theo một hương vị khác lạ, lá
cây thon thả đọng lại những giọt nước, tích tụ lại rồi nặng nề yên
lặng không tiếng động nhỏ xuống. Trong phòng khách rộng rãi sáng
ngời, mặt thảm có vài tấm đệm dựa bị ném lung tung, Cố Hạ và
Triển Thiểu Huy không hề có hình tượng ngồi bệt trên mặt thảm, trước
mặt đặt một đống thức ăn vặt, phía trước là chiếc TV đang chiếu
phim.
Triển Thiểu Huy mời
một đầu bếp từ nước ngoài về chuyên làm bánh kem, tay nghề so ra còn
vượt cả đầu bếp của Lão Tam, trong tay Cố Hạ cầm mấy chiếc bánh quy
trứng mới ra lò, ăn một miếng lại nhìn lên màn hình, trưa hè nắng
nóng chậm rãi trôi qua. Triển Thiểu Huy cũng đút cho cô một miếng,
động tác thân mật, lá cây xanh mướt theo làn gió ngoài cửa sổ thổi
vào, ngay cả Cố Hạ cũng nhịn không được phải kêu lên: “Ngôi nhà này
cũng anh đúng là không tồi.”
“Không phải nhà của
anh mà là nhà của chúng ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây cả đời,
cũng không uổng lúc trước khi xây nó lại tốn nhiều công sức như vậy.”
Anh mang theo nụ cười tranh công, “Em xem chắc có vài thứ phải thay
đổi, anh tính đổi vài thứ đồ vật trong nhà, tân hôn thì tất nhiên
phải trang trí lại phòng ngủ, thay đổi thành phong cách chỉnh tề một
chút.”
“Tùy anh, em chẳng có
tâm trí mà làm mấy việc đó.” Cố Hạ ôm gối lười biếng nằm tựa vào
lồng ngực của Triển Thiểu Huy, mắt nhìn chằm chằm vào TV.
Lúc Trịnh Giang Hà
tới thì hai người vẫn còn rúc vào nhau xem phim nên nhịn không được
cười hắc hắc nói một câu, “Quản gia đã báo em sẽ tới, biết hai
người rất ân ái rồi nhưng tốt xấu gì cũng phải chú ý đến hình
tượng chứ.”
Triển Thiểu Huy chưa
bao giờ xem anh em mình là người ngoài, cũng chẳng muốn để ý tới anh
ta, ngược lại trông thấy phía sau anh ta có một đứa trẻ ba bốn tuổi,
hỏi: “Sao cậu lại mang nó tơi đây? Ba của nó chịu cho cậu tùy tiện
mang con của anh ta ra ngoài sao?”
“Gặp được ngoài kia,
nó đang đánh nhau, bị hai đứa trẻ đuổi theo, em dẫn nó tới đây, lát
nữa chị dâu thứ hai (Trần Mộ) trông thấy nó nhất định sẽ rất vui.”
Cố Hạ nhìn thấy cùng
đi vào nhà còn có một đứa trẻ giống như có dòng máu Á Âu, thân
hình mặc dù không lớn nhưng nhìn rất hoạt bát, làn da trắng nõn, đôi
mắt đen nhánh sáng ngời, trên lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ. Cố Hạ
đứng lên từ trên mặt thảm, “Đứa trẻ này ở đâu đến vậy? Trông thật
xinh đẹp.”
“Chính là đứa trẻ
biết đánh bài mà anh đã nói với em đó, rất thông minh, còn rất vui
vẻ khôi hài.” Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh nói, đứa bé kia nhìn
thấy Triển Thiểu Huy thì chủ động chào hỏi, “Chào chú Triển.”
Giọng nói của đứa
trẻ trong veo, Cố Hạ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt bé, vừa đẹp
trai lại vừa đáng yêu, đôi mắt lớn, hàng lông mi thật dài, Cố Hạ dỗ
ngọt bé: “Bạn nhỏ, em thật là đẹp trai, nói cho chị biết em tên gì
nào?”
“Còn gọi chị à? Mẹ
của thằng bé cùng tuổi với em, gọi em là dì thì đúng hơn.” Triển
Thiểu Huy nói chen vào nhưng đứa bé kia lại không gọi Cố Hạ là dì,
cười thật ngọt ngào: “Cô gái xinh đẹp, em tên là Long Thành, mọi
người đều gọi em là Thành Thành, trông chị cũng rất xinh đẹp.”
“Còn gọi chị là cô
gái xinh đẹp nữa sao.” Cố Hạ rất vui mừng, mặt cười đến nở hoa.
“Nó trông thấy cô gái
trẻ tuổi nào mà chẳng gọi là cô gái xinh đẹp.” Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh kéo Cố Hạ xuống đài, “Cho nên em đừng đắc ý như vậy.”
Long Thành gãi đầu,
“Không phải đâu, chỉ có người xinh đẹp em mới gọi thế thôi.”
Cố Hạ cười sáng lạn,
“Nếu không xinh đẹp?”
“Thì kêu là chị.” Long
Thành trả lời.
“Thật đáng yêu.” Cố
Hạ thật sự muốn nhéo lên mặt bé vài cái nhưng cố gắng khống chế
đôi tay đang muốn rục rịch của mình, cười nói với Triển Thiểu Huy:
“Thằng bé là con của cô bạn học cùng trường với em sao? Đã lớn vậy
rồi đấy, quả nhiên là biết làm cho người khác vui, vừa thông minh lại
vừa đáng yêu.”
“Bình thường thì thấy
rất láu lỉnh đáng yêu nhưng lại thường xuyên đánh nhau, tinh thần cực
kì hăng hái, giọng nói thì có thể truyền từ nhà nó đến nhà anh.”
Triển Thiểu Huy nói.
Thành Thành nhìn tay
Triển Thiểu Huy đặt trên vai Cố Hạ rồi lại nhìn Cố Hạ cười ngọt
ngào, “Cô gái xinh đẹp, chị thật sự rất xinh đẹp, em có cái này
muốn tặng chị.”
Cố Hạ cười toe toét,
“Vậy sao? Có thứ gì thế?”
Long Thành tháo ba lô
nhỏ sau lưng xuống, mở ba lô lấy ra một vỏ sò rất đẹp, bàn tay nhỏ
bé đưa tới, “Cô gái xinh đẹp, tặng cho chị, em nhặt ở bờ biển đấy.”
Cố Hạ nhận lấy, màu
sắc của vỏ sò kia rất đẹp, hình thù kì lạ, làm vật trang trí cũng
không tệ, Cố Hạ mỉm cười cầm tay Thành Thành khen, “Thành Thành vừa
ngoan lại vừa đáng yêu.”
Thành Thành chờ đợi
nhìn cô, đợi một lúc lâu không thấy Cố Hạ nói gì khác, đảo con ngươi
đen nhánh, ngửa đầu nhìn sang Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy gõ lên
đầu Cố Hạ: “Em đã nhận quà của nó thì cũng phải có qua có lại
tặng lại cho thằng bé một món quà, cái gì cũng chậm hiểu như vậy.”
Triển Thiểu Huy không có kiên nhẫn dỗ dành con nít, mở miệng hỏi:
“Thành Thành muốn cái gì, cứ nói thẳng ra.”
Nghe được những lời
này, Thành Thành nhanh chóng lấy một tập truyện tranh từ trong ba lô
ra, mở một trang ra, chỉ vào món đồ trong đó, mong chờ nhìn Triển
Thiểu Huy, “Chú Triển, cháu muốn cái này, cả bộ.”
Thứ bé muốn chính là
món đồ chơi hoạt hình trọn bộ, hơn nữa là sản phẩm sản xuất từ
Mĩ, giá cả không tiện nói, chủ yếu là không dễ gì sưu tầm được
trọn bộ, ở trong nước chắc hẳn là không mua được. Triển Thiểu Huy
cười cười, “Được, chú sẽ nhanh chóng mua tặng cho cháu.”
Trịnh Giang Hà đứng
bên cạnh nói chen vào, “Đứa nhỏ này thật thông minh, lần trước nó
cũng dùng phương pháp này để nịnh nọt chị dâu thứ hai, lừa được
trọn bộ mô hình xe hơi từ chỗ nhị ca, khoảng chừng hơn ba trăm cỗ xe,
nhị ca đồng ý, kết quả phải sưu tầm hơn một tháng. Đại ca, em cảm
thấy trọn bộ lần này cũng không dễ mua đâu.”
“Cậu đã nói nó thông
minh, nếu dễ dàng mua được thì nó sẽ không bắt ba nó mua sao? Tám
phần là Long Trạch ngại phiền không muốn mua cho nó. Nhưng mà bây giờ
tất cả mọi người đều đang vui, phiền phức một chút cũng không sao.”
Triển Thiểu Huy nói, Cố Hạ đứng cạnh lại trêu chọc bé, cô cười tươi
như hoa, “Thì ra cậu bé có ý này nha, nhưng mà thật sự rất thông
minh, nếu em mà có một đứa con như vậy thì nó muốn gì em cũng mua
cho nó.” Cô ngồi cạnh bé cười, “Thành Thành hôn dì một cái được không?”
Thành Thành được thỏa
mãn nguyện vọng nên rất vui, ghé sát lại hôn lên mặt Cố Hạ một cái.
“Thật láu lỉnh đáng
yêu.” Cố Hạ chỉ vào Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh nói, “Hôn chú
Triển một cái nữa được không?”
Triển Thiểu Huy không
thèm con nhà người khác làm mấy hành động này, nhưng không muốn ở
trước mặt Cố Hạ tỏ ra mình không thích gần gũi với trẻ con, sắc
mặt nhàn nhạt, không ngờ Thành Thành lại lắc đầu, hất khuôn mặt nhỏ
nhắn lên nói: “Cháu chỉ hôn những cô gái xinh đẹp.”
“Quỷ nhỏ háo sắc.”
Trịnh Giang Hà cười thành tiếng.
Cố Hạ nghe nói Long
Trạch là con lai, đứa con Thành Thành càng giống ba, ngoại hình cũng
có vài phần giống con lai, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt phải đen
nhánh, thâm thúy lại hoạt bát, Cố Hạ càng nhìn càng yêu mến, nhìn
Triển Thiểu Huy, nhịn không được thở dài, “Em cũng muốn sinh một cục
cưng là con lai, con mà trông giống anh thì chẳng thích chút nào.”
Triển Thiểu Huy cười
lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Nếu con mà không giống anh thì nhất
định em phải chết.”
Cố Hạ nhìn sắc mặt
không mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy, nhịn không được le
lưỡi ra, kéo Thành Thành sang bên cạnh chơi, đưa món bánh kem mới lạ
cho bé ăn, kết quả Thành Thành lại không thích ăn đồ ngọt lắm, Triển
Thiểu Huy nói Thành Thành thích ăn thịt nướng, Cố Hạ kéo thẳng
thằng bé vào nhà bếp tìm không ít thịt cho bé ăn, khiến cho bé rất
vui.
Nhưng mà không chơi
được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại tiếng thú vật lại truyền ra
từ ba lô trên lưng của Thành Thành, Thành Thành lấy điện thoại từ
trong túi ra nghe, ba ở nhà đang thúc giục bé nhanh chóng trở về.
Cố Hạ còn muốn chơi
cùng với bé, dụ dỗ nói lát nữa sẽ đưa bé về, dụ dỗ một đứa bé
rất dễ, nhưng 20 phút sau Long Trạch đã tìm tới cửa, muốn đưa bé về,
Triển Thiểu Huy cũng không muốn làm Cố Hạ mất hứng, nói với Long
Trạch: “Về nhà có gì mà chơi, để cho nó ở đây chơi một lát nữa, anh
không thấy nó rất vui vẻ sao.”
“Là anh muốn chơi thêm
một lúc thì có. Nếu muốn thì tự mà sinh một đứa đi, đừng nó suốt
ngày kéo con tôi sang chơi, còn nữa sau này đừng có mà kéo con tôi đi
chơi mạt chược, anh mà có con cũng sẽ không muốn con mình đi đánh bài
như vậy.” Long Trạch không chút khách khí nói.
Triển Thiểu Huy bất
mãn, vội vàng kéo Cố Hạ qua, “Hạ Hạ, chúng ta cũng sinh một đứa,
để cho anh ta suốt ngày đắc ý như vậy, chúng ta sinh một đứa đáng yêu
hơn đi.”
Cố Hạ cười, “Được”
Triển Thiểu Huy dừng
lại một lúc, đột nhiên quay đầu lại, dường như không thể tin được, “Em
nói thật sao? Chúng ta sẽ sinh em bé sao?”
Cố Hạ chớp chớp mắt,
tràn ngập vui vẻ, “Trẻ con vừa thú vị vừa đáng yêu, em cảm thấy sinh
con cùng với anh đứa trẻ cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Triển Thiểu Huy ôm eo
Cố Hạ từ phía sau, hôn lên gò má cô một cái tỏ ra mình rất vui
sướng, “Anh sẽ thương nó, cũng sẽ thương em.”
Ba con Long Trạch chào
tạm biệt mọi người, Thành Thành vẫy vẫy tay, vẫn không quên nhắc nhở
Triển Thiểu Huy về món quả của mình, đi theo sau lưng ba ra ngoài cửa,
thân hình nhỏ nhắn nhảy dựng lên, chạy tới phía trước ba mình, đứng
nguyên tại chỗ nhìn ba, thấy ba đuổi gần đến chạy chạy đi, sức lực
như không bao giờ hết.
Cố Hạ nhìn theo bóng
lưng bọn họ, gương mặt vui vẻ, “Có con lại càng giống như một gia
đình nhỏ. Bây giờ trước tiên chúng ta đi chụp ảnh cưới đã, nếu không
đến khi bụng to ra sẽ không thể mặc váy cưới được nữa.”
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1