Tấm rèm trúc đa số
đã che mất tầm mắt nhưng lại không thể cách âm được, bên kia có thể
nghe thấy rõ ràng giọng của Cố Hạ, Triển Thiểu Huy là ông chủ, vẫn
mặc bộ đồ vest ngồi trên ghế nằm môi khẽ nhếch lên, tay phải vung lên,
bình hoa nhỏ bằng sứ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh phút chốc bay ra
ngoài, phát ra một tiếng giòn vang, vỡ thành từng mảnh nằm trên mặt
đất.
Trâu Nhuận Thành ngồi
vểnh tai lắng nghe trò hay lại càng hoảng sợ, nhìn thấy sắc mặt
Triển Thiểu Huy không tốt, vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng tức giận.
Tên nhóc Quý Phi Dương kia thật chẳng ra gì cả, chính mình đã không
đồng ý ở bên Cố Hạ lại còn muốn cô nhóc kia cách xa chúng ta một
chút, thật đúng là xem chúng ta không ra gì!”
Trâu Nhuận Thành nghĩ
mà tức, chiều nay đánh bài cũng bởi vì hai người này mà khiến anh
ta bị đại ca trừng mắt nhìn, chạy ra ngoài tìm tam ca kể khổ, tam ca
lại mắng anh nói chuyện không biết lựa thời cơ, ở trước mặt người
khác khiến cho đại ca thua không ngóc đầu lên nổi, khiến cho anh ta
buồn bực đến trưa. Bây giờ lại nhìn thấy đại ca nghiêm mặt, anh chậm
chân, “Em không tin không trị được tên kia, từ nay về sau hai người kia
không sứt đầu mẻ trán thì em sẽ không bỏ qua!”
Trâu Nhuận Thành đang
nghĩ cách đối phó với hai người kia thì Triển Thiểu Huy đã đứng lên,
đi nhanh về phía trước, mặt lạnh lùng đến đáng sợ, anh biết Cố Hạ
yêu mến Quý Phi Dương, nhưng mà đêm qua còn ngủ cùng với anh, hôm nay
lại chạy đi thổ lộ với người đàn ông khác, nghĩ như thế nên trong
lòng anh đều không thể thoải mái. Anh cũng không biết tại sao mình
lại tức giận, chỉ cảm thấy một cô
gái như vậy quả thật là đáng ghét.
Không để ý đến Trâu
Nhuận Thành ở phía sau, anh trực tiếp rẽ vào khúc ngoặc đi về
phòng, lúc rẽ lên cầu thang còn lơ đãng liếc nhìn đôi nam nữ đang đi
về hướng phòng nghỉ, không tự giác vòng lại đi về hướng khác.
Nơi này là vùng ngoại
thành, giá cả cũng không đắt, bãi tắm chiếm diện tích lớn, vì đáp
ứng nhu cầu hưởng thụ nên các phòng nghỉ đều thiết kế theo phong
cách biệt thự nông thôn, một tòa nhà hai ba tầng, mỗi lầu có hai gian
phòng, mỗi gian phòng đều rất rộng rãi thoải mái, phòng của Cố Hạ
ở cách vách Quý Phi Dương, lúc Quý Phi Dương hỏi số phòng cô mới
biết, chỉ nhàn nhạt cười cười, hai người vừa lên lầu thì trừng hợp
gặp được Triển Thiểu Huy từ một hướng khác đi tới.
Trên mặt Triển Thiểu
Huy nhìn không ra bất kì biểu hiện đặc biệt gì, khóe môi vẫn máy
móc mỉm cười, “Sắp đến bữa tiệc tối rồi, Quý nhị công tử hãy nhanh
chóng đến đi, rất nhiều ông chủ lớn cũng rất gặp cậu một chút, vừa
rồi chủ tịch Vương còn hỏi Quý nhị công tử đi đâu rồi. Vả lại,
thiếu cậu cũng không thể khai tiệc được.”
Quý Phi Dương cũng
cười cười, “Lập tức đến ngay.”
Triển Thiểu Huy nhìn
sang Cố Hạ, giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng không khách sáo như
vậy, “Tiểu Ngũ tìm cô khắp nơi mà không thấy, mang cô tới đây để làm
việc, tuy Quý nhị công tử đây cũng là khách nhưng mà cô cũng không
thể chỉ tiếp đón cậu ấy.”
“Có chuyện gì sao?”
Cố Hạ cũng không hiểu vì sao giọng điệu anh lại như vậy.
“Đương nhiên là có, đi
thôi.” Triển Thiểu Huy chưa nói xong đã trực tiếp xoay người chuẩn bị đi.
Quý Phi Dương nói với
Cố Hạ: “Cố Hạ, em nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa sẽ rất bận
đấy.”
Trên người Cố Hạ vẫn
là bộ đồ tắm bảo thủ, bên ngoài choàng một cái khăn tắm lớn, lộ ra
hai chân trắng nõn, ánh mắt của Triển Thiểu Huy lướt qua trên người
cô, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Nhanh lên.”
Quý Phi Dương bước vào
phòng mình, tất nhiên Cố Hạ không mang theo thẻ phòng, vừa rồi lúc đi
tắm suối nước nóng cô không mang theo vì tiền, gửi thẻ phòng ở quầy
phụ vụ, cô cười cười với bọn họ, xoay người chạy đi tìm tiếp tân.
Lúc Cố Hạ lầy được thẻ phòng
quay lại thì Triển Thiểu Huy vẫn chưa đi, tựa người vào vách tường
nhếch môi, sắc mặt đen tối không rõ, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. Cố
Hạ có chút bất ngờ, mở miệng hỏi: “Triển thiếu, có chuyện gì gấp
sao?”
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy lành lạnh lướt qua cô, “Tôi còn tưởng rằng cô rất đơn thuần, không
ngờ cô lại ăn mặc như vậy mà nói yêu mến một người đàn ông, thật sự
là cô không thể chỉ nhìn bề ngoài,
xem ra cô đã học xong cách quyến rũ rồi.”
Nơi này là bãi tắm
suối nước nóng, rất nhiều người ăn mặc như vậy đi tới đi lui, còn ăn
mặc hở hang táo bạo hơn nhiều, Cố Hạ không cảm thấy mình khác
người, chỉ cảm thấy giọng điệu của anh thật chói tai, khuôn mặt hơi
hơi ửng hồng, “Anh đang nói gì vậy?”
“Hừ!” Triển Thiểu Huy
phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, “Nếu muốn hiến thân
thì cứ nói tôi sẽ giúp cô một lần, đỡ phải ăn mặc thế này để bị
người ta từ chối thế này, thật dọa người.”
Gò má Cố Hạ lại
càng ửng hồng, mặc dù cách ăn mặc của cô bị Triển Thiểu Huy cười
nhạo, nhưng nói trực tiếp như thế thật làm cho người ta xấu hổ, cắn
cắn môi, “Tôi không có ý đó.”
Triển Thiểu Huy cảm
thấy mình đã uống nhầm thước mới đứng đây dây dưa với cô nhóc này,
đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc đi lướt qua người cô, môi mỏng
khẽ hé ra, “Thành thật một chút đi, đừng có làm tôi tức giận.”
Nói xong, anh cất bước
đi, ánh mắt Cố Hạ u ám, nhìn bóng lưng của anh mà đầu óc mơ hồ,
cười nhạo cô còn chưa tính, lại còn nói mấy lời khó hiểu kia, thật
làm cho người ta tức giận, Cố Hạ vội vàng chạy vào phòng mình, lúc
quẹt thẻ tay còn run run – là bị cái tên ông chủ vui buồn thất thường
kia làm cho run rẩy.
Triển Thiểu Huy đi đến
chỗ khúc cua, lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai cửa phòng
liền nhau kia, lại nhíu mày, đi đến quầy phục vụ thuận tay gọi quản
lí lại, “Cố Hạ ở lầu trên kia, tìm một lý do đổi phòng khác cho cô
ta.”
Quản lý nhớ rõ Cố
Hạ chính là cô gái sáng nay trên người dinh đầy bùn đất, ông chủ lớn
đã tự mình nói, quản lý cũng là người thông minh, nghe lệnh “tìm
một lý do” thì tất nhiên cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Triển thiếu
cảm thấy phòng nào thì thích hợp hơn?”
“Tùy” Triển Thiểu Huy
không thèm đếm xỉa đến trả lời, đi vài bước lại ngừng lại, chỉ vào
tòa nhà bên cạnh, “Đổi đến bên kia đi.”
Triển Thiểu Huy chỉ
vào tòa nhà mình đang ở, quản lý đã hiểu, vội vàng đi làm, động
tác hết sức nhanh, Cố Hạ thay xong quần áo thì nghe thấy có tiếng
chuông cửa, mở cửa ra xem thì thấy nhân viên phục vụ.
Quản lý tự mình dẫn
theo hai nhân viên tới, đầu tiên vẻ mặt tỏ ra áy náy, “Cô Cố, mạch
điện của gian phòng này có chút vấn đề, khiến cho cô không thoải mái
chúng tôi thật sư rất xin lỗi, sẽ lập tức đổi phòng cho cô.”
“Tôi không phát hiện
có vấn đề gì cả.” Cố Hạ tỏ ra khó hiểu.
Quản lý mỉm cười:
“Bởi vì cách làm việc của chúng tôi có vấn đề nên gian phòng này
mạch điện không ổn định lắm nên có thể mất điện đột ngôt, chúng tôi
sẽ lập tức kiểm tra lại, vô cùng xin lỗi, đã chuẩn bị cho cô một căn
phòng khác rồi, chúng tôi sẽ giúp cô mang hành lý qua đấy.”
Cố Hạ cũng không muốn
lắm, nhưng cảm thấy thái độ phục vụ của nhân viên trong bãi tắm này
của Triển Thiểu Huy không tệ lắm, cô cũng không có hành lý gì, trực
tiếp xách theo túi của mình đi theo nhân viên đến một căn phòng khác,
quả nhiên xa hoa thoải mái, nhưng nội thất trong hành lang đều là
những thứ xa xỉ, về phần người ở căn phòng bên cạnh, cô cũng không
quan tâm. Đổi phòng xong, thời gian cũng không còn nhiều, tiệc tối đã
bắt đầu, quả nhiên có người gọi đến thúc giục, tổng giám đốc Trâu
bảo cô nhanh đến đấy.
Lúc Cố Hạ chạy đến
thì trong sảnh đã vô cùng nào nhiệt, Trâu Nhuận Thành nhìn thấy cô
tới thì dùng giọng điệu bất mãn nói: “Cố Hạ, giá của cô càng lúc
càng lớn nhỉ, bữa tiệc đã bắt đầu mà còn chưa tới.”
Cố Hạ ra vẻ có lỗi,
Trâu Nhuận Thành vừa định bảo cô ngồi bên cạnh thì không ngờ Triển
Thiểu Huy lại miễn cưỡng nói: “Tiểu Ngũ, cậu không nhìn xem người
ngồi trên bàn này là ai à, làm việc phải có chừng mực chứ.”
Lúc nói chuyện ánh
mắt của Triển Thiểu Huy cũng không ngước lên, Cố Hạ cũng không muốn
ngồi cùng bàn với bọn họ, mừng rỡ như được giải thoát, vội vàng
liếc mắt tìm kiếm Quý Phi Dương, không ngờ Triển Thiểu Huy lại chỉ
tay sang bàn bên cạnh nói, “Ngồi bên kia!”
Bàn kia vừa vặn còn
một chỗ, chẳng qua là người ngồi ở bàn đó Cố Hạ chẳng biết ai,
người bên cạnh đều đang không ngừng mời rượu nói chuyện, còn có mấy
tên tai to mặt lớn đang dùng ánh mắt ngả ngớn với bạn gái, liếc mắt
đưa tình thì không nói, động tác cũng cực kì táo bạo, Cố Hạ không
còn muốn ăn uống gì nữa, mấy loại tiệc tùng này thật ra cô cũng
không muốn đến, bất đắc dĩ vì đang làm công cho người ta, thân bất do
kỷ. Còn có những lời nói khiến người khác không vui lúc nãy của
Triển Thiểu Huy, quả nhiên là chiều nay thua quá nhiều tiền nên ông
chủ khó chịu trong lòng.
Triển Thiểu Huy khó
chịu trong lòng, cầm đũa cũng chỉ động vài cái, người khác mời
rượu cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó, Trâu Nhuận Thành cũng đã quen
biết anh nhiều năm, tất nhiên chỉ qua một động tác đơn giản của đại
ca đã nhìn ra. không riêng gì anh ta, vài người anh em khác cũng biết
tâm trạng của đại ca không tốt, tam ca tứ ca không ngừng hòa giải,
thời gian khai trương đại cát đại lợi cũng không thấy vui vẻ gì, Trâu
Nhuận Thành lại càng không vui, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Quý
Phi Dương đứng cách đó không xa, khóe miệng Trâu Nhuận Thành cũng cố
gắng cứng ngắc cười cười. Muốn trách thì trách tên Quý Phi Dương
này, bọn họ chỉ muốn thuận tay giúp một chút, Quý Phi Dương không nể
tình thì thôi, còn khuyến khích Cố Hạ phải cách xa bọn họ ra, làm
như bọn họ là sát nhân không bằng, Trâu Nhuận Thành cắn răng, đôi nam
nữ này thật là đáng giận, anh không tin không trị được bọn họ, sau này
để xem ai chê cười ai.
Suy nghĩ vài giây, Trâu
Nhuận Thành đã có sáng kiến, thuận tay gọi bồi bàn tới, thì thầm bên tai
bồi bàn hai câu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa. Lại gọi Cố
Hạ đang ngồi bên kia tới, “Tới đây mời rượu.”
Da đầu Cố Hạ xiết
chặt, đứng bên cạnh Trâu Nhuận Thành nói: “Tổng giám đốc Trâu, tôi
không biết uống rượu.”
“Trong xã hội này làm
gì có ai không biế uống rượu? Tại sao cô không nói cô không biết làm
việc luôn đi?” Trâu Nhuận Thành không buông tha nghi ngờ nói: “Những
người này đều là khách của công ty, không được đắc tội.”
Anh ta kín đáo đưa đến
một ly rượu chân cao, phân nửa ly là rượu đỏ, nhét ly rượu vào trong
tay Cố Hạ, “Mời chủ tịch Lưu trước đi.”
Cố Hạ khó xử nhìn
anh ta, ly đã nằm trên tay, chủ tịch Lưu ngồi cùng bàn đã nhìn thấy
cô, Cố Hạ không thể không nâng ly rượu lên, nói người đàn ông trung
niên: “Chủ tịch Lưu, chúc sự nghiệp của ngài nâng cao thêm một bước.”
Chủ tịch Lưu nể mặt
Trâu Nhuận Thành, nâng ly rượu lên khẽ cụng ly, uống tượng trưng một
ngụm, Cố Hạ nhìn thấy ông ta uống không nhiều lắm nên cũng chỉ uống
một chút, Trâu Nhuận Thành ngồi cạnh bất mãn nói: “Chủ tịch Lưu đã
giữ mặt mũi cho cô, còn không uống hết.”
Cố Hạ cau mày, hít
một hơi thật sâu miễng cưỡng uống hết ly rượu đỏ, ánh mắt đảo qua
Triển Thiểu Huy ngồi chính giữa, anh cũng không thèm ngước mắt lên,
như là có người đang thiếu tiền của anh, Cố Hạ nhìn thấy mà kinh
hãi lạnh người, cô ghét vào tai Trâu Nhuận Thành nhỏ giọng nói:
“Tổng giám đốc Trâu, tôi thật sự không biết uống.”
“Vậy đổi cho cô loại
nhẹ hơn.” Trâu Nhuận Thành như đang tỏ ra từ bi, gọi bồi bàn bưng đến
một ly rượu rất cạn, tự tay đưa tới cho cô, “Tửu lượng thì cứ từ từ
luyện là được, không có gì là không làm được, cô cứ từ từ mà học.”
Anh ta vỗ vỗ vai Cố
Hạ, “Đây là tứ ca của tôi, chúng tôi đều là anh em, cô hẳn là lần
đầu tiên gặp mặt nhỉ, mời một ly, hôm nay sẽ bỏ qua cho cô.”
Ánh mắt lão Tứ cũng
không thèm đếm xỉa đến Cố Hạ, trên mặt không có biểu cảm gì, anh ta
là quản lý của rạp chiếu phim tối và sòng bạc, trước kia có Tiểu
Ngũ nói đến cô gái này, thoạt nhìn là một cô gái vô cùng trẻ tuổi.
Cố Hạ cũng là lần
đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cũng rất phong độ hào hoa, khí
chất cao ngất, ánh mắt sắc bén, cô cười cười, nâng ly rượu lên, không
biết phải xưng hô thế nào, chỉ nói: “Ngài khỏe chứ, lần đầu gặp
mặt, kính xin ngài chiếu cố nhiều.”
“Luyện tửu lượng cho
tốt, sau này còn dùng đến.” Mục Bằng nhàn nhạt mở miệng, cầm ly
rượu của mình lên, cụng ly với cô, uống một hơi cạn sạch, ý bảo ly
rượu trên tay mình đã cạn, Trâu Nhuận Thành lẳng lặng nhìn Cố Hạ
chậm rãi uống hết ly rượu, cuối cùng ghé vào bên tai cô ý tứ sâu xa
nói: “Hôm nay chúng tôi đều đã nghe thấy cô thổ lộ với Quý Phi Dương,
tôi sẽ giúp cô hoàn thành nguyện vọng của mình.”
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1