Khi tỉnh lại đầu Cố
Hạ đau muốn nứt ra, cô chỉ nhớ rõ tối qua mình uống rượu, về sau
dường như bị đặt trên một lò lửa dày vò, oi bức khó chịu, một loại
cảm giác rất kì quái, mí mắt không mở ra được, cứ giằng co như vậy
thật lâu, về sau mới thoải mái được một chút. Cô mở mắt ra đánh giá
căn phòng, đúng là khách sạn, thử vươn vai duỗi thẳng tay ra một
chút.
Ngườn bán hàng trong
một cửa hàng bán quần áo cho những cô gái trẻ tuổi bên cạnh bãi
tắm nhìn thấy thì vội vàng ngăn cô lại, “Cô đừng lộn xộn, đang
truyền nước biển mà.”
Nhìn theo hướng ngón
tay nhân viên phục vụ, Cố Hạ nhìn thấy một bình nước muối, cô mở
miệng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
Giọng nói khàn khàn,
yết hầu đặc biệt khô nóng, như bị lửa cháy.
Nữ nhân viên phục vụ
giải thích: “Cô bị sốt cao.”
Khó trách tối qua cô
lại khó chịu như vậy, Cố Hạ cảm thấy hẳn là bị lạc trong núi một
đêm nên bị bệnh, tối qua lại uống một chút rượu nên bị sốt. Đương
nhiên cũng thấy có chút khó hiểu, tối qua hình như bị mộng xuân,
trong mộng mình trần truồng *** cùng một người đàn ông khác, cảm
giác hôn môi chân thật như vậy, như là thật sự có một người đàn ông,
cụ thể là ai thì không nhớ rõ, hình như là Quý Phi Dương, lại hình
như là Triển Thiểu Huy, ý nghĩ sau xuất hiện trong đầu làm cô giật
mình, có thế nào cũng không thể là ông chủ nha! Đây tuyệt đối là di
chứng sau khi hôm qua thua nhiều tiền của ông chủ!
Say rượu quả nhiên đáng
sợ! Đây là lần đâu cô mộng xuân, nhớ tới mặt không kìm được ửng hồng,
lại còn biết mơ thấy kiểu này, thật là không thể ngờ được.
Thật bội phục loại
mộng xuân này, Cố Hạ chuyển suy nghĩ sang quan sát căn phòng này, túi
của cô còn đặt trên tủ đầu giường, lúc này hẳn là chỉ có một mình
trong phòng, trên người mặc bộ đồ ngủ, đêm qua say rượu, về sau làm
sao về phòng được cũng không rõ lắm. Chưa từng gặp quá nhiều người
hắc ám nên tất nhiên không thể tưởng tượng được chuyện bị hạ thuốc
tối qua, thiếu chút nữa đã ***, còn cảm kích nhân viên phục vụ ở đây
là người tốt.
Bên này cũng loạn cả
lên, Trâu Nhuận Thành hoàn toàn không biết Cố Hạ đã đổi phòng trước
bữa tiệc tối, hại người khác không thành, anh ta còn bị Triển Thiểu
Huy cho một trận nên thân, Triển Thiểu Huy ném xuống một câu: “Từ nay
về sau cậu không cần phải xen vào chuyện của cô gái kia, cứ để cô ta
sự sinh tự diệt.”
Sự việc đã xảy ra
thì quan trọng nhất là phải đi giải quyết, Trịnh Giang Hà phái người
đưa Cố Hạ về, mặc dù tác dụng kích dục cũng khá nhẹ nhưng cũng
không thể mặc kệ được, tìm một bác sĩ ổn định tình trạng đó, chỉ
nói với người ngoài là bị bệnh, bằng không việc này nếu bị truyền
ra ngoài không phải sẽ bị người ta chê cười sao.
Cố Hạ uống chút
nước, nằm trên giường nhìn lên phù điêu trên trần nhà, bên ngoài sắc
trời đã sáng rõ, không lâu sau có một người đi vào, đúng là Trịnh
Giang Hà, trên mặt mang theo chút vui vẻ, đứng ở bên giường nhìn từ
trên cao xuống, hỏi: “Cô Cố cảm thấy thế nào rồi?”
“Hiện tại đã dễ chịu
hơn nhiều.” Cố Hạ nhìn anh ta cảm kích cười, “Cảm ơn các anh.”
“Tối qua cô say rượu,
Tiểu Ngũ không nên rót rượu cho cô, cô vốn đã có bệnh, lại gặp lạnh
làm cho sốt cao, vậy nên phải nói là chúng tôi đã không phải.” Ánh
mắt của Trịnh Giang Hà dán lên mặt cô, chú ý xem xét nét mặt của
cô.
“Bị bệnh thì có liên
quan gì đến các anh? Hẳn là trên núi bị cảm lạnh, hôm đó còn phải
phiền các anh tìm khắp nơi.” Cố Hạ khiêm tốn nói, “Lần này đến đây
đã gây cho các anh rất nhiều tiền toái, tôi rất xin lỗi.”
Trịnh Giang Hà vốn
đến xem tình hình, thấy cô không có ấn tượng với chuyện tối qua, trên
mặt nở một nụ cười vui mừng, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trịnh Giang Hà đi rồi,
Cố Hạ nằm một lúc thì rút ống kim
trên tay ra, đầu có hơi choáng váng, những
cái khác không có vấn đề gì, có người mang bữa sáng tới, sức ăn
của cô vẫn vậy, chỉ sau khi thay quần áo xong mới phát hiện trên cánh
tay có một mảng bầm lớn, Cố Hạ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không nhớ
ra đã bị thương khi nào, trong lòng nghi ngờ tối qua uống say được
người khác đưa về tạo thành, người này cũng thật không biết nhẹ tay,
nhưng có lẽ mình say rượu rất khó ứng phó, những người kia sợ mình
ngã xuống nên dùng lực hơi mạnh một chút.
Ngày mai còn phải đi làm,
đến giữa trưa cô rời khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài đón xe đi ngắm
rừng cây bạch quả trong trấn, một mình đi dạo khắp nơi có hơi nhàm
chán, nhưng mà không tìm được người thích hợp – gọi Quý Phi Dương à,
ngày hôm qua nói sẽ không chủ động bám theo, hôm nay lại gọi anh ra
ngoài chơi sẽ không tránh khỏi bị người ta ta nói mình là âm hồn
không tan; những người khác thì không quen, càng không thể gọi ông chỉ
của mình ra ngoài chơi.
Lúc Cố Hạ đi về phía
cửa chính của bãi tấm thì gặp Trâu Nhuận Thành, đi đến chào hỏi:
“Tổng giám đốc Trâu…”
Cô muốn hỏi anh ta xem
hôm nay có chuyện gì dặn dò không, nếu không thì mình sẽ tự ra ngoài
chơi, không ngờ Trâu Nhuận Thành ngay cả liếc nhìn cô cũng không, làm
bộ như không phát hiện ra vẫn nói chuyện với người bên cạnh, lạnh
nhạt ném câu nói “tổng giác đốc Trâu” của Cố Hạ sang một bên.
Cố Hạ nhún vai, vừa
rồi nhìn thoáng qua hình như cằm dưới của anh ta bị bầm tím một cục
nhỏ, chắc anh ta đang có chuyện cần làm nên cũng không nói gì nữa. Cô
đi không xa thì có một người đàn ông từ phía sau chạy tới hỏi: “Cô
Cố, cô muốn đi ra ngoài sao?”
Cố Hạ nhận ra ngay đây
là người đi bên cạnh Trâu Nhuận Thành, không biết là vệ sĩ hay trợ
lý của anh ta, cô cười nói: “Đều đã đến Lạc Vân Sơn này, nếu không
có việc gì làm thì cô cứ ra ngoài dạo.”
“Tổng giám đốc Trâu
bảo ngày mai còn phải đi làm, bọn họ còn có việc phải làm nên hôm
nay không thể đưa cô đi, chiều nay cô tự mình đón xe trở về đúng giờ.”
Người đàn ông kia dặn dò: “Chuyến xe trễ nhất ở đây lên thành phố C
là 6h, chúc cô vui vẻ, chú ý an toàn.”
Người đàn ông nói xong
những lời này thì xoay người rời đi, đuổi theo sếp của mình ở đằng
xa. Bây giờ thật sự Trâu Nhuận Thành vẫn chưa muốn nhìn thấy Cố Hạ,
tối hôm qua đại ca ra tay với anh ta, ngay cả Tam ca Tứ ca cũng trách
mắng anh ta, gặp phải cô gái này thật sự là suy bại mà.
Cố Hạ mang theo túi
xách ra khỏi cửa chính, bãi tắm này chiếm diện tích rất lớn, phục
vụ chu đáo, bên trong đều đầy đủ phương tiện, đi một đoạn rất xa cửa
ra vào vẫn không có taxi, cũng không có quán hàng bán linh tinh, Cố
Hạ phải đi bộ về phía trước. Đi được 10 phút đồng hồ thì đằng sau
có một chiếc xe việt dã lướt sát qua bên người, thắng gấp lại, Cố
Hạ sững sờ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen.
Cửa sổ xe hàng ghế
trước hạ xuống, người ngồi trên vị trí lái là Triển Thiểu Huy,
giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Một mình cô đi lung tung đâu vậy
hả? Tôi mang cô đến đây, đến khi cô bị mất tích, chẳng phải cảnh sát
sẽ tím đến tôi sao?”
“Tôi muốn ra ngoài dạo
chơi, mùa này đúng lúc rừng cây bạch quả ra trái. Các anh đều bận
việc, không muốn phiền nhiễu đến các anh.” Cố Hạ giải thích, lại
thấp giọng lầm bầm, “Giữa ban ngày làm sao mất tích được?”
Triển Thiểu Huy lặng
yên một lúc, mở miệng nói hai chữ đơn giản, “Lên xe.”
Cô gái này nha, lúc
này Triển Thiểu Huy cảm thấy cô rất không vừa mắt, nhưng mà nghe thấy
cô đi ra ngoài một mình thì lại cảm thấy không an tâm. Cố Hạ không
phải là người biết tính toán, có chuyện gì đều phơi bày ra ngoài
mặt, bác sĩ nói cô uống say bị sốt cô cũng tin, không hề cảm thấy
bất thường, sáng nay Triển Thiểu Huy nghe thấy Trịnh Giang Hà báo cáo
lại thậm chí còn muốn cười lạnh một tiếng. Lúc này anh cũng cảm
thấy có chút bực bội, ra ngoài đi dạo một vòng cũng tốt.
Xe hơi chạy vào trong
trấn, đường núi không rộng nhưng rất sạch sẽ, phần lớn là những ngôi
nhà nhỏ ba tầng, quán cơm, khách sạn, tiệm tạp hóa nhỏ san sát nhau
hai bên đường, quán ăn sáng truyền ra mùi thơm ngọt ngào, hôm nay là
cuối tuần, tốp năm tốp ba người cùng
nhau đến, mỗi quán đều không ít người. Hai người xuống xe, theo con
đường núi đi về phía rừng cây bạch quả phía trấn đông, Cố Hạ vốn
muốn đi vào các cửa hàng gần đấy xem qua một cái, nhưng bất đắc dĩ
ông chủ lại ở bên cạnh nên chỉ có thể quy củ đi theo Triển Thiểu Huy,
ánh mắt lưu luyến nhìn những cửa hàng phái trước.
Triển Thiểu Huy cũng
không phải không hiểu ý cô, nhưng mà vẫn giả vờ như không thấy, chắp
tay đi về phía trước. Trấn đông có chừng trăm cây bạch quả già, là
những cây cổ thụ trăm năm, thân cây cứng cáp lâu năm, mặt đất cũng phủ
một tầng những phiến lá hình quạt, liếc nhìn qua, trước mắt như một
tấm áo giáp vàng kim. Gió thổi nhẹ qua, từng phiến lá tung bay như
những con bướm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi sáng lạn chói mắt, Cố
Hạ nhịn không được thốt lên: “Thật đẹp!”
Triển Thiểu Huy khẽ
xì một tiếng, “Cái này có gì mà đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là
một rừng cây mà thôi.”
“Thật là không biết
thưởng thức!” Cố Hạ không thèm để ý đến con người không có tình thú
này, đi vài bước về phía trước, lấy điện thoại di động ra chụp
hình, rừng cây quá lớn, phạm vi bao quát của điện thoại có hạn,
chụp ra chỉ được một mảng lá cây hỗn loạn, không thể nhìn ra phong
thái của rừng cây bạch quả, Cố Hạ không hài lòng lắm, quay đầu lại
thì trông thấy Triển Thiểu Huy mặc một chiếc áo khoác tối màu đứng
dưới gốc cây bạch quả, cằm khẽ nhếch lên, ánh nắng xuyên qua khe hở
rơi trên mặt anh, khuôn mặt phản chiếu ánh nắng, ma xui quỷ khiến Cố
Hạ lại giơ ống kính về phía anh, nhấn xuống nút chụp ảnh.
Chụp ra ảnh cũng không
tệ, Cố Hạ nhịn không được mỉm cười, cảm thấy vẫn chưa đã nghiền nên
lại thay đổi góc độ, bị Triển Thiểu Huy phát hiện ra, “Cô thuộc đội
chó săn hả?”
Cố Hạ cười đến nỗi
chân mày cong cong, cầm điện thoại chạy chầm chậm đến trước mặt anh,
“Triển thiếu, chụp ra cũng rất đẹp nha, anh xem anh đẹp trai biết bao!”
Cô đưa ảnh chụp cho anh
xem, vui vẻ đứng bên cạnh giải thích: “Anh xem tấm này đi, cũng không
tồi nhỉ! Còn đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh ấy chứ!”
Triển Thiểu Huy lướt
mắt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Cố
Hạ, lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, trên mặt mang theo vẻ say mê,
nhìn vào làm cho người ta vui vẻ, ánh mắt Triển Thiểu Huy cũng không
tự giác mà nhiễm vẻ vui vẻ đó. Cố Hạ vốn nghĩ nếu anh có ý kiến
thì sẽ xóa đi, thấy sắc mặt anh không tệ lắm nên một tấc lại muốn
tiến lên một thước nói: “Tôi chụp một tấm nữa.”
Cô vừa nói vừa nâng
điện thoại lên, nhảy một bước sang bên kia, tìm góc độ phù hợp,
“Triển thiếu, nhìn bên này đi.”
Trên mặt Triển Thiểu
Huy không có biểu lộ gì, vừa vặn Cố Hạ chụp được hơn một nửa sườn
mặt, những sợi tóc đen nhánh rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi
khẽ nhếch lên, so với những ngôi sao điện ảnh đã được photoshop lại
càng nam tính hơn, Cố Hạ hết sức hài lòng, đứng bên cạnh anh đắc ý
nói: “Anh xem, tấm này vừa đẹp trai vừa cool, nếu anh không ngại thì
tôi sẽ lấy ra làm màn hình nền.”
Đôi mắt Cố Hạ cười
thành hình trăng lưỡi liềm, Triển Thiểu Huy không nói gì, khóe miệng
khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt, ánh mắt dời khỏi tấm
ảnh, vươn tay lấy xuống chiếc lá trên đầu vai cô, động tác vô cùng
nhẹ nhàng, rồi sau đó nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Được.” Cố Hạ lưu ảnh
chụp lại, thuận miệng hỏi: “Triển thiếu, anh không ngại tôi lưu lại
số di động của anh chứ?”
Triển Thiểu Huy đọc
số điện thoại, Cố Hạ vội vàng lưu lại, sau đó chạy chầm chậm đuổi
theo bước chân của anh, đi vào trong trấn. Trấn trên có không ít quán
cơm quê cha đất tổ, các cô các dì đứng ngay trước cửa hò hét tiếp
đón di khách vào ăn cơm, một chuỗi dài tên các món ăn rất có thứ
tự, nghe như một bài hát, Cố Hạ nhịn không được cười nhẹ.
Ngày thu ánh nắng tươi
sáng lại không làm người ta khó chịu, bầu trời chiếu xuống ánh sáng
nhu hòa, tâm tình Triển Thiểu Huy cũng không tệ, nhìn thấy khuôn mặt
kỳ vọng của cô, chậm rãi nói: “Cô muốn ăn ở quán nào?”
“Không trở về bãi
tắm ăn cơm sao?” Cố Hạ ngửa đầu nhìn anh.
Triển Thiểu Huy nhướng
mày, “Thử ăn bên ngoài cũng không tồi.”
Nghe vậy Cố Hạ mừng
rỡ, nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một quán ăn trang
trí cũng không tệ, “Không thì ăn ở đó đi?”
Theo hướng tay cô chỉ,
mặt Triển Thiểu Huy hơi run rẩy, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, tấm
bảng quảng cáo hình mỏ nhọn răng nanh của lợn rừng, trên đó viết
vài chữ thật to bắt mắt – Ăn hết toàn bộ thịt lợn rừng.
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1