Ánh nắng xuyên qua
khung cửa sổ tà tà chiếu rọi trên mặt đất, loang lổ in bóng những
bông hoa, Cố Hạ bị hôn đến thất điên bát đảo, dường như khí lực toàn
thân đều bị rút hết. Qua thật lâu, Triển Thiểu Huy mới hơi rời khỏi
môi của cô, trằn trọc sang hai má, sang bên tai, phần cổ, anh mở cổ áo
của cô ra, làn môi nóng rực ủi qua từng tấc da thịt non mịm trên cổ,
một dòng khí nóng chạy tán loạn trong cơ thể anh, một tay vung lên
luồn vào áo cô, từ phía dưới chui vào chạy dọc theo sống lưng, tiếp
tục hướng lên trên, vuốt ve hai ngực cô, xúc cảm trên khuôn ngực cao
ngất mềm mại rất tuyệt, bắt anh dừng cũng dừng không được.
Có lẽ sức của anh
quá lớn nên Cố Hạ kêu ra tiếng, càng giống với âm thanh gợi cảm mị
hoặc, Triển Thiểu Huy đã vén áo của cô đến trên ngực, áo ngực cũng
bị đẩy ra, thuận tiện để tay mình hành động. Làn da cùng khu vực
mẫn cảm kích thích lộ ra làm cho Cố Hạ dần dần tỉnh lại, lấy tay
bất lực đẩy anh ra, “Đừng mà, bỏ tôi ra…”
Triển Thiểu Huy vẫn
giữ lấy cô, nụ hôn tinh tế liên tục rơi trên môi cô, hai má, dưới tai,
rồi đột nhiên một âm thanh sát phong cảnh vang lên, một tiếng “răng
rắc” vang lên cửa bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ đứng trước cửa ra
vào, nhìn thấy trong phòng còn người, hơn nữa lại ở trong tình huống
này thì giật mình biết mình đã phạm sai lầm, liên tục không ngừng
xin lỗi, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”
Nói xong vội vàng lui
ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, lúc nãy nhìn thấy có người ra,
cho rằng phòng không còn ai nên mới vào, không ngờ tới lại phá hỏng
chuyện tốt của người ta, đứng trước cửa ra vào nhìn thấy ánh mắt
không mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy thì toàn thân run lên.
Ngay lúc người kia bước
vào phòng, Triển Thiểu Huy vội vàng dùng thân mình che cho Cố Hạ,
kéo áo cô xuống. Một tá phiều nhiễu như vậy khiến cho Cố Hạ triệt
để tỉnh lại, đầu nghiêng sang một bên, “Anh thả tôi ra.”
Triển Thiểu Huy dùng
ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn cô, mặt Cố Hạ đỏ bừng lên, hơi thở
không đều đặn, trên mặt còn mang theo một chút ngượng ngùng, rất đẹp,
Triển Thiểu Huy dùng một tay kéo đầu cô lại, chuẩn bị hôn tiếp. Cố
Hạ chôn đầu vào hõm vai của anh, sống chết không cho anh tiếp tục.
Triển Thiểu Huy cười
khẽ, dùng giọng nói trầm thấp nói trên đỉnh đầu cô, “Em thích từ
chức thì cứ từ, từ nay về sau chuyên tâm làm người phụ nữ của anh.”
Cố Hạ đột nhiên ngẩng
đầu lên, phồng má nhìn anh, dáng vẻ tức giận nói không nên lời, “Anh
là đồ vô sỉ!”
Triển Thiểu Huy ôm eo
cô, tay lưu luyến vuốt ve da mặt cô, “Được rồi, từ nay về sau không
được như vậy nữa.”
“Tôi…” Cố Hạ vừa nói
ra một chữ đã bị Triển Thiểu Huy che miệng lại, anh trừng mắt nhìn
cô, “Không cho em nói chuyện.”
Vừa trải qua một nụ
hôn triền miên, không khí kiều diễm, dạo này cô gái tên Cố Hạ này
giỏi nhất chính là phá hư không khí, tùy tiện nói vài câu đã làm
cho Triển Thiểu Huy xúc động muốn bóp chết cô, Triển Thiểu Huy không
muốn nghe thấy những lời kia nữa, không muốn phá hỏng tâm trạng, ánh
mắt của anh nhìn thẳng vào cô, giọng điệu có hơi hung dữ, “Sau này em
chỉ có thể thích anh, còn phải lấy lòng anh.”
Triển Thiểu Huy rút
bàn tay đang che miệng cô lại, ôm cả người cô vào lòng, thân thể mềm
mại của Cố Hạ dựa vào bộ ngực của anh, đột nhiên lại cảm thấy
ngọt ngào.
“Nhưng mà…Triển
thiếu…” Cố Hạ mơ mơ màng màng, cũng không biết phải biểu đạt ý của
mình thế nào, ấp a ấp úng, cảm thấy chuyện này không thật, lấy tay
yếu ớt đẩy anh ra, “Anh thả tôi ra trước đi.”
Triển Thiểu Huy hơi
buông lỏng tay ra nhưng vẫn vây cô lại trong bức tường, ánh mắt rơi trên
mặt cô, nhìn dáng vẻ không tình nguyện của cô, hơi nhíu nhíu mày, tay
luồn vào mái tóc của cô, giọng điệu vừa uy hiếp vừa dịu dàng, “Từ
nay về sau không cho phép chọc tức anh nữa, nếu không thì anh sẽ không
khách khí với em đâu.”
Cố Hạ cúi đầu, dường
như không dám đối mặt với anh, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cúi đầu nhìn
đường viền trên tay áo anh rồi mắt lại vụng trộm nhìn anh, thấp
giọng hỏi: “Triển thiếu, có phải anh thích tôi không?”
“Em không cần phải nói
nhảm nhiều như vậy.” Triển Thiểu Huy sẽ không thèm trả lời câu hỏi
này của cô.
Cố Hạ tức giận uất
ức nói, “Nhưng mà, anh không thích tôi thì sao có thể như vậy? Đây
chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, hơn nữa tôi…”
“Nụ hôn đầu tiên?”
Triển Thiểu Huy hứng thú nhìn cô, ở suối nước nóng anh đã từng hôn
cô, nghe cô nói như vậy ngược lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cười
càng tươi, “Rất tốt.”
Anh vuốt vuốt đầu cô,
“Từ nay về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, em đừng có mà nghĩ
vớ nghĩ vẩn làm hỏng hết chuyện.”
“Tôi mới không thèm
anh…” Cố Hạ tỏ ra tức giận nói.
Nhưng mà Triển Thiểu
Huy lại bịt miệng cô lại, “Đã bảo em đừng có nói lung tung rồi mà.
Nơi này là địa bàn của anh, có phải em cảm thấy anh không dám trị em
không?”
Mắt anh sáng như đuốc
nhìn cô chằm chằm, Cố Hạ vừa mới mở miệng thì đã phá hỏng hết tâm
trạng, đột nhiên anh vừa cười vừa chậm rãi bắt lấy tay cô, “Em mà
nói lung tung nữa là anh sẽ tiếp tục hôn em, hoặc là làm chuyện gì
khác anh cũng không để ý.”
Cố Hạ rối bời trong
lòng, trong ánh mắt Triển Thiểu Huy tràn ngập lửa, cô có hơi sợ anh,
giọng nhỏ như muỗi bay, “Tôi có thể vào toilet
không?”
Qua tấm gương trong
toilet, Cố Hạ nhìn thấy môi mình đỏ lên, Triển Thiểu Huy chẳng dịu
dàng chút nào, người đàn ông kia có ý gì cô cũng không biết, nghĩ
đến là thấy tức. Cố Hạ không phải người phóng túng, tuy cô cảm thấy
mình không quá thông minh nhưng cũng hiểu làm việc gì cũng phải lượng
sức mình, cho nên mới muốn cách xa Triển Thiểu Huy một chút, không
ngờ lại biến thành thế này.
Cô đứng ngây người
trong toilet thật lâu, lúc ra ngoài thì sắc mặt Triển Thiểu Huy đã
trở lại bình thường, anh kéo tay cô tới, mang theo một vẻ phách đạo
không cho cự tuyệt, cùng cô ra khỏi hội quán tản bộ. Cố Hạ không
biết phải nói gì, cúi đầu nhìn những viên đá cuội trên đường, không
phản kháng cũng không phối hợp, quan hệ của hai người trở nên mập
mờ, nói là tình nhân sao, hình như cảm thấy không giống vậy.
Triển Thiểu Huy cũng
không phải người hay nói nhiều nhưng anh lại không thích Cố Hạ trầm
mặc như vậy, nói: “Anh dẫn em đi làm chuyện kích thích một chút.”
“Chuyện kích thích?”
Cố Hạ giật mình, trong đầu hiện lên việc giường chiếu, vội vàng vung
tay anh ra, “Tôi không đi.”
“Giữa ban ngày mà
nghĩ gì thế?” Triển Thiểu Huy dùng ngón tay dí nhẹ đầu cô, trong cổ
họng phát ra tiếng cười khẽ.
Chuyện kích thích mà
anh nói chính là dẫn Cố Hạ đi bão (đua xe ấy), hơn nữa còn là đi
bão xe máy. Cỗ xe máy Halley tỏa ánh vàng kim dưới ánh mặt trời,
nước sơn phối hợp thêm màu đỏ như ngọn lửa đang bùng cháy, Triển
Thiểu Huy thay đổi một bộ quần áo bằng da, đội mũ bảo hiểm cùng
khăn quàng cổ lên cho Cố Hạ, sau đó chở theo cô mau chóng đuổi theo.
Lúc vừa mới bắt đầu
tốc độ cũng không quá nhanh, về sau lái xe ra khỏi nội thành, đến
một đoạn đường núi không có người qua lại, Triển Thiểu Huy đột nhiên
lớn tiếng nói: “Ôm chặt anh!”
Cố Hạ không còn lựa
chọn nào khác, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tạp âm ngày càng
lớn, lốp xe cấp tốc xoay tròn, cảnh vật bốn phía giống như một
thước phim lướt qua, như lốc xoáy không thể nhìn thấy rõ. Tốc độ cao
tạo nên kích thích mãnh liệt khiến cho Cố Hạ quên mất phải thét lên,
từng đợt gió gào thét lướt qua, giống như muốn vật ngã người trên xe
xuống, tim Cố Hạ nhảy lên cổ họng, vội vàng ôm chặt lấy vòng eo rắn
chắc của Triển Thiểu Huy.
Xe máy chạy trên
đường, khi thì đột nhiên đổi hướng, khi thì thân xe dường như nghiêng
hẳng xuống mặt đất, Cố Hạ cảm thấy đất trời đột nhiên rung chuyển,
không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ cảm thấy tốc độ mang đến một cảm
giác kích thích cùng sợ hãi. Hai tay cô ôm chặt lấy Triển Thiểu Huy,
thân thể dán chặt vào sau lưng anh, đầu tựa vào vai anh, ôm anh thật
chặt, dường như ngoại trừ dựa vào anh thì không còn cách nào khác.
Xe đột nhiên ngừng
lại, sắc mặt Cố Hạ tái nhợt, tim đập nhanh kinh khủng, vẫn duy trì
tư thế ôm chặt lấy anh, dường như vẫn chưa lấy lại được tình thần.
Triển Thiểu Huy tháo nón ra, nghiêng đầu ra sau hỏi cô: “Thích không?”
Trên mặt anh còn mang
theo một chút đắc ý, rất nhanh nghiêng người đi tháo bao tay ra. Động
tác rất trôi chảy, sau đó giúp cô tháo nón ra, thừa dịp Cố Hạ còn
đang ngẩn ngơ thì tháo đai của cô ra ôm cô vào trong lồng ngực. Trái
tim đang đập kịch liệt của Cố Hạ vẫn chưa bình phục trở lại được,
cô nghiêng đầu chôn trong lồng ngực của anh, chỉ nghe thấy tiếng tim
đập, không biết là của mình hay là của Triển Thiểu Huy.
Triển Thiểu Huy vỗ
nhẹ vào lưng cô, một lát sau, vờn nghịch mái tóc bay tán loạn của
cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi chậm rãi nâng đầu cô lên, in từng nụ hôn
nhỏ vụn lên mặt cô, không kịch liệt thô lỗ như trước, mà dịu dàng
triền miên, ngọn lửa nóng từ từ quay trở lại, môi lưỡi giao hòa với
nhau. Cố Hạ ôm eo anh, cảm giác được cơ thể rắn chắc của anh, môi của
anh, nụ hôn của anh, hương vị của anh đang bao vây lấy mình.
Triển Thiểu Huy cũng
chưa từng nói anh thích cô, sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, anh chỉ
nói: “Em phải yêu anh”, đương nhiên mang theo vẻ phách đạo, giống như
mệnh lệnh của một ông chủ đối với nhân viên, “Hôm nay cô phải làm tốt
việc này.”, nhưng ánh mắt của anh lại tràn ngập vẻ dịu dàng, có
một thứ gì đó nhẹ nhàng chảy xuôi, không một tiếng động mà tiết lộ
bí mật nơi đáy lòng.
Lúc xe máy khởi động
lại, Cố Hạ vẫn ôm eo anh, không biết là vì sợ anh sẽ đột nhiên tăng
tốc hay là yêu thích cảm giác an toàn này. Xe máy đi trên con đường
lớn, hướng về phía ánh chiều tà, Cố Hạ nhìn thấy ánh mặt trời
hồng hồng, in bóng hai người thật dài trên đường.
Hôm nay Cố Hạ rất yên
lặng, lúc cùng anh ăn cơm tối cũng chỉ vùi đầu vào ăn cơm, biểu hiện
của Triển Thiểu Huy lại dịu dàng hiếm thấy, không sai cô cái này cái
kia, thậm chí còn gắp thức ăn cho cô. Thỉnh thoảng Cố Hạ lại lén
nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu lên thì lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tất cả đều thay đổi
trong một ngày, lúc nãy Cố Hạ còn mừng thầm vì đã thắng lại hết
tiền bị thua trước đó, nhưng giờ lại bị cuốn vào dòng nước xoáy
không có cách nào dứt ra được. Đến tối cô nằm trên giường lăn qua lăn
lại mà không có cách nào ngủ được, vẫn nghĩ xem Triển Thiểu Huy có
thật lòng thích cô hay không, lại suy về quãng thời gian trước đây của
hai người, một số việc hình như chưa có manh mối, anh là ông chủ lớn
như vậy, vốn cũng chẳng thèm quan tâm đến một vài ngàn tiền đánh
bài nhưng lại cứ bắt lấy cô không tha; anh chưa bao giờ dẫn bạn gái
theo, nhưng chỉ cần dẫn cô đi ăn cơm đánh bài thì lại giới thiệu bạn
bè của anh cho cô làm quen; thỉnh thoảng anh lại tỏ ra dịu dang, anh
còn chạy đến nhà cô ăn cơm…Tất cả tới quá nhanh không kịp chuẩn bị,
đầu óc Cố Hạ rối tung lên, làm thế nào cũng không thể tìm ra đầu
mối.
Triển Thiểu Huy không
gọi cô đi đánh bài nữa, bây giờ anh không cần phải tìm cớ nữa, sáng
chủ nhật, lúc Cố Hạ còn đang say ngủ trong chăn thì Triển Thiểu Huy
lại gọi điện tới, mất ngủ đến nửa đêm giờ đang ngủ bù lại bị quầy
rầy, bất kể là ai thì tâm trạng cũng không thể
tốt được, Cố Hạ vừa buồn bực vì trước khi ngủ không chịu tắt điện
thoại vừa cầm lấy điện thoại, ngay cả mắt cũng không mở, dùng giọng
nói phẫn hận mơ màng nói, “Alo”
Đến khi nghe thấy
giọng nói của Triển Thiểu Huy truyền tới, Cố Hạ mới giật mình, theo
phản xạ có điều kiện với ông chủ của mình, giọng điệu nịnh nọt
nói: “Triển thiếu, là anh sao, có chuyện gì không ạ?”
“Em vẫn còn ngủ sao?”
Hơn chín giờ vẫn còn ngủ khiến cho Triển Thiểu Huy hơi bất ngờ,
chẳng qua là tâm trạng anh đang rất vui vẻ, “Nhanh lên, lát nữa anh cho
người tới đón em.”
Cố Hạ lầm bầm, “Lại
phải làm gì nữa vậy? Tôi đang ngủ.”
“Anh dẫn em đ ăn cơm,
hoặc là anh tới đó ăn cơm, tùy em lựa chọn.”
“Có thể không ăn cơm
không?”
Giọng điệu của Triển
Thiểu Huy không mấy lương thiện, “Không ăn thì em chuẩn bị mà từ chức
đi.”
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1