chương 39/ 110

Đảo mắt đã đến thứ năm, Cố Hâ ôm hộp quà đến công ty, sợ đồng nghiệp hỏi nên đặc biệt ngụy trang bằng một chiếc túi tối màu, sáng sớm đã đến công ty. Cô vẫn còn nghĩ phải làm sao để đưa, buổi sáng lúc tan ca thì Triển Thiểu Huy gọi điện tới, nói mình đến Khải Hoành, nói cô cầm quà lên văn phòng của Trâu Nhuận Thành giữa trưa nay.

Vừa đến lúc tan ca, các đồng nghiệp lục đục đi ăn trưa, văn phòng lập tức trống không, Cố Hạ mang theo gói quà to lên lầu, đi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc thì gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi” cô mới mang đồ vào. Văn phòng rất lớn, Trâu Nhuận Thành không có ở đây, phía sau bàn làm việc thật to là Triển Thiểu Huy đang ngồi xem giấy tờ, thấy cô đi vào thì ánh mắt rời khỏi tập tài liệu trước bàn làm việc, khẽ dựa vào ghế, chỉ vào vị trí bên cạnh, “Ngồi đi, lấy ra xem cô đã chuẩn bị cái gì.”

Cố Hạ lấy từ trong tú hai hộp quà được gói lại rất đẹp, đưa tới, “Triển thiếu, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Không nghĩ tới cô lại chuẩn bị hai phần.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy hơi cong lên, tiện tay cầm hộp quà lên, hai tay vuốt vuốt, “Gì đây?”

“Anh mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao.” Cố Hạ cười cười.

“Đúng, tự mình mở ra mới có ý nghĩa.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên, cầm lấy cái kéo bên cạnh, chậm rãi cắt gói giấy bên ngoài ra, anh mở một cách rất chân thành, ngón tay thon dài lướt qua từng tấc giấy gói, ưu nhã thong dong, ánh mắt ngập tràn vui vẻ.

Món quà trong hộp lộ ra, lúc Triển Thiểu Huy nhìn thấy nhãn hiệu bên trong thì sự vui vẻ trong ánh mắt tan biến vài phần, ánh mắt ngừng lại trên chiếc bút mày màu vàng kim kia, ánh mắt thâm thúy, biểu cảm không rõ.

Cố Hạ nhìn thấy sắc mặt anh hơi trầm xuống, không có vẻ vui sướng nữa thì trong lòng thầm cảm thấy khẩn trương, muốn hỏi anh có thích hay không nhưng lại không dám mở miệng. Cứ giằng co như vậy thật lâu, ánh mắt Triển Thiểu Huy rơi khỏi chiếc bút máy kia, chậm rãi ngẩng đầu lên, chán nản nói: “Cô cảm thấy tôi thiếu tiền sao?”

Cố Hạ nhìn nhìn sắc mặt anh, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nghĩ rất lâu mới cảm thấy thứ này thích hợp với anh.”

Thật ra thì đây là một món quà rất phù hợp, bất kể là trình độ thưởng thức hay thân phận, chiếc bút máy ánh lên màu sắc chói mắt, rời vào tầm mắt Triển Thiểu Huy thì lại cảm thấy chướng mắt, anh không thể nói nên lời đây là cảm giác gì, đáy lòng thậm chí còn có một chút ghen tuông. Anh còn nhớ rất rõ bữa tiệc sinh nhật Quý Phi Dương tháng trước, Cố Hạ đã tặng một món quà do chính cô làm, lúc ấy anh còn cười nhạt, nhưng mà bây giờ thứ này bày ra trước mắt mình, trong lòng lại dâng lên một chút ghen tuông khó hiểu. Quà tặng cho Quý Phi Dương thì tự tay mình làm, còn tặng cho anh thì chỉ tốn một ít tiền mua, thật là trái ngược, dường như anh vẫn còn kém Quý Phi Dương một bậc. Khuỷu tay Triển Thiểu Huy chống lên bàn làm việc, mười ngón tay gõ gõ, sắc mặt lạnh lùng: “Không ngờ cô lại tặng thứ này, chỉ có thể nói cô chỉ tặng cho có.”

Cố Hạ im lặng không nói lời nào, làm gì có đạo í nào nhận quà còn kén chọn chứ? Tốt xấu gì thì ông chủ lớn này cũng phải nể mặt người ta chứ. Ánh mắt Cố ạh tập trung trên ống đựng bút rất đặc biệt trên bàn làm việc đượcn trạm khắc, vẫn không nhúc nhích, lại nghe thấy Triển Thiểu Huy hỏi: “Còn đây là cái gì?”

Theo hướng tay anh chỉ, hộp quà lớn chỉ dùng giấy gói màu xanh đậm gói lại, hơi cao một chút, Cố Hạ nói: “Là mua từ một cửa hàng nhỏ, tôi cảm thấy nó rất đáng mua, có thể anh sẽ không thích.”

“Đã biết tôi không thích, sao còn mua?” Khóe miệng Triển Thiểu Huy thu lại, nghe thấy Cố Hạ nói vậy thì càng không còn hào hứng, khẽ nói: “Cô mở ra giúp tôi.”

Cố Hạ đi tới bên cạnh anh, cầm kéo lên, sau khi mở gói quà ra, cô nâng chậu hoa hồng môn kia lên, “Anh xem làm rất giống thật, quan trọng nhất là, đây là một chiếc đèn bàn nhỏ, rất sáng tạo nhỉ?”

Triển Thiểu Huy dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cây nấm nhỏ, Cố Hạ sờ sờ lên phiến là, “Anh xem, cành là của chậu hoa hồng môn này có thể từng mình chỉnh lại, anh có thể bắt nó rũ xuống, uốn thành hình gì cũng được. Sau khi đèn sáng lên thì vô cùng xinh đẹp, còn có thể dùng chậu hoa này để trang trí.”

Cô vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Triển Thiểu Huy, thấy anh không thích lắm nên thấp giọng nói, “Tôi cảm thấy nó rất đẹp, chọn rất lâu mới mua được thứ này, hy vọng anh sẽ vui, anh mà thấy không đẹp thì coi như xong.”

“Cũng không phải không đẹp.” Triển Thiểu Huy khẽ thở dài một tiếng, nói Cố Hạ vô tâm sao, thật sự thì cô rất thành tâm thành ý, chỉ là đối lập như vậy nên cảm thấy không thoải mái trong lòng. Quý Phi Dương tròng lòng cô vẫn rất đặc biệt, cho nên Cố Hạ mới có thể tự giác để ý như vậy, loại quan tâm này không có cách nào miễn cưỡng, cho dù anh có dùng tiền mua hoặc sử dụng quyền lực để ép buộc thì cũng không thể làm nên chuyện gì. Tất cả những điều này không phải anh không biết, nếu có tức giận thì cũng chẳng có lí do gì.

Nhưng mà cuối cùng thì trong lòng vẫn không thoải mái.

Cố Hạ khẽ cắn môi: “Tôi không biết anh thích gì, tôi hẳn là phải nên hỏi tổng giám đốc Trâu.”

“Tôi cũng chưa nói là không thích.” Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng nói, chắc hẳn là kì vọng quá cao nên bây giờ có một chút cảm giác mất mác nhàn nhạt. Ánh mắt anh lướt qua mặt cô, lấy chiếc bút mày từ trong hộp ra, đặt trong túi áo của mình, “Cũng đến giờ ăn cơm trưa rồi, cô đi xuống trước, đến trước nhà hàng Phỉ Kí chờ tôi, tôi xuống ngay.”

“Vâng.” Cố Hạ xoay người ra khỏi phòng.

Triển Thiểu Huy nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, lại khẽ thở dài, ngón tay sờ sờ lên phiến lá trên chậu hoa hồng môn kia, thứ này chỉ có Cố Hạ mới thích, anh có một loại cảm giác bất lực, nhưng lại không muốn thừa nhận, lắc lắc đầu, bắt đầu thu dọn giấy tờ.

Lúc Cố Hạ đi về phía nhà hàng Phỉ Kí, vừa vặn đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cô cảm thấy động lòng nên đi vào mau một chiếc bánh ngọt mùi hoa quả, tuy rất nhỏ nhưng lại xinh xắn hấp dẫn, sinh nhật chủ yếu phải có thứ này, lúc ăn cơm xong có thể ăn một chút tráng miệng.

Cô cầm theo chiếc bánh ngọt đi về phía trước, vẫn chưa đi đến trước cửa nhà hàng Phỉ Kí thì vai bị một người từ sau vỗ một cái, giọng nói quen thuộc vang lên: “Đi gì mà chậm vậy.”

Cố Hạ quay đầu lại nhìn anh cười cười, đưa thứ đang cầm trên tay lên, “Mua một chiếc bánh ngọt cho anh.”

Triển Thiểu Huy nhìn lướt qua, sắc mặt khá hơn một chút: “Ăn cơm trước đi.”

Cố Hạ nhìn nhìn ra đằng sau, “Chỉ có một mình anh sao? Tổng giám đốc Trâu đâu?”

“Không cần quan tâm đến cậu ta, chúng ta ăn cơm trước.” Triển Thiểu Huy không giải thích nhiều, Tiểu Ngũ nói nhiều lại thích cãi nhau, chưa đến giờ tan ca thì anh đã đuổi Tiểu Ngũ đi ăn cơm trước.

Buổi trưa nhà hàng Phỉ Kí cũng không đông người lắm, sau khi ăn cơm xong, Cố Hạ đặt chiếc bánh nhỏ lên bàn, bánh ngọt rất nhỏ, chỉ có thể cắm một cây nến, Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, anh có muốn cắm nến lên không?”

Mắt Triển Thiểu Huy sáng lên, nhẹ nhàng cười cười, “Chẳng lẽ cô còn muốn hát mừng sinh nhật sao?”

“Để xem anh có thích không đã, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, anh thích thì tôi sẽ hát.” Cố Hạ cười nói.

Triển Thiểu Huy lấy bật lửa từ trong túi ra, đưa cho cô: “Vậy cô hát đi.”

Cố Hạ cười nhận lấy, cắm vào một cây nến màu hồng, sau khi đốt xong thì hát cho anh nghe, giọng hát không lớn, ngân nga như nước chảy, ánh nến cũng nho nhỏ, ánh sáng cực kì ảm đạm trên bàn ăn, không biết có phải hệ thống sưởi ấm của nhà hàng mở vừa đủ hay không mà anh cảm thấy rất ấm áp, tựa như làn gió xuân vờn qua mặt, dịu dàng thoải mái nói không nên lời. Anh nhìn Cố Hạ ngồi đối diện, lọn tóc rơi xuống rũ trước ngực cô, cô cười đến nỗi đôi mắt cong cong thành hình trăng non, xinh đẹp mang theo một chút hấp dẫn.

Đến khi Cố Hạ gọi anh, “Thổi nến đi”, Triển Thiểu Huy mới lấy lại tinh thần, thì ra bài hát chúc mừng sinh nhật đã xong, Cố Hạ ngồi đối diện khuôn mặt ánh lên một chút hồng hào, nhìn anh chờ đợi. Anh khẽ cười, thổi tắt ngọn nến, Cố Hạ cười tươi tắn, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mọi việc đều như ý.”

Triển Thiểu Huy hơi ngây người, Cố Hạ thấy anh ngồi không nhúc nhích nên giục: “Nhanh cắt bánh đi.”

“Chỉ có hai người chúng ta, cắt bánh làm gì?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng anh vẫn cầm lấy dao nỉa, bánh ngọt rất nhỏ, đủ cho hai người ăn, anh cắt một nửa đặt lên dĩa, đưa cho Cố Hạ, “Chắc là cô thích ăn cái này.”

“Thỉnh thoảng ăn một chút cũng thấy rất ngon.” Cố Hạ cười nói, không thể chờ đợi được nữa cắn một miếng.

Triển Thiểu Huy cũng không quá thích đồ ngọt, chỉ cắt một phần tư miếng bánh vào trong dĩa của mình, thử một miếng nhỏ, vị bơ ngọt tan trong miệng lại làm cho anh cảm thấy hương vị như đang triềm miên tản ra bốn phía, từng chút từng chút một, ngọt đến tận đáy lòng. Anh nghe thấy mình nói, “Cố Hạ, đừng thích Quý Phi Dương nữa.”

Cố Hạ cầm chiếc muỗng nhỏ trên tay mỉm cười nói, mặt cười như tắm gió xuân: “Sao lại nói đến chuyện này?”

“Chỉ là không hy vọng cô sẽ thích cậu ta.” Triển Thiểu Huy không ngẩng đầu lên, ăn thêm một miếng bánh ngọt, mềm mại như mây, cảm giác như đang lạc vào tầng mây, anh thầm nghĩ khó trách trước kia không thích ăn thứ này, thứ quá mềm không hợp với phong cách của anh, Triển Thiểu Huy nói thẳng: “Dù sao cậu ta cũng đã từ chối cô.”

“Tôi cũng không có ý nghĩ gì với anh ấy cả.” Cố Hạ bình thản nói, như đang kể lại một câu chuyện cũ của người khác, “Lúc vào đại học đã thích anh ấy, anh ấy tựa như một chàng bạch mã hoàng tử trong mộng, đôi khi nhớ tới anh ấy tim sẽ đập rộn ràng, cảm thây rất ngọt ngào. Tôi biết sẽ không có kết quả, thật ra như bây giờ cũng rất tốt, tối thiểu mọi người vẫn là bạn bè. Có thể rất nhanh Quý sư huynh sẽ có bạn gái, tôi sẽ chúc phúc cho bọn họ, tôi tin tưởng sau này tôi sẽ gặp được người thích hợp với mình. Thoáng cái đã nói không thích nữa thì là tự lừa mình dối người, ít nghĩ về nó một chút có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ quên đi hoàn toàn cũng nên.”

Trong dĩa của cô còn thừa lại một chút bánh ngọt, Cố Hạ nhét cả miếng bánh ngọt vào miệng mình, hai má phồng lên, miệng bị nhét đầy vào, sau khi nuốt xuống hết, cô phát ra tiếng than thở thỏa mãn, “Thời gian trước giảm béo, đã lâu không ăn bánh ngọt, hôm nay ăn thấy rất ngon.”

“Ở đây còn này.” Triển Thiểu Huy đem một phần tư còn lại đặt vào dĩa cô, “Cô ăn hết cả đi.”

“Nếu Triển thiếu đã tự mình gắp sang thì tôi đây sẽ không khách sáo.”

Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười khẽ, “Món ăn sắp lên rồi, để xem lát nữa cô có nuốt trôi không.”

“Anh xem thường tôi rồi, tôi ăn rất tốt.” Cố Hạ cãi lại.

“Tôi đã nhờ người nói với trưởng phòng rồi, chiều nay vào làm muộn một chút. Đợi lát nữa cô cứ từ từ mà ăn, để tôi xem xem rốt cuộc cô ăn được bao nhiêu, có ăn nhiều hơn heo không.” Triển Thiểu Huy trêu ghẹo.

Cố Hạ trừng mắt nhìn anh, “Làm sao sánh bằng anh.”

Vẻ vui vẻ trên mặt Triển Thiểu Huy càng thêm rõ ràng, anh lơ đãng nói: “Tối nay có vài người bạn tổ chức sinh nhật cho tôi, cô thật sự không muốn đi sao?”

“Vậy chẳng phải anh sẽ chơi mất vui sao?” Cố Hạ thật sự không muốn tham gia tiệc tùng của anh và bạn anh.

Triển Thiểu Huy cũng không miễn cưỡng, hai mắt nheo nheo lại cười yếu ớt, “Thật ra hôm nay tôi rất vui.”

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Có chút tiến triển rồi nha! Ngày mai để cho Tiểu Ngũ nói vài câu kích thích anh ấy một chút.

Bình luận





Chi tiết truyện