Triển Thiểu Huy gặp
lại Cố Hạ lần nữa là ở bộ phận nhân sự của công ty khoa học công
nghệ Khải Hoành. Ngày đó công ty khoa học công nghệ Khải Hoành phỏng
vấn người mới, trong căn phòng của bộ phận huấn luyện nhân sự có
không ít nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, có người cầm tư liệu ôn tập lại
những kĩ xảo phỏng vấn, có người nói chuyện phiếm với người bên
cạnh, trên mặt những người này đều là hoặc nhiều hoặc ít cũng có
một chút căng thẳng. Lúc ấy, anh và lão ngũ Trâu Nhuận Thành đi ngang
qua hành lang bên ngoài bộ phận nhân sự, bức màn trong phòng huấn
luyện không kéo lên hết, lơ đãng nhìn thoáng qua thì thấy vị trí
hàng thứ hai có một cô gái trẻ đang dùng tay chống cằm nhìn ra ngoài
cửa sổ, cái cằm hơi nhếch lên cùng chiếc mũi khéo léo tạo thành
một đường vòng cung, khuôn mặt rất thuần khiết.
Anh cảm thấy mặt cô
có hơi quen, chưa nhớ ra nên lại nhìn thoáng qua, thật trùng hợp ánh
mắt hai người lại gặp nhau, ánh mắt nhìn khắp nơi không có mục đích
của cô gái trẻ xẹt qua khuôn mặt của một người đàn ông đứng bên
ngoài, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong
vài giây, Triển Thiểu Huy đã đi qua cửa sổ của phòng huấn luyện bộ
phận nhân sự, ánh mắt chạm nhau chỉ giống như ánh sáng chợt lóe lên
trên mặt biển, yên tĩnh mà ngắn ngủi.
“Công ty cũng cần lực
lượng mới bổ sung vào, đang tuyển người mới, hai ngày nay đang phỏng
vấn.” Trâu Nhuận Thành đứng bên cạnh giải thích, lại mang theo vẻ
cười đùa nói: “Em đã nói chuyện với bộ phận nhân sự không cần phải
tuyển những người ngoại hình quá kém cỏi vào công ty.”
Triển Thiểu Huy liếc
xéo anh ta, “Khải Hoành không phải là công ty giải trí điện ảnh hay
truyền hình, chúng ta tuyển người vào làm việc, không cần phải đẹp
mắt, quan trọng nhất là năng lực. Muốn tìm gái đẹp thì cậu cứ đi tìm
lão tứ mà trông nom câu lạc bộ đêm đi!”
“Hắc hắc, đại ca à,
anh biết em không có thói quen ban ngày thì ẩn ban đêm thì hoạt động
mà, mười một giờ mà không được ngủ thì quả thật là giết em đi.”Trâu
Nhuận Thành cười nói, thái độ lập tức trở nên đứng đắn, “Năng lực
rất quan trọng, nhưng là nhân viên của Khải Hoành, khi ra ngoài không
thể làm mất thể diện của Khải Hoành được. Xã hội hiện nay, không
thiếu nhất chính là người, tiền lương chúng ta trả cao, điều kiện yêu
cầu tất nhiên cũng phải cao.”
Triển Thiểu Huy không
nói thêm nữa, vừa đi tiếp vừa hồi tưởng lại khuôn mặt của cô gái
trẻ vừa rồi, nhất định là anh đã gặp qua, nhưng nhất thời không nhớ
ra cô là ai, đã gặp nhau ở đâu. Trâu Nhuận Thành đứng bên cạnh giải
thích tiếp, “Thông báo tuyển dụng lần này chủ yếu nhằm vào sinh
viên, có không ít sinh viên tốt nghiệp đại học C đến đây, tiêu chuẩn
cũng không tệ lắm.”
Nhắc tới đại học C,
trong đầu Triển Thiểu Huy hiện lên hồ Bình Nguyệt, hình ảnh ngày xưa
hiện lên, cuối cùng anh đã nhớ ra nguyên do vì sao cảm thấy cô quen
quen.
Đó là chuyện của hơn
năm rưỡi về trước, Triển Thiểu Huy chính thức tiếp nhận sự nghiệp
của gia tộc không lâu, địa vị trong thành phố C vẫn chưa ổn định, có
được xuất thân hùng mạnh thì tự nhiên cũng có không ít người muốn
diệt trừ anh. Đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nguy hiểm nhất
là buổi tối ngày hôm đó, anh gặp phải vài tên sát thủ đuổi theo
chặn đánh. Nhảy xuống từ tầng thứ ba, lúc ấy chân trái đã gãy
xương, người phía sau vẫn đuổi theo không tha, anh vì chạy trốn mà
nhảy xuống hố.
Màn đêm bao phủ mặt
hồ khói trắng thản nhiên lượn lờ, hồ nước tháng 11 mang theo cái
lạnh, anh ở trong hồ bắt đầu cử động tay chân, trên đùi truyền đến
một cơn đau đớn kịch liệt, hồ Bình Nguyệt không nhỏ, anh vì chạy
trối chết mà sử dụng hết sức lực toàn thân, sau khi chìm xuống còn
cách đáy hồ một khoảng thì bắt đầu cố sức bơi về phía bờ bên kia.
Lúc nãy ở trên mặt đất anh đã đánh nhau một trận, sức lực hao tổn
không ít, cộng thêm phần đùi đau đớn, sau khi bơi được một thời gian
ngắn thì anh cảm thấy toàn thân ngày càng chìm xuống, bóng dáng của
bờ bên kia đen ngòm trong bóng tối còn rất xa, cánh tay của anh đã
bủn rủn, biên độ hoạt động ngày càng giảm.
Anh ở trong nước thoạt
nhìn rất giống người cá, đương nhiên chuyện khó khăn ấy đối với
người được tôi luyện từ nhỏ đến lớn như Triển Thiểu Huy mà nói lại
là chuyện nhỏ, dù có đau đớn anh cũng có thể bơi sang bờ bên kia,
thoát khỏi nguy hiểm.
Trong ánh sáng lay
động trên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy trong bóng tối có một người vẫy
hai tay, phát ra tiếng kêu rất lớn, “Mau lên đây, cố chịu đựng…”
Dáng người rất nhỏ,
quần áo trong bóng đêm màu xám bạc, Triển Thiểu Huy rất muốn mắng cô
không cần phải la lớn như vậy nhưng cố sức hoạt động cánh tay ở trong
nước đã làm cho toàn thân anh không còn chút sức, trong đầu chỉ có
một ý niệm – bơi thật nhanh.
Người đứng trên bờ bên
kia hình như có chút sốt ruột, chạy đến bên cạnh loay hoay gì đó,
động tác cụ thể thì Triển Thiểu Huy căn bản không nhìn rõ lắm. Một
lát sau, anh nhìn thấy một con thuyền gỗ nhỏ rất đơn giản bơi ra giữa
hồ, tuy tốc độ rất chậm nhưng đang hướng về phía anh, người con gái
trên thuyền gọi to về phía anh, “Mau tới đây.”
Triển Thiểu Huy không
chút do dự bơi về phía thuyền nhỏ, tay vừa chạm vào mép thuyền thì
người trên thuyền đã giữ chặt tay anh, dùng sức kéo lên thuyền. Thân
thuyền lay động mạnh mẽ, lúc nửa người anh bò được lên thuyền thì
một đầu thuyền chút nữa đã chìm xuống, cô gái kia vội vàng ổn định
bên kia, nghiêng trái nghiêng phải một hồi thuyền mới vững vàng trở
lại.
Thân thuyền có mùi vị
hỗn tạp, Triển Thiểu Huy hoài nghi chiếc thuyền này chỉ dùng để vớt
rác trên mặt hồ, nhưng mà giờ phút này anh chẳng quan tâm đến những
thứ này, anh nằm lên thuyền ho khan dữ dội, cô gái kia sau khi ổn định
thân thuyền thì ở bên cạnh hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giọng nói của cô ở
trong bóng đêm trong trẻo như tiếng chuông, Triển Thiểu Huy không nói
gì, vừa ho khan vừa khoát tay với cô.
Cô gái kia thấy anh
không sao thì bắt đầu chéo thuyền, lúc thuyền đến bên cạnh bờ thì cô
nói: “Bạn học, anh không cần bi quan như vậy, quá trình chìm dưới
nước không thể thở được mà chết rất thống khổ, so với việc sống
trên đời còn khổ hơn! Vả lại, một người đàn ông như anh mà nhảy
xuống hồ thì thật quá mất mặt.”
Triển Thiểu Huy không
biết cô đang nói gì, ngồi trên thuyền thở hổn hển, đối diện là hai
hàng cây xanh không cao lắm chìm trong bóng đêm chỉ thấy được hình
dáng, phía sau hàng cây cách đó không xa là một tòa cao ốc, tòa nhà
cao nhất lóe lên một ngọn đèn màu đỏ, hiện lên ba chữ “Thư viện”
(trong tiếng trung là “Đồ thư quán” nên có 3 chữ ^^), Triển Thiểu Huy
mới nhớ tới đại học C nằm bên bờ hồ Bình Nguyệt, nghe thấy giọng
điệu của cô gái trên thuyền thì hẳn là sinh viên của đại học C rồi.
Nghe đồn hàng năm sinh
viên đại học C đều nhảy hồ, một chút việc học hành không như ý, một
chút chuyện tình cảm không như ý, còn có cả thầy giáo không đạt
được chức danh như ý, dù sao thì trong cuộc sống những chuyện không
như ý nhiều vô số, những người thừa nhận năng lực có hạn, chuyện
nhảy hồ nhảy lầu cũng không xem là lạ. Tất nhiên cô sinh viên này đã
hiểu lầm, vẫn còn lải nhải: “Vừa rồi nhìn thấy anh vùng vẫy trong
nước, nhảy xuống rồi lại cảm thấy không đáng hả? Chừng hai năm nữa
sẽ là năm 2012, khi đó mới là tận thế, nếu phải chết thì mọi người
cùng nhau chết sẽ náo nhiệt hơn!”
Triển Thiểu Huy cũng
không có tâm trạng giải thích, anh ngồi trên thuyền quay đầu lại nhìn
xa phía xa, anh đã chạy thoát rất xa, chắc sẽ không còn người đuổi
tới nhưng cũng không thể không đề cao cảnh giác.
Thuyền ngừng lại bên
cạnh bờ, cô gái trẻ nhảy xuống trước, Triển Thiểu Huy cố gắng đứng
lên, thuyền nhỏ lay động không ngừng cộng thêm việc anh gãy xương nên khi
anh nhảy xuống thì cơn đau kịch liệt ở chân quay trở lại, đau đến mức
anh đứng không vững, lập tức ngã sấp trên bờ.
Cô gái kia liền nhanh
chóng nâng anh dậy, mới nhìn ra anh đi đứng không tiện nên dìu anh đến
ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nước trên người anh thấm ướt quần áo
cô, cô không tính toán, rất tự nhiên hỏi thăm: “Anh là nghiên cứu sinh
của trường sao?”
“Không phải.” Giọng
điệu của Triển Thiểu Huy lạnh lùng, dù cho cô gái này không chèo
thuyền tới thì anh cũng có thể bơi vào, lời cằn nhằn liên miên của
cô lọt vào tai làm Triển Thiểu Huy thấy phiền phức. Nơi này của
trường học rất vắng vẻ, sau rừng cây hiện lên vài chấm nhỏ như ngọn
đèn, bên hồ toàn một mảnh đen ngòn tăm tối, hình dáng của đối phương
lẫn trong bóng đêm, không thể nhìn thấy rõ, thật không biết đã muộn
như vậy mà một cô gái trẻ lại một mình đến đây làm gì.
Hai người không nói
gì, Triển Thiểu Huy ngồi nghỉ ngơi một lát, cơn gió đêm thổi tới
toàn thân ướt sũng làm cho anh nhịn không được rùng mình, trên người
anh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác sớm đã không biết rơi
ở đâu. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái bên cạnh hỏi: “Cô có điện thoại
không?”
“Có” cô gật đầu trả
lời, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh.
Triển Thiểu Huy không
khách sáo nhận lấy, bấm một dãy số quen thuộc, giọng điệu nghiêm
túc, “Lão Tam, tôi ở bờ hồ đại học C…tôi không sao…”
Cô gái kia tất nhiên
không muốn quấy nhiễu anh, đi hai bước về phía bên cạnh, mắt hướng ra
hồ. Triển Thiểu Huy cúp điện thoại, anh trả lại điện thoại cho cô,
rất lạnh nhạt nói hai chữ, “Cảm ơn”
“Không cần khách sao.”
Giọng nói của cô mang theo sự vui vẻ, hiển nhiên đã nghe thấy anh tìm
người tới giúp nên nói: “Chúng ta đến bên đường lớn đi, anh phải đợi
người ở bên kia tiện hơn.”
“Được” Triển Thiểu Huy
chống người đứng lên, người bên cạnh đưa một tay ra, cô gái kia muốn
dìu anh. Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua, không nhìn thẳng, khập khiễng
chậm rãi đi về phía trước.
Cô gái kia cũng không
để ý, đi bên cạnh anh, lấy điện thoại di động ra làm đèn pin chiếu
rọi con đường phía trước, màn hình điện thoại di động của cô vốn
nhỏ, một chút ánh sáng yếu ớt căn bản không có chút tác dụng chiếu
sáng nào. Bên hồ đều là rừng cây thấp bé, phải đi lên một đoạn
đường xa mới có thể đến đường lớn, trong bụi cỏ truyền đến tiếng
côn trùng kêu, nho nhỏ lộn xộn, hai người chậm rãi bước đi, đi qua một
chỗ, trong tiếng con trùng kêu hình như còn có một âm thanh đứt quãng
vô cùng đặc biệt.
Mới đầu hai người
không chú ý, nhưng càng đi về phía trước thì càng nghe rõ âm thanh
này, “Ưm..a a…” tiếng rên rỉ trong bóng tối mang theo một chút mị
hoặc….có người ở bên kia đang đánh dã chiến. Cánh rừng to lớn, cái
gì cũng có, cho dù nơi đây có là trường đại học danh tiếng thì cũng
không thiếu những kẻ thế tục muốn tìm cảm giác kích thích.
Âm thanh của cặp diễn
viên kia vang lên bên tai, cô gái bên cạnh thoáng cái cứng người, dường
như cũng có chút quẫng bách, trong màn đêm yên tĩnh, cô nam quả nữ ít
nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
Tiếng chuông điện
thoại di động kịp thời vang lên, cô gái vội vàng lấy điện thoại ra
xem, ánh đèn màn hình nhàn nhạt phản xạ lại khuôn mặt của cô, trong
ngọn đèn mông lung, Triển Thiểu Huy thấy rõ khuôn mặt của cô, cũng xem
như là thanh thú thuần khiết, đôi mắt trong như thủy tinh, dường như
bởi vì cảm thấy khó xử mà trên mặt hiện lên một tầng phần mỏng
nhàn nhạt, cô sinh viên như vậy phỏng chừng ở đại học C cũng có thể
vơ được một nắm to. Cô nhấn nút nghe, cố ý nói thật lớn, “Mình về
đây…Mình lập tức về kí túc xá đây…A, trễ vậy rồi sao, nhất định là
cửa chính sẽ bị khóa trước khi mình về…”
Giọng nói của cô hiển
nhiên đã quấy rầy đến đôi nam nữ đang dã chiến trong rừng, bên kia
không có động tĩnh gì, cuộc trò chuyện kết thúc, cô nói với Triển
Thiểu Huy: “Chúng ta đi nhanh một chút đi, nếu không thì để tôi đỡ
anh?”
Triển Thiểu Huy không
cần sự hỗ trợ của cô, tuy anh có xuất thân tốt nhưng từ nhỏ đã được
huấn luyện nghiêm khắc. Lúc này mỗi một bước đi thì đùi đều truyền
đến một cơn đau đớn, nhưng trong miệng không thốt lên lời rên rỉ nào,
anh nhướng mắt nói: “Cô đi đi, sẽ có người đến đón tôi.”
Cô lại cảm thấy ném
một người toàn thân ướt đẫm là không tốt nên vẫn chậm rãi đi bên
cạnh Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy nói thẳng: “Chẳng lẽ cô còn đợi
lát nữa đi cùng bọn tôi luôn sao?”
Cô không nói gì, ngược
lại tiếng rên rỉ trong bụi rậm của đôi nam nữ kia tiếp tục vang lên,
điều này làm cho cô rùng mình, nhìn đồng hồ lần nữa, cô ngại ngùng
nói mang theo một chút lo lắng: “Nếu anh thật sự không sao thì tôi về
trước đây, sắp đến 12h rồi, dì quản lí kí túc xá sẽ khóa cửa.”
“Ừ” Triển Thiểu Huy
cũng không thèm nhìn sang cô.
Cô gái kia dường như
xác định mình không giúp gì được, cô thật sự không thể chậm trễ
nữa, nói: “Tạm biệt.”
Cô đi về phía trước
hai bước rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại vô cùng đứng đắn hỏi
thăm: “Anh sẽ không nhảy xuống hồ nữa chứ?”
Triển Thiểu Huy bật
cười, anh cũng không phải mấy cô cậu sinh viên tâm lí yếu ớt, “Không
đâu”
Anh đúng là tự mình
nhảy xuống hồ, nhưng không phải để phí hoài bản thân mình mà chỉ là
muốn sống mà thôi.
Đại khái là nghe thấy
giọng nói của Triển Thiểu Huy rất kiên định, cô yên tâm, “Vậy là tốt
rồi, cẩn thận một chút, tạm biệt.”
Cô phất tay với anh,
sau đó chạy thật nhanh, bóng dáng thoăn thoắt như một con thỏ. Trong
lúc chạy túi áo rơi ra một thứ gì đó nhưng cô không phát hiện ra,
Triển Thiểu Huy vốn muốn nhắc nhở cô một tiếng nhưng người đã chạy
rất xa.
Tiếng rên rỉ trong bụi
cây vẫn còn tiếp tục, quẩn quanh trong màn đêm yên tĩnh, Triển Thiểu
Huy khập khiễng chân đi tới, thuận tay nhặt lấy, mở ra một trang giấy
màu lam, trên mặt giấy tràn ngập nét chữ, hẳn không phải là thứ gì
quan trọng.
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1