Dạo này Triển Thiểu
Huy rất công tư phân minh, không dễ dàng vì chuyện gì mà làm chậm trễ
chuyện công việc, nhưng lúc họp anh lại nhiều lần nhìn vào điện
thoại, thỉnh thoảng thất thần ngồi nghĩ xem có phải cô gái kia đang
không được vui không, có phải đang đói bụng chờ anh mang đồ ăn đến hay
không. Người phụ trách hạng mục đang trả lời câu hỏi của người khác,
rồi sau đó cả hội trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đưa
mắt nhìn Triển Thiểu Huy. Mọi người đều biết luôn luôn nói trúng tim
đen của vấn đề, phân tích rất hợp lí, thường thường đều hỏi người
khác dồn dập, giám đốc Trần – người đưa ra hạng mục này đang chờ
chủ tịch làm khó dễ, thế mà Triển Thiểu Huy lại nói một câu, “Nếu
tất cả mọi người đều thấy không có vấn đề gì vậy thì tan họp,
hạng mục này tất cả mọi người trở về xem xét cẩn thận lại.”
Mọi người như trút
được gánh nặng, đợi đến khi các giám đốc đều ra ngoài hết, Trịnh
Giang Hà vừa thu dọn tài liệu vừa nói: “Đại ca, tất cả mọi người
đều chờ anh đưa ra quan điểm, mấy ngày nay ngày nào mà anh không hỏi
cái này cái kia, hôm trước khiến cho các giám đốc tối mặt tối mũi,
hôm nay sao lại dễ dàng giải tán như vậy? Chúng em đều phải tăng ca
để chuẩn bị đấy.”
“Còn không biết xấu
hổ nói mình tăng ca, chuyện gì cũng gán cho tôi cả, có phải tất cả
mọi người đều muốn về nghỉ ngơi không?” Triển Thiểu Huy bất mãn nói.
“Còn không phải dạo
này anh đặc biệt cần cù sao, mỗi lần họp anh đều bắt bẻ, khiến cho
tất cả mọi người đều không dám mở miệng.” Trịnh Giang Hà cười mỉa
mai, mấy ngày nay ngày nào Triển Thiểu Huy cũng tăng ca đến muộn như
vậy, liên lụy cả đám người trong công ty cũng phải tăng ca theo.
“Tôi cũng bận rộn rất
nhiều việc, hạng mục này do cậu phụ trách, có vấn đề gì thì đi
tìm giám đốc Trần mà hỏi.” Triển Thiểu Huy giao chồng tư liệu trước
mặt cho anh ta, cầm điện thoại nhìn nhìn, “A, đúng rồi, vị đầu bếp
làm bánh kem trong nhà cậu biết làm những món nào?”
“Em nhớ anh không thích
những thứ đó mà.” Trịnh Giang Hà thấy anh đột nhiên hỏi vấn đề này
thì ánh mắt bí hiểm nhìn anh, “Hay là ai đó thích ăn nhỉ? Thấy mấy
ngày nay ngày nào anh cũng ở lại công ty, có phải hai người cãi nhau
không?”
“Cãi vã cái gì?
Chúng tôi rất ổn.” Triển Thiểu Huy hung hăng nói, anh không muốn để cho
bọn họ chết giễu mình, cũng không biết từ khi nào Trịnh Giang Hà
lại giống y như Tiểu Ngũ vậy, “Cậu gọi điện thoại nói người đó làm
vài món sở trường, đóng gói kĩ lại lát nữa tôi sẽ đến lấy.”
Triển Thiểu Huy vừa
trở lại văn phòng đã gọi điện ngay cho Cố Hạ, Cố Hạ đã chủ động
gọi điện cho anh thì chuyện mấy ngày hôm trước xem như không tồn tại,
anh dùng giọng điệu thân mật nói: “Ở nhà…”
Tạm thời Cố Hạ cũng
không so đo chuyện mấy ngày nay anh không gọi điện thoại cho cô, vẫn
nói chuyện giống như trước, nhưng cuối cùng Triển Thiểu Huy hẹn cô
tối này ra ngoài ăn cơm thì Cố Hạ lại từ chối, có nói vài tiếng
trước vừa nhận được điện thoại của một người bạn ở chung kí túc
xá, bạn học này mới từ nước ngoài về, mời cô tối nay cùng đi ăn
cơm, đương nhiên Cố Hạ đã đồng ý. Nghe thấy giọng nói hơi có vẻ thất
vọng của Triển Thiểu Huy, trong lòng Cố Hạ vô cùng vui sướng, mấy hôm
nay anh không hẹn cô đi ăn cơm, hôm nay muốn cùng nhau ăn cơm thì còn
phải để Cố Hạ xem lại lịch trình xem có thời gian rảnh hay không
(đương nhiên, căn bản Cố Hạ không hề có lịch trình gì- lời tác giả),
sau đó lại tìm đại một cái cớ từ chối.
Yêu đương chính là như
vậy, thỉnh thoảng dỗi hờn một chút, cho dù cãi nhau đến trời long
đất lở, một khi đã làm hòa thí xem như không hề xảy ra chuyện gì,
tiếp tục dính vào nhau như cháo, Triển Thiểu Huy dặn cô về sớm một
chút, còn hỏi tối này có muốn anh đón cô hay không, Cố Hạ nói không
cần, dặn anh về nghỉ sớm một chút, đừng làm việc quá muộn. Chắc
hẳn là do mấy ngày không gặp nhau nên Cố Hạ thấy rất nhớ anh, đến
tối đi cùng vài người bạn học, trong đó có người dẫn bạn trai theo,
thân mật hôn hít khiến người khác cực kì hâm mộ, trong lòng Cố Hạ
lại càng không thể kìm được mà nhớ đến Triển Thiểu Huy. Trên bàn
tiệc mọi người trò chuyện rất vui vẻ, mọi người uống một chút
rượu, thật sự Cố Hạ cũng không say, chỉ thấy hơi choáng, một bữa
tiệc náo nhiệt đến cuối cùng lại biến thành một cuộc tàn canh lạnh
lẽo, mọi người nói lời chào từ biệt nhau, sau đó đường ai nấy đi.
Lúc ngồi trên xe taxi
về nhà, thế giới bên ngoài xa hoa trụy lạc như gấm, chắc hẳn bởi vì
tác dụng của cồn mà Cố Hạ cảm thấy rất
cô đơn, cầm điện thoại gọi điện cho Triển Thiểu Huy, chuông vang thật
lâu mới có người tiếp, đầu bên kia rất ồn, âm thanh của cả nam lẫn
nữa hỗn tạp với nhau, lúc mới đầu Triển Thiểu Huy nói gì Cố Hạ
cũng không thể nghe rõ, về sau anh đến một chỗ vắng người Cố Hạ mới
nghe thấy anh nói gì, “Tối nay có một bữa tiệc, vẫn còn phải đi xã
giao ở ngoài, anh về nhà rồi hả?”
“Sắp đến nhà rồi.”
Cố Hạ nghe thấy đầu bên kia hình như có người gọi “Triển thiếu”,
giọng nữ mềm mại uyển chuyển đáng yêu, nỗi cô đơn trong lòng Cố Hạ
sinh sôi như cỏ mọc sau mưa, lan tràn ra cả trái tim, cô hỏi: “Anh nói
chuyện cười đùa với ai vậy?”
“Bạn làm ăn thôi.”
Giọng Triển Thiểu Huy vẫn lơ đễnh hời hợt, “Em đừng để ý, về nhà
nghỉ ngơi sớm một chút.”
“À, vậy anh cũng về
nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Cố Hạ cầm điện thoại, nói một tiếng
“Tạm biệt” nhưng lại không cúp điện thoại, có lẽ đợi cho đầu bên kia
cúp trước, hoặc có lẽ còn muốn nói thêm gì đó. Triển Thiểu Huy đợi
vài giây, có hơi bất ngờ, giọng nói mềm mại lạ thường, “Làm sao
vậy? Anh không làm gì ở bên ngoài cả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Em không có suy nghĩ
lung tung.” Cố Hạ cảm thấy mình thật sự không hề suy nghĩ lung tung,
nếu thật sự Triển Thiểu Huy muốn làm gì đó cùng người khác không
phải quá đơn giản hay sao, nhưng anh không phải loại người như vậy, Cố
Hạ biết anh là người khắc chế, vả lại, Triển Thiểu Huy cũng không
cần phải gạt cô. Lái xe không mở cả radio, hết sứ yên tĩnh, yên tĩnh
đến mức Cố Hạ có thể nghe thấy nhịp thở của mình, nếu là bình
thường thì yên tĩnh như vậy cũng không có gì, nhưng đêm nay lại cảm
thấy trống rỗng, cô chỉ nghe thấy mình nói, “Em nhớ anh.”
Lời nói ra khỏi miệng
xong Cố Hạ mới biết mình vừa nói gì, vừa thấy chua xót vừa thấy
thoải mái, không đợi Triển Thiểu Huy phản ứng lại, cô vội vội vàng
vàng nói: “Em về đến nhà rồi, ngày mai liên lạc sau.”
Xuống xe, không khí bên
ngoài khác hẳn, nhiệt độ giảm xuống không ít, từng cơn gió lớn bắt
đầu thổi qua những tán cây cùng những tòa nhà, tầng mây đen đặc trên bầu
trời bay nhanh qua, Cố Hạ nhanh chóng chạy về phía nhà mình, thời
tiết lúc này chính là báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo tới, chỉ
một đoạn đường ngắn cũng đủ làm người ta ướt sũng. Cô về đến nhà
là xông ngay vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài nhìn thấy bầu trời xẹt
qua một tia chớp, trong nháy mắt như xé rách màn đêm tối đen, sau đó
tiếng sấm ầm ầm kéo đến trong cơn mưa tuôn. Mọi người trú mưa hai bên
đường, có người kêu “Nhanh lên, sắp mưa to rồi.” Cố Hạ cầm khăn lau
tóc, đứng bên cửa sổ nhìn xuống mặt đường, không thấy rõ người đang
trú mưa, ngược lại trông thấy một chiếc xe đang đi về phía chỗ cô, đó
là một chiếc xe thể thao màu trắng, trong tiếng sấm ầm ầm, dường như
Cố Hạ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, bởi vì chiếc xe kia
thật sự rất giống với chiếc xe của Triển Thiểu Huy.
Cô đứng trước khung
cửa sổ nhìn xuống, mắt vẫn dán vào chiếc xe kia, lúc điện thoại vang
lên khóe miệng cô nở một nụ cười tươi tắn, giọng nói đàn ông trầm
ổn vang lên từ đầu bên kia, xa lại lại như gần, anh nói: “Anh đang ở
dưới lầu nhà em.”
“Em thấy rồi.”
Cố Hạ chạy thật nhanh
xuống lầu, cô không nghĩ tới anh lại đến đây trong một thời gian ngắn
như vậy, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều nhà đương nhiên, bên ngoài
cơn gió cuốn những lớp bụi trên mặt đất lên, khiến cho người ta không
thể mở mắt ra được, nhưng mà đèn xe rất sáng, như là ánh sáng mặt
trời chói lọi, Triển Thiểu Huy mở cửa xe, Cố Hạ chui vào thật nhanh,
lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói nhớ
anh sao?” Triển Thiểu Huy tắt đèn xe phía trước đi, cảnh vật dưới ánh
đèn mờ mờ hai bên đường làm cho Cố Hạ cảm thấy không chân thật, nhưng
cô lại nghe thấy tiếng nói của anh, “Anh cũng nhớ em.”
Giọng nói rất ấm,
giống như ánh sáng ngày đông, anh cầm lấy bàn tay trái của cô vuốt
ve, Cố Hạ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua lòng cô, lúc Triển
Thiểu Huy ôm lấy cô đến vị trí của mình, Cố Hạ không hề giãy giụa,
ngược lại phối hợp nhích người lên, nghiêng đón làn môi của anh, trong
khi môi lưỡi giao hòa nóng bỏng, không biết từ khi nào Cố Hạ đã vòng
tay quấn anh cổ anh, làm cho hai người càng dán chặt với nhau hơn.
Bên ngoài sấm chớp
làm bầu trời nổ tung, thoáng cái lóe lên làm cả mặt đất trắng xóa,
cơn mưa rốt cuộc cũng tầm tã trút xuống, trong ánh sáng của tia chớp
Triển Thiểu Huy nhìn thấy khuôn mặt cô, dán vào lỗ tai cô, mang tiếng
một tiếng thở dốc, “Cô gái xấu xa này, mấy ngày nay không thèm gọi
điện cho anh.”
Anh mang theo một chút
trừng phạt khẽ cắn vào vành tai của cô, một chút đau đớn khiến cho
Cố Hạ thở nhẹ một tiếng, Triển Thiểu Huy thả lỏng hàm răng, phả hơi
thở nóng rực vào vành tai cô, “Lúc muốn ăn gì mới nghĩ đến anh, em
nói xem anh phải trừng phạt em thế nào đây?”
“Không phải anh cũng
không thèm gọi điện thoại cho em sao.” Cố Hạ lấy tay đẩy anh ra, “Đồ
đàn ông nhỏ mọn, còn không biết xấu hổ mà nói em.”
“Dám nói anh nhỏ mọn,
để xem anh trị em thế nào.” Triển Thiểu Huy vừa nói vừa kéo sát cô
vào mình, tay thăm dò vào váy ngủ của cô, da thịt trên cặp đùi trần
trơn bóng, nhẵn nhịu làm cho anh không thể rời tay, Cố Hạ giãy giụa
đẩy tay anh ra, “Đừng như vậy, đây là đầu hành lang, sẽ có người trông
thấy đấy.”
Triển Thiểu Huy vuốt
ve đùi cô một lát mới buông cô ra, “Từ nay về sau không được như vậy,
anh không gọi điện thoại cho em thì em cũng phải gọi cho anh.”
“Dựa vào cái gì
chứ?” Cố Hạ không phục lầm bầm, “Ngược lại em sẽ không thèm bám
lấy.”
Triển Thiểu Huy phát
ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, “Cô gái này, có đôi khi thật
là khiến cho người ta phát điên.”
Bọn họ không tiếp tục
nói thêm về vấn đề này nữa, hai người nhỏ giọng tâm tình vài câu,
bên ngoài mưa rơi xuống mặt đất, cát bay tung tóe, thời gian cũng không
còn sớm, hàng hiên hình như không còn ai qua lại, Cố Hạ có hơi buồn
ngủ, nói lời tạm biệt với anh: “Em phải lên rồi, anh cũng về nhà
ngủ đi.”
Thời gian xác thực
không còn sớm nữa, Triển Thiểu Huy cởi áo vest của mình ra, ý bảo cô
đội lên đầu chạy vào hiên, tuy chỉ cách vài mét nhưng mưa lớn như vậy
cũng sẽ bị ướt, Cố Hạ từ chối vài câu nhưng thật sự chỉ từ chối
cho có, ôm lấy áo của anh cảm thấy lòng ngọt ngào. Cô chuẩn bị mở
cửa xuống xe thì một tiếng nổ rung trời vang lên trên đỉnh đầu, tiếng
vang rất lớn, giống như tiếng núi lở, như một tòa nhà lớn đang sập
xuống, làm cho người ta kinh hồn bạt vía, Cố Hạ vội vã ngồi lại
vào ghế, lấy tay vỗ vỗ ngực mình, Triển Thiểu Huy cảm thấy mặt cô
trắng bệch đi vài phần, cười hỏi: “Em sợ sấm sét sao?”
Khi còn bé thật sự
Cố Hạ rất sợ sấm sét, người lớn thường kể những chuyện ma quỷ hại
cô khi còn bé mỗi khi có sấm là lại không dám ngủ một mình, phải
quấn lấy ngủ cùng với ba mẹ. Về sau lớn lên, biết rõ những chuyện
ấy chỉ là gạt người, nhưng về sau lại thường xuyên xem phim Mĩ, lúc
sấm quá lớn cũng cảm thấy sợ hãi, sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man,
ngộ nhỡ nhà sập thì sao? Buổi tối một mình năm trên giường sẽ khó
tránh khỏi cảm thấy không an toàn, dùng chăn che kín người lại, cô
trả lời Triển Thiểu Huy: “Tiếng sấm quá lớn, giống như trong phim
ngày tận thế vậy, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy sợ.”
“Đúng là rất lớn.”
Triển Thiểu Huy nhìn cô, cười nói: “Buổi tối em có thể sợ đến không
ngủ được không?”
“Sấm chớp cũng không
lâu nữa đâu, một lát nữa sẽ nhỏ hơn.” Tiếng sấm kinh khủng kia đã
đẩy lùi cơn buồn ngủ của Cố Hạ, “Em phải lên rồi.”
Triển Thiểu Huy khẽ hôn
lên hai gò má của cô, “Nếu em sợ thì anh sẽ ở đây, chờ em ngủ rồi
mới đi.”
Cố Hạ cho là anh nói
đùa nên gật đầu “Ừ” một tiếng, còn nói đùa thêm vài câu. Sau đó nói
lời tạm biệt với anh, nói anh lái xe cẩn thận, đội áo vest của anh
chạy vào hiên, vẫy vẫy tay với anh rồi chạy vào thang máy. Lúc nãy
cô đã tắm rồi nhưng bây giờ chân lai dính đầy bùn đất nên đành phải
đi rửa lại, vào phòng ngủ tắt đèn nằm lên giường, hôm nay sấm sét thật
sự rất lớn, từng tiếng từng tiếng vang lên, giống như muốn lật tung
mặt đất lên, tiếng sấm hòa lẫn với tiếng mưa, những tòa nhà bằng xi
măng cốt thép có vẻ nhỏ bé và yếu ớt trong cơn rung động mãnh liệt
này, Cố Hạ nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi mà không ngủ được,
nhớ tới hẳn là phải cầm đèn pin trong tay, sấm to rất dễ bị mất
điện, cô đứng lên, mở đèn lên tìm đèn pin trong phòng, xuyên qua ô cửa
sổ nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng còn đậu dưới lầu, ngọn
đèn trước xe sáng bừng.
Lúc này cô mới biết
anh không nói đùa, anh thật sự vẫn còn ở dưới lầu nhà cô, trong lòng
dâng lên cảm giác ngọt ngào mãnh liệt, cửa sổ phòng ngủ của cô vừa
văn nhìn về phía ấy, Triển Thiểu Huy biết vậy cho nên anh lái xe hơn
ra ngoài một chút, để cô đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy, Cố
Hạ cầm điện thoại của mình gọi cho anh, “Anh còn chưa đi à?”
Đầu bên kia truyền đến
một tiếng cười, “Biết ngay em vẫn chưa ngủ, anh đã nói sẽ ở lại với
em, chờ em ngủ mới đi mà.”
Đồng hồ trên tường đã
chỉ 12h, giọng nói của anh làm lòng người cảm thấy an tâm, bên ngoài
sấm chớp vẫn còn tiếp tục, Cố Hạ cảm thấy tiếng sấm rất xa xôi,
thoáng cái đã mất đi uy lực. Cô nghe thấy đầu bên kia nói: “Tắt đèn
đi, đừng nghĩ lung tung, một lát nữa sẽ ngủ được, nếu sợ thì gọi
điện cho anh.”
Nói không cảm động là
giả, khi thời tiết xấu như vậy, có một người đàn ông vẫn ở dưới lầu
cùng cô, chỉ hy vọng cô không thấy sợ, Cố Hạ cảm thấy rất ấm lòng,
giống như một lò sưởi ấm áp trong ngày đông, cô không biết phải nói
gì, tắt đèn nằm lên giường, vẫn ôm lấy điện thoại nhẹ nhàng thở
một tiếng, thật lâu sau mới nói: “Triển thiếu, anh về nhà đi, ngày
mai anh còn phải đi làm nữa.”
Đầu dây bên kia nói
rất khẽ, róc rách như tiếng nước chảy, “Anh không muốn em sợ, có anh
ở đây em sẽ không thấy lo lắng nữa. Đắp chăn kín vào, nhắm mắt lại,
ngủ thật ngon, chờ em ngủ xong anh sẽ đi.”
Cố Hạ thề sắt son
rằng sau 20 phút mình có thể ngủ, để cho anh đợi thêm một lát nữa
thôi rồi sẽ đi, cảm thấy mĩ mãn cúp điện thoại. Tiếng sấm vẫn không
nhỏ lại, mưa cũng càng lúc càng lớn, Cố Hạ vẫn không thể ngủ, không
phải vì sấm chớp mà trong lòng có một thứ gì đó vẫn đang lan tràn,
một lúc sau, cô nhẹ nhàng đứng lên, không mở đèn, ghé vào cửa sổ
nhìn ra bên ngoài, anh vẫn ở đấy, chiếc xe thể thao màu trắng vững
như một khối đá. Cố Hạ gọi điện sang, “Sao anh vẫn chưa đi?”
Nhưng Triển Thiểu Huy
lại cười cô, “Anh sợ cô bé ngốc như em nghe thấy tiếng sấm lại khóc
òa lên.”
Cố Hạ không để ý đến
lời cười nhạo của anh, “Anh về nhà đi, anh ở đây em mới không ngủ
được, cứ nghĩ xem anh đã đi chưa.”
Triển Thiểu Huy khẽ
cười ha ha, “Em ngủ đi, anh đợi mưa nhỏ lại một chút, bây giờ mưa lớn
như vậy lái xe cũng không an toàn.”
Bên ngoài gió rít o o,
mưa không nhỏ đi chút nào, Cố Hạ không biết anh có nói thật hay không,
hay chỉ đang lấy cớ an ủi cô, lòng của cô trở nên mềm nhũn như nước,
thuận miệng nói: “Hay là anh lên đây chơi đi.”
“Thôi.” Triển Thiểu Huy
từ chối cô, cho dù từ nhỏ anh đã được nuông chiều sủng ái cũng biết
có một số việc không được, “Nhà em còn có người khác, muộn như vậy
rồi, làm phiền đến người khác không hay lắm.”
“Từ Lộ Lộ đi công tác
nước ngoài rồi, phải tuần sau mới về.” Giọng nói của Cố Hạ không
lớn, “Bây giờ chỉ có một mình em.”
Nghe vậy, Triển Thiểu
Huy đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên thật rộng, nếu sớm
biết cô chỉ ở nhà có một mình thì Triển Thiểu Huy đã lên rồi.
Tác giả nói: Lần này
Triển Thiểu Huy thật sự không có ý định, người đàn ông hay lợi dụng
thời cô không phải là người đàn ông tốt.
Panda: Triển thiếu
thật sự không có ý định gì đâu, chỉ tại thỏ tự dâng đến miệng sói
thôi =))
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1