chương 629/ 1503


Triết Thu phi thường thông minh, cũng là ánh mắt rất dài. Lập tức chủ động xin cáo lui: Hạo Nguyên khẽ gật đầu, biểu thị cho phép.

Loại sự tình này cũng là thái độ làm người thuộc hạ cơ bản thường thức. Nếu là nghe được không nên nghe được tuyệt mật, rất có thể bị thượng cấp tìm cơ hội trực tiếp diệt khẩu.

Triết Thu rất rõ ràng, chính mình tuy là thuộc hạ tâm phúc của Hạo Nguyên sư huynh, cũng không có khả năng đối với chính mình trăm phần trăm tín nhiệm.

Triết Thu lui ra, sau đó Tô Triệt lại đối với Hạo Nguyên nói rằng:

- Còn thỉnh sư thúc thiết lập một kết giới cắt đứt, để tránh khỏi tai vách mạch rừng.

Hạo Nguyên nhíu mày, thầm nói Vũ Di này thật là có chút đáng ghét, cẩn thận quá đáng...

Ngươi nếu là sợ hãi người khác nghe được, trực tiếp truyền âm nhập mật không phải được rồi sao?

Bất quá, mặc dù cảm thấy có chút phiền toái, lại còn phải bận tâm đến thân phận chân truyện đệ tử của hắn, dù sao không phải đệ tử dưới trướng của mình, cũng không tiện lãnh ngôn răn dạy.

- Vũ Di sư điệt hành sự cẩn thận như vậy, trong đệ tử đời này thật ra có chút hiếm thấy.

Hạo Nguyên thần tình tự tiếu phi tiếu.

Tô Triệt nghe ra được, hắn đây là đang châm chọc chính mình, lại vẫn là mặt không đổi sắc nói rằng:

- Trong ngày thường, đệ tử cũng sẽ không lề mề như vậy, chỉ là bởi vì lúc này đây xuất phát từ vô ý đạt được một tin tức trọng đại, thật là quá mức kinh người, nếu không thể tất cả cẩn thận, e là có nguy hiểm đến tính mệnh.

Thấy hắn nói đến nghiêm trọng như vậy, trong lòng Hạo Nguyên hiếu kỳ càng nồng nặc. Phải nói, bất cứ tin tức nào liên quan đến Thiên Vũ, hắn đều rất sợ hãi nghe được, rồi lại khống chế không được muốn tìm hiểu mấy tin tức này.

Tựa như chưởng môn sư bá nói, nếu ngay cả mấy tin tức mà hắn cũng không dám đối mặt, làm sao đối mặt ma chướng trong lòng.

Vì vậy, Hạo Nguyên gật đầu, phất tay chế thành một kết giới cắt đứt thần thức đem trong điện bao phủ, cũng là hắn tự tay đào cho mình một phần mộ.

- Vũ Di sư điệt, hiện tại có thể nói được chưa?

Nguyên Hạo nhàn nhạt nói rằng.

- Được rồi.

Tô Triệt chính sắc gật đầu, nói ra đối với Nguyên Hạo mà nói, cũng là long trời lở đất:

- Nguyên Hạo, ta mang theo Thái Vũ sư thúc của ngươi, đếm gặp ngươi. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Cái gì?

Nguyên Hạo nhất thời sửng sốt!

Đẩu!

Thái Vũ từ trong Tiên Ngục chợt xuất hiện ở trước mặt Nguyên Hạo.

- Thái Vũ sư thúc!

Nguyên Hạo trên mặt lộ vẻ kinh khủng như gặp quỷ, không thể thốt nên lời.

Đầu hồn!

Tô Triệt một cái Nhiếp Hồn gần gũi tống qua, Nguyên Hạo cũng là Kim Đan tu sĩ, mặc dù trong đầu có một kiện trấn hồn pháp bảo cấp Linh Bảo vẫn là bị Nhiếp Hồn chi lực lay động nguyên thần, thần trí hỗn loạn đủ hai phút.

Thái Vũ vung tay lên, đem hắn nhiếp qua đây, gáy của Nguyên Hạo bị Thái Vũ đánh một chưởng.

Đầu của Kim Đan tu sĩ rơi xuống trong tay Nguyên Anh tu sĩ, kết quả còn có thể là cái gì?

Bá!

Tô Triệt đem Thái Vũ và Nguyên Hạo cùng nhau thu vào Tiên Ngục, chính mình lại biến hóa thành bộ dáng của Hạo Nguyên, đi ra khỏi kết giới ngăn cách, thông qua thần thức truyền âm, gọi Triết Thu ở bên ngoài tiến đến.

Triết Thu đi vào đại điện, lại đi vào một tầng kết giới ngăn cách hơi mỏng, vừa nhìn khắp nơi, càng không có nhìn thấy Vũ Di vừa mới đi vào kia. Bất quá, hắn cũng không dám hỏi nhiều nửa câu, chỉ có thể trong lòng ngờ vực vô căn cứ, Vũ Di kia tất nhiên nói ra sự tình cực kỳ trọng yếu, dẫn đến đại tôn không ngờ đem hắn thu thập sạch sẽ, hoặc là bắt sống.

Vừa mới đi tới trước mặt Tô Triệt, muốn khom mình hành lễ nói cái gì đó, trước mặt mà đến, lại là một đạo lam quang, lập tức, hắn liền phát hiện, tâm thần của mình chấn động, toàn thân trên dưới đều là một loại cảm giác bay bổng nhẹ nhàng, hình như là căn bản không có thân thể.

Sau đó, Triết Thu dĩ nhiên chính mình thân thể của mình ở phía sau, lúc này mới tỉnh ngộ, chính mình đã hồn phách ly thể, bị thần thông nào đó trực tiếp rút ra bên ngoài cơ thể.

Tô Triệt là Nguyên Anh tu vi, Triết Thu chỉ là Kim Đan trung kỳ có có áp chế cường lực trên đẳng cấp, thần thông Nhiếp Hồn có thể bộc phát ra uy năng chân chính, trực tiếp thu lấy hồn phách!

Hồn phách của Triết Thu bị trực tiếp đưa vào U Minh Quỷ Giới, hoàn thành lời hứa lúc trước Tô Triệt đối với hắn nói qua vạn kiếp bất phục.

Hồn phách của Triết Thu còn có hoàn toàn thần trí và tư duy, tiến nhập Quỷ Giới vô biên vô hạn này, còn đang rất kinh khủng:

- Đây là đâu? Đây là đâu a?

Hắn thậm chí cũng không biết, Hạo Nguyên sư huynh vì sao lại tàn bạo hạ sát thủ với mình như vậy, đồng thời, sư huynh hắn sao lại có thần thông quỷ dị cường hãn như thế...

Nghĩ tới đây, Triết Thu lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, đạo lam quang vừa rồi, rõ ràng chính là Nhiếp Hồn thần thông của Thiên Huyền Tông Thiên Vũ mà, đâu có phải là Nguyên Hạo sư huynh nữa.

- Là hắn! Hắn đã đến! Hắn quả nhiên đối với chúng ta hạ thủ, Hạo Nguyên sư huynh khẳng định cũng rơi vào trong tay hắn...

- Ta nếu làm ma, ngươi kiếp này kiếp này kiếp sau, vĩnh tuyệt Tiên đạo, vạn kiếp không vào luân hồi, làm quỷ làm nô, không thấy trời không thấy đất, chịu tội trong U Minh chi vực.

- Không thấy trời không thấy đất, chịu tội trong U Minh chi vực. Ở đây, lẽ nào chính là U Minh chi vực theo như lời nói của hắn?

Ôm nghi vấn và kinh khủng vô biên, hồn phách của Triết Thu bị U Minh Quỷ Đế triệu đến trong Quỷ Giới đại điện.

- Tội nhân Triết Thu, ngươi cũng biết tội chưa?

U Minh Quỷ Đế cực kỳ uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên vương quyền bảo tọa.

Từ giờ khắc này bắt đầu, Triết Thu sẽ chân chính vì những việc mình làm lúc trước mà phải hối hận, vĩnh viễn chịu dằn vặt, vạn kiếp bất phục.

Tầng một Tiên Ngục, lão Hắc để Hạo Nguyên cứu tỉnh, dự định thẩm vấn vị Thái Ất Môn Chiến Đường đường chủ này.

- Là Thiên Vũ sao?

Hạo Nguyên chợt vừa tỉnh lại, bật thốt lên một câu hỏi như vậy.

Vừa rồi một khắc hôn mê kia, hắn cũng là trong nháy mắt lĩnh ngộ, người có thể thi triển thần thông Nhiếp Hồn, đồng thời, năm xưa có thể khiến Thái Vũ sư thúc hạ lạc bất minh, sinh tử không rõ, trừ Thiên Vũ kia, còn ai vào đây nữa?

Thình thịch!

Lão Hắc giơ lên chân to giống như phiến đá, hung hăng giẫm lên lưng bụng của hắn, lớn tiếng nói rằng:

- Danh hào của chủ nhân, ngươi tên tội phạm này có thể gọi được sao!

Đau đớn gấp trăm lần, có thể khiến Hạo Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, lại vẫn lộ vẻ sầu thảm mà cười hỏi:

- Thiên Vũ? Hắn là chủ nhân của ngươi sao? Ha ha, chung quy vẫn là rơi vào tay của hắn, không sai a, cũng là không sai a, tối thiểu, tâm ma trong lòng ta có thể tiêu trừ.

Tất cả đều đã trở thành kết cục đã định, ngược lại thật sự không có thấp thỏm và lo lắng, những ưu tư trong lòng kia theo đó mà tiêu tán. Tâm ma cũng bị tiêu trừ theo, thế nhưng, vì thế mà nỗ lực đại giới là cái gì, có thể đến bây giờ hắn còn không có lĩnh ngộ được.

Bình luận





Chi tiết truyện