chương 19/ 1503


Chết tiệt không chết, lại ngưng kết ra chân khí? Nếu để hắn gom đủ điểm cống hiến môn phái, trở thành đệ tử ngoại môn thì còn đến phiên ta động tay động chân sao?

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tưởng Sâm thoáng luống cuống.

Lại nhìn Tô Triệt, sai khi vào cửa vẫn là tỉnh táo trầm ổn, thần thái tự nhiên, căn bản không giống như gặp được cừu địch sinh tử. Cho tới giờ khắc này, hắn mới bình tĩnh mở miệng:

- Tưởng sư đệ, thân phận ngọc phù của ta ở chỗ ngươi, hi vọng ngươi có thể trả lại cho ta. Ta tới tìm ngươi chính là vì chuyện này.

- Thân phận ngọc phù?

Tưởng Sâm sắc mặt vặn vẹo, thần sắc kích động, phảng phất như hắn mới là người bị hại bị kẻ gian ám toán, chỉ vào Tô Triệt hô lớn:

- Ngươi con dám hỏi ta thân phận ngọc phù, ta dựa vào gì mà trả cho ngươi.

Thiếu niên 14 tuổi, tiếng nói đang ở giai đoạn biến âm, một tiếng hô kích động này, lại bén nhọn chói tai như thiếu nữ bị cường bạo vậy.

Tống mập mạp và mũi ưng nhếch miệng cười, lại không nói xen vào, bộ dạng nói rõ là xem náo nhiệt, nhưng Tô Triệt có thể đoán trước, vào thời khắc mấu chốt, bọn hắn tất nhiên sẽ bỗng xuất hiện làm khó dễ mình. Chỉ bằng ánh mắt và thân thái của hai người, đã nói rõ không phải là hạng lương thiện.

Kỳ thật, chín gốc linh thảo trong túi càng khôn của Tô Triệt lấy ra đổi thành điểm cống hiến môn phái cũng đủ cho hắn nhập môn, hơn nữa còn dư xài, mặc dù bổ sung thân phận ngọc phù một lần nữa cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì cả.

Nhưng trong thân phận ngọc phù vốn có hơn năm trăm điểm cống hiến, chính là do đời trước Tô Triệt hao phí hơn ba năm, đổ máu rơi lệ tích góp từng chút một. Ngẫm lại xem, từ mười một tuổi đã bắt đầu cố gắng phấn đấu vì lý tưởng, một đứa bé như vậy dễ dàng sao?

Những điểm cống hiến này, ký thác rất nhiều trả giá và chờ đợi của hắn, nếu thực sự buông tha, ngay cả đảm lượng đòi lại cũng không có, vậy thì thật sự khiến người ta biệt khuất, phải thực sự xin lỗi linh hồn đã tiêu tán trước đây của cổ thân thể này rồi.

Thành và không thành là một chuyện, nhưng làm hay không làm lại là chuyện khác.

- Tưởng Sâm!

Tô Triệt sắc mặt lạnh lẽo, ngữ điệu cũng không khách khí nữa:

- Thị phi trắng đen, trong lòng ta ngươi đều rõ, cái khác có thể không nói, ta chỉ muốn ngươi trả lại thân phận ngọc phù cho ta. Nếu trong lòng ngươi còn chút gì đó của con người thì tốt nhất là. . . Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Mơ tưởng!

Lúc này Tưởng Sâm lại nhảy lên, vung vẩy cánh tay, khàn cả giọng hô lên:

- Tô Triệt, ngươi vốn nên chết rồi, vì sao phải sống lại chứ? Ngươi còn muốn trở thành đệ tử ngoại môn sao? Đừng có mà mơ! Có bản lĩnh thì ngươi làm thịt ta ở đây luôn đi.

Thứ phát rồ như thế, thật sự không có thuốc nào cứu được!

Tô Triệt lạnh lùng cười cười, không lãng phí miệng lưỡi với hắn nữa, ngược lại thi lễ với Tống mập mạp và mũi ưng:

- Đệ tử Tô Triệt, khẩn cầu hai vị sư thúc làm chủ cho đệ tử.

Một chiêu này của Tô Triệt coi như là lấy công làm thủ, sớm xuất kích. Nếu theo môn quy mà nói, đồng môn đệ tử lẽ ra phải nên thương yêu lẫn nhau, tình như thủ túc, cho dù nhặt được thân phận ngọc phù của người khác cũng nên chủ động trả lại mới đúng.

Tên này lại la ó, Tưởng Sâm đã biến tướng thừa nhận thân phận ngọc phù của Tô Triệt đang trong tay hắn, nhưng hắn lại le hét om sòm như vậy. Có hai vị sư thúc ở đây, nếu như không chủ trì công đạo cho Tô Triệt, truyền ra ngoài, bọn hắn cũng phải nói ra một lý do rõ ràng, giao phó một cách hợp lý mới được.

Thiên Huyền Tông dù sao cũng là tiên đạo chính phái, không quản lớn nhỏ, đều phải làm rõ thị phi đúng sai. Ít nhất, theo môn quy là như thế.

- Tiểu tử này rất dối trá.

Tống mập mạp ha ha cười cười, trong mắt lại đã hiện lên một đạo lãnh mang.

Mũi ưng nhắm hai mắt lại, cả người lộ ra càng thêm âm trầm.

Đối với yêu cầu chủ trì công đạo của Tô Triệt, nói thật, hai người bọn họ cũng không thể hoàn toàn coi như không thấy gì được. Phải biết rằng, nhiệm vụ sư môn mà bọn hắn phải gánh vác chính là tọa trấn nơi này, chuyên môn xử lý tranh chấp giữa các đệ tử tự tu, hoàn toàn chính là bốn chữ "Chủ trì công đạo".

Nếu như kết quả xử lý không công bằng, đệ tử tự tu bị oan khuất còn có thể tiến đến chấp pháp đội xin khiếu nại, nếu không phục, còn có cấp cao hơn nữa...

Nói cách khác, nếu như một đệ tử tự tu tự nhận là chịu thiên đại oan khuất, sau khi trả một cái giá đủ lớn quả thực có cơ hội nhìn thấy chấp pháp giả cao nhất của Thiên Huyền Tông, Hình Đường trưởng lão. Tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng không ai dám cam đoan sẽ không xảy ra cả.

Nếu quả thật náo đến chỗ Hình Đường trưởng lão thì cũng không cần cái gọi là chứng cớ nữa, Hình Đường trưởng lão là nhân vật bực nào, có thần thông quảng đại Quỷ Thần khó lường, muốn làm rõ đúng sai chút chuyện giữa các tiểu nhân vật Luyện Khí kỳ thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Vậy thì quá xui xẻo rồi!

Tuy nói người không phải thánh hiền, ai có thể không sai, nhưng tiên đạo chính phái chỉ cho phép đệ tử phạm phải vào sai lầm vô tâm, một liên quan đến vấn đề nhân phẩm cơ bản nhất, cố ý phạm người, mặc dù không chết thì tiền đồ về cơ bản cũng bị phế mất.

Đây là tiên đạo môn phái, có thể đùa nghịch tâm cơ, có thể tính toán, nhưng người cầm quyền tuyệt đối không thể lừa gạt như trong thế tục được. Cái ngươi gọi là trí tuệ, ở trước mặt pháp thuật thần thông không gì làm không được giống như một chữ đen trên giấy trắng vậy, vừa xem liền hiểu ngay, không che không dấu!

- Như vậy, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!

Dáng cười trên mặt Tống mập mạp nhìn qua giống như một tiểu mập mạp rất thân thiết.

Tuổi của hắn cũng không lớn, mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, dùng "tiểu mập mạp" để hình dung cũng không quá phận. Nhưng Tô Triệt đã sớm nhìn ra, tên này thuần túy một người khẩu Phật tâm xà, trong nội tâm xấu xa không thể nào hình dung.

- Đa tạ sư thúc.

Không muốn có vướng mắc nên Tô Triệt lại thi lễ với hắn một cái.

Bình luận





Chi tiết truyện