chương 52/ 55

_Nha Ân?-cô bất ngờ.

_Sao lại như thế này?-Ân cười nhẹ rồi kéo vali giúp cô, đi sâu vào bên trong cánh rừng thì hiện ra quang cảnh tấp nập của một ngôi làng nhỏ. Họ ăn mặc kiểu như dân tộc thiểu số, đi qua đi lại, khói trắng nghi ngút bốc lên từ mấy căn nhà sàn nhỏ nhắn. Nhìn đi nhìn lại thì chỉ thấy cô và Ân khác biệt nhất.

Ân dắt cô đi đến một căn nhà sàn nhỏ ở giữa ngôi làng, cẩn thận dìu cô từng bước nặng nhọc lên các bậc thang. Nhìn chung quanh thì đầy đủ tiện nghi cả, có quạt, giường và hai cái ghế đệm êm. Có lẽ cô đã đến đúng nơi, tạm thời không để anh tìm ra trước đã. Tôi ngồi lên một cái ghế đệm ở giữa căn nhà:

_Đây là nhà khách của làng, Ân lên đây để dạy các em nhỏ học, còn Linh...sao lại lên đây? Khải Huy, anh ta....

_Hic...hic đừng nhắc đến anh ta nữa, cái con người bội bạc tệ hại đó Linh không muốn nhớ nữa...hic...cho Linh ở lại đây đi.-cô bỗng òa lên nức nỡ làm Ân hết cả hồn.

_Được được không nhắc không nhắc, đừng khóc, không tốt cho đứa bé đâu.-Ân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô an ủi.

_Được, không khóc nữa. Ân định chừng nào sẽ về lại thành phố?-cô lấy tay quẹt nước mắt, giương đôi mắt ngấng lệ lên nhìn Ân.

_Không biết, chỉ là đến đây để được yên tĩnh, sẵn tiện dạy cho mấy đứa nhỏ biết chữ vì trường học rất xa. Chừng nào muốn về thì về!

_Vậy còn công ty và gia đình? Ân vẫn chưa nghĩ đến bước tiếp theo à?-cô hơi bất ngờ về câu trả lời của Ân.

_Ân hỏi Linh, nếu trái tim đã bị cướp mất từ lâu thì làm sao có thể để cho ai khác nắm giữ nó đây?

_Ân...Linh...-cô ấp úng, chỉ có những đứa đần mới không hiểu cái ẩn ý trong câu nói đó của Nha Ân thôi.

_Để Ân đi làm cái gì đó cho Linh ăn, sắp tối rồi!-Ân đứng lên đi tiến vào khoảng bếp nhỏ ở góc nhà, gần đó là một cái tủ nhỏ đừng đầy rau củ tươi.

Cô có vẻ vì mệt nên ngủ thiếp luôn trên ghế, dáng ngủ không gì mà tếu hơn. Cô bị đánh thức bởi mùi thức ăn sộc vào mũi, ngồi dậy dụi dụi đôi mắt đang nhắm tịt của mình. Trời đã sụp tối, cô nhận ra là mình đang an tọa trên chiếc giường rộng ở góc phòng.

_Linh dậy rồi thì rửa mặt đi rồi ăn nè!-Ân ôn nhu nói với cô rồi nhìn lên bàn thức ăn thơm nức mũi.

_Ừa! Thơm quá.-cô theo hướng dẫn của Ân đi vào cánh cửa nhỏ gần đó, một cái nhà vệ sinh đầy tiện nghi luôn nha, ai mà tin được trong một căn nhà sàn lại chứa cái nhà vệ sinh như khách sạn 5 sao này. Rửa gương mặt đầy bụi bẩn cả ngày rồi ngắm mình trong gương mà khẽ nhếch mép. Gương mặt xanh xao đến phát sợ, mắt thâm quần như gấu trúc. Thân hình tròn trịa như quả banh khổng lồ, nước da cũng chẳng lán mịn mà khố ráp lạ thường. Anh chán cô cũng phải!

Bước ra với một nụ cười tươi, cô sẽ bắt đầu lại ở nơi đây, bảo bối nhỏ đã định trước là không có cha rồi. Dù cảm thấy có lỗi với bảo bối nhưng biết sao được, còn Nha Ân thì có lẽ sẽ lợi dụng lòng tốt của cậu ấy dài dài rồi.

_Ăn thôi!-cô cười tươi rói.

_Được! Ăn nhiều vào.-Ân cũng đáp lại nụ cười của cô bằng một chén cơm ứ nự luôn.

_Chừng nào Linh sinh?

_Chắc tháng sau á, bảo bối này không có cha rồi!-cô cười gượng, nhìn xuống cái bụng đang to dần của mình mà rướm nước mắt.

_Có thể cho Ân một vinh dự làm cha đỡ đầu của bảo bối?-Ân nhìn cô, ánh mắt như thẩn cầu đồng ý.

_Tất nhiên là...được!-cô cũng cười đùa, lợi dụng lòng tốt của Nha Ân như vậy, có phải là cô quá ác độc, biết Ân còn tình cảm với mình mà lại vì điều đó nhờ Ân làm cha đỡ đầu của đứa bé. Cô đúng hay sai đây?

_Linh bỏ đi như vậy không định báo cho bố mẹ một tiếng hay sao?

_Ở đây có sóng chứ? Linh sẽ điện cho Kiến Phong, cậu ấy sẽ giữ bí mật chuyện này và tìm cách giải thích hợp lí cho bố mẹ của Linh.

_Được!-bữa cơm kết thúc trong vui vẻ.

==========_=_=Nhà anh=_=_=========

_Mẹ kiếp, vậy mà cũng làm không xong. Bằng mọi cách tìm được cô ấy.-anh chửi vào chiếc điện thoại. Tay còn lại nắm thành nắm đấm đấm mạnh vào cái bàn kế bên khiến nó vỡ làm đôi.

_Đại Băng Linh, em trốn cho kĩ vào. Tôi mà tìm được em thì khó lòng mà tha thứ cho em được.-anh nhếch mép rồi nốc hết ly rượu mạnh.

==========_= Nhà cậu=_==========

_Alo? Ai vậy?-cậu mệt mỏi nhấc điện thoại lên, cả ngày hôm nay bận bịu với mấy đống giấy tờ làm cậu cạn kiệt sức lực.

_[Phong hả? Tui Linh nè!]

_Bà gọi tui chi vậy?

_[Hiện tại thì tui không ở trong thành phố, tìm cách nói chuyện với bố mẹ tui dùm nha. Đừng nói cho Khải Huy biết là tui liên lạc với ông. Bây giờ có gì thì điện tui qua số này!]-cô tuôn một tràn trong điện thoại.

_Sao vậy? Có chuyện với Huy à? Anh ấy làm gì bà, sắp sinh rồi còn đi đâu? Bà đang ở đâu vậy hả?-cậu nghe đến đó mà hết hồn.

_[Đừng có nóng, tui vẫn ở trong nước nhưng vùng này sóng yếu. Tui với Huy đã li hôn rồi, đừng nói cho bố mẹ tui. Đến lúc tui sẽ tự trở về và nói cho họ.]-cô đã bắt đầu rướm nước mắt.

_Ly hôn? Bà đùa à? Nhưng hiện giờ bà...

_[Đừng lo, tui có bạn ở đây. Tui sẽ thường xuyên liên lạc với ông mà! Chào nha, sóng yếu lắm!]

_Ê khoan...Linh...Linh...alo?-cậu hạ điện thoại xuống mà trong lòng rối tung cả lên.-Vương Khải Huy, anh đã làm gì Linh hả?

Cậu bấm điện thoại dãy số quen thuộc.

_Nhóc, em điều tra xem bên Lâm Gia và biệt thự White đang xảy ra chuyện gì cho anh.-thả điện thoại xuống, cậu bất lực ngồi xuống giường chờ tin của Phúc Luân.

_{Anh...có vẻ có chuyện lớn rồi!}-tin nhắn báo qua điện thoại của cậu.

______________<End Chap>______________

Tg: tui đã quay lại nhưng thực sự là tui không còn tí cảm hứng gì, chữ nghĩa loạn xạ cả lên. Tui đang thực tập một thể loại mới và nó có lẽ sẽ khá hơn cái thể loại này. Tui xin lỗi những rds đã kiên nhẫn chờ đợi cái truyện nhàm của tui.

-Tui hi vọng sẽ end trong tuần sau và coming soon với thể loại hoàn toàn mới.

Thật sự tạ lỗi!*dập đầu ngàn lần*

Bình luận





Chi tiết truyện