chương 37/ 55

_Do you wanna marrie me?-giọng anh thì thầm bên tai cô.

_Anh đùa à? Tôi chỉ mới 19 tuổi thôi đấy, con đường còn rộng mở phía trước. Tôi chưa muốn ép buộc mình vào lối rẽ hôn nhân đâu.-cô trả lời thật lòng, thật tình thì cô và anh còn quá trẻ để tiến tới hôn nhân. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp trở tay.

_Anh đâu nói sẽ kết hôn ngây lúc này, anh muốn chúng ta đính hôn trước rồi kết thúc khóa học trở về nước...chúng ta sẽ chính thức kết hôn. Khi đó thì anh và em cũng gần 25 rồi. Anh chỉ muốn hứa hẹn trước, chứ để em lông ngông ở ngoài nguy hiểm quá rồi.-anh giải thích cặn kẽ.

_Anh...anh...tôi...tôi!-cô ấp úng.

_EM!-anh gằn giọng bắt buộc.

_Em...em cần suy nghĩ, với lại đính hôn mà không có ba mẹ em không muốn!-cô cúi đầu.

_Chỉ hai tháng nữa là kết thúc đợt học 1, anh và em sẽ về Việt Nam và tổ chức lễ đính hôn với sự chứng kiến của cả ba mẹ chúng ta chịu không?-anh ôn nhu nhéo mũi cô.

_Ừm...ừm....vậy thì....được!-cô e thẹn xấu hổ, hai má ửng đỏ nói năng nhỏ nhẹ làm anh tí nữa sặc sụa.

_Cảm ơn em! Từ giờ em là của anh, duy nhất và là mãi mãi đối với anh.....thằng nào lại gần em là anh xử.-anh híp mắt rực lửa như núi lửa phun trào, rồi nhẹ nhàng từ tốn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nỗi nhớ mong trong thời gian qua. Anh lấy trong áo ra một đôi nhẫn sáng bóng đính một viên kim cương trắng làm chủ đạo, nếu để ý kĩ...bên mặt trong của đôi nhẫn có vài dòng chữ:" FRV-L" và "OL-H"(tg: ý nghĩa của hai dòng chữ ấy khi đến chương đính hôn sẽ được tiết lộ nha!)

_Chúng ta ra ngoài được chưa?-cô thẹn thùng.

_Ừ!-chiếc thuyền tiếp tục di chuyển và ra khỏi cổng, nhanh chân bước lên. Hai cô cậu nhân viên nhìn anh nháy mắt một cái, anh cũng đưa ngón trỏ lên tỏ vẻ ok là xong xuôi mọi chuyện.

Cô kéo anh chơi hết trò này đến trò khác cho đến khi cả hai mệt lã và lên "Magic roundabout" ngắm cảnh. Nó được gọi là Vòng Xoay Ma Thuật là vì khi chúng ta ngồi lên nó, mọi thứ bên ngoài sẽ được thay vào đó là một thế giới hoàn toàn khác nào là: Những ngôi nhà biết chuyện động từ chỗ này sang chỗ kia, những con người ngồi trên chổi thần bay qua bay lại chào hỏi, bầu trời đêm sáng êm dịu với chi chít những ngôi sao xếp thành từng chòm rất đẹp. Có lẽ là rất vi diệu nhưng thật ra, những tấm kính trên đu quay là một màn hình 3D trong suốt, giống như chúng ta đang xem phim ảo tưởng trên một chiếc đu quay to lớn thôi.

_Oa! Đẹp quá.-cô hớn hở.

_Quay qua đây!-anh nói, cô quay qua thì bắt gặp anh đang giơ điện thoại lên selfie, tay trái của anh cầm tay phải của cô đưa lên để lộ đôi nhẫn sáng bóng ấy. Cô nở một nụ cười "không thấy mặt trời" đâu cả, anh cũng cười, một nụ cười hạnh phúc và ánh mắt vẫn nhìn sang cô người yêu bé nhỏ của mình.

Lúc này tại Việt Nam.

Trên các trang báo mạng, hình ảnh của cô và anh nắm tay trong trường, trên đường đi và cả lúc ăn họ đùa giỡn vui vẻ. Tất cả được đưa lên với dòng chữ:"Thần tượng Khải Huy và cô bạn gái cũ Băng Linh đã quay lại, New York hạnh phúc!"

Cậu đang trong công ty bấm vi tính thì Kiến Hoàng bỗng điện thoại cho cậu:

_{Nghe tin gì chưa?}-giọng Hoàng đầy thích thú.

_{Sao? Nói đại đi, dài dòng.}-Phong hơi bất ngờ vì cái tên mang danh nghĩa "anh hai" của cậu đột nhiên gọi điện.

_{Bé Linh với thằng Huy quay lại rồi! Huy đang ở bên New York với con bé đó!}-giọng Hoàng châm chọc.

_{Anh đùa à? Xàm quá!}

_{Trên mạng đầy kìa, đùa em anh được cái gì? Có ý tốt rồi còn bị chửi, không biết anh là anh hay là em của em nữa!}

*Rụp* cậu cúp máy, Hoàng thả điện thoại xuống, khẽ nhếch mép:

_Lúc nào cũng ngu ngốc, luôn thua cuộc.-Hoàng nói rồi quay qua hôn vào tóc cô nàng Trúc Mai đang ngồi uống trà kế bên.

Cậu lướt một đường, các trang báo đều đưa tin ấy. Mọi nghi hoặc hiện dần lên trong đầu cậu, cô và anh ta quay lại với nhau thật sao?

Trở lại New York.

Cô và anh uể oải bước vào nhà, Kenny vẫn thản nhiên đung đưa trên ghế sofa. Khẽ nhếch mép chua chát:

_Hai người nổi tiếng thật, mới đây đã là đề tài nóng hổi của báo chí!

_____________End Chap___________

Bình luận





Chi tiết truyện