chương 38/ 55

_Nổi tiếng gì chứ? Cậu lên cơn à?-cô giật mình.

_Cả thế giới biết rồi, khỏi che đậy làm gì!-hắn cười khinh.

_Cậu...cậu nói gì?-anh làm bộ đó, không ngờ tai mắt bên đây nhanh thiệt nha. Lòng anh đang nôn nao chịu không nổi này.

Hắn tiện tay chuyển kênh, liền lập tức mấy tấm hình vui vẻ lúc chiều của cô và anh đập vào mắt, thêm vào là tiếng nói của "chị" phát thanh viên.

Tiếng anh nhưng tác giả sẽ ghi tiếng việt luôn cho tiện nha.

_{Theo thông tin vừa cập nhật, vị danh nhân trẻ-thần tượng nổi tiếng Khải Huy của Việt Nam vừa bị lộ những hình ảnh thân mật cùng cô nàng người yêu cũ Đại Băng Linh vào chiều nay. Họ bị một nhà báo vô tình ghi lại những hình ảnh sốt dẻo này khi nắm tay nhau trong trường học, đi ăn tối cùng nhau.Trong thời gian qua vị danh nhân trẻ này vắng mặt mà không lí do, đây chính là câu trả lời của anh khi cô bạn gái cũ Băng Linh sang New York du học trước đó không lâu. Nếu hai người họ quay lại với nhau thì sẽ tốt biết bao, theo như chúng tôi được biết thì cô Băng Linh có một bảng điểm cao ngất ngưỡng ở ngôi trường Đại Học Danh Tiếng-Đại Học New York. Chuyển sang tin tiếp theo....}

_Kệ đi! Cả thế giới biết rồi thì giấu làm gì nữa.-anh nắm lấy tay cô, liếc hắn một cái rồi kéo cô lên phòng.

_Damn it!-hắn đập bàn tức giận.

Cô kéo anh lên phòng, cười hả hê.

_Em tin anh chưa? Nhìn cái vẻ tức giận đau khổ của hắn kìa.

_Kệ chứ! Liên quan gì đến em.-cô nói rồi mở tủ lấy bộ đồ mặc nhà và quay vô phòng tắm.

_Ngốc! Phải thế mới được.

Anh móc điện thoại ra, nhìn lại tấm hình chụp ở trên đu quay khổng lồ mà thầm cười, nhẹ nhàng bấm đăng lên trang cá nhân của Facebook với dòng cap:" Chào em, cô vợ ngốc của tôi! Chào mừng em đến với Lâm Gia." Ngay sau đó tấm ảnh liền tăng vùn vụt mấy nghìn lượt like, vài trăm lượt share và hàng nghìn dòng "còm-men".

_{Nhẫn đôi kìa}.

_{Vợ hả? Anh cầu hôn chị ấy rồi sao?}

_{Thì ra anh với chị ấy quay lại thật, chúc anh hạnh phúc!}

_{Con nhỏ đó thì có gì mà khiến anh chạy qua Mỹ với nó? Em cấm anh, không cho anh ngu ngốc như thế đâu! Anh là của em cơ mà.}( tg: chị này gan trời, anh biết là anh cho die liền 😈)

_{Ánh mắt anh nhìn chị ấy sao dịu dàng quá vậy? Chị ấy đúng là may mắn rồi.}

vv...mây mây....quá chời nhiều.

_Haha..haha!-anh nhìn mấy cái bình luận mà cười sặc sụa, cô vừa ra thấy anh cười điên cuồng thì khó hiểu.

_Anh ấm đầu à?-cô sờ trán anh, tay kia vẫn cầm khăn lau đầu.

_Nè vợ yêu! Em xem nè.-anh đưa điện thoại cho cô đọc.

_...

_Em sao vậy? Vui đến không nói gì được luôn à?-anh nhéo nhéo má cô.

_ANH BỊ ĐIÊN À? KHÙNG HẾT MỨC LUÔN, NGHĨ SAO VẬY HẢ? TRÊN TIVI THÔI CŨNG ĐỦ ĐỂ MỆT MỎI RỒI MÀ ANH CÒN GÂY THÊM CHUYỆN NỮA!-cô hét ầm trời.

_Thì...dù sao 2 tháng nữa chúng ta cũng đính hôn, đến lúc đó thì báo chí cũng biết vậy giờ nói luôn đi! Úp mở cho họ tò mò chơi.-anh giải thích, cái giọng ngang ngược không chịu nổi.

_Anh im đi! Cái đồ ngốc này, có chuyện gì là anh chịu hết cho em nha. Phiền phức quá!-cô cốc đầu anh, nhăn mặt hờn dỗi rồi lại đắp chăn đi đi ngủ.

Anh cười phì rồi cũng đi tắm, bước ra thì cô đã ngủ, chiếc chăn đắp ngang bụng để lộ khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp dưới ánh trăng qua khung cửa sổ. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi kéo giường dưới ra nằm xuống.

Anh không thể ngủ được, cứ cười tủm tỉm hoài cho đến khi khuya thật khuya rồi thiếp đi tự lúc nào. Trên môi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc.

Tại Việt Nam.

{Em thật sự không chọn tôi, tôi đâu phải là người em yêu. Lúc nào cũng đứng từ sau lặng lẽ quan tâm em trong cái vỏ bọc gắn mác bạn thân. Tôi sẽ chẳng bao giờ thoát ra được nếu chính tôi không tự xé toạt nó, dù sao vẫn chúc em hạnh phúc. Bây giờ tôi mới hiểu được thế nào là người không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình. Chào em, tình yêu đầu của tôi!}

_Tớ hứa sẽ quên cậu, tớ hứa sẽ không thương cậu nữa, tớ hứa sẽ gạt cậu ra khỏi đầu nhưng sao cứ hứa hoài mà chẳng làm được!-cậu đứng trên sân thượng, ánh mắt xa xăm đau khổ. Vậy là mối tình đầu chôn sâu 7 năm của cậu cũng ra đi và nằm trọn vào vòng tay của người khác.

Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thua anh. Lúc nào cũng bị anh hạ đo ván trong chớp mắt, sao anh lúc nào cũng cướp đi những thứ đáng lí ra là của cậu. Do cậu quá nhu nhược, quá hèn nhát để dành lại mọi thứ trong khi đó anh lại vứt bỏ sự nghiệp và chức vụ hiện tại chỉ để bay qua Mỹ mang về trái tim của cô.

Bình luận





Chi tiết truyện