_Tớ...tớ thích cậu!-cậu nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhìn xoáy vào đôi mắt cô.
_Cậu bị sản à? Thụy Hương ở ngoài kia, đi ra ngoài đấy mà tỏ tình. Tớ không phải con manocan để cậu tập thử đâu nha!-cô ngớ người nhìn cậu.
_Tớ....ngươi trong mộng của tớ không phải Thụy Hương mà là cậu. Tớ thích cậu, thích cậu hơn 7 năm nay rồi cậu có biết không hả?
_Cậu...cậu đừng đùa!-cô tháo tay cậu khỏi tay cô, ngồi nhích ra xa.
_Tớ không đùa, tình cảm của tớ đã hơn 7 năm, nó lớn lắm rồi...nó lớn đến nổi sắp nuốt chửng con người tớ vì không có được cậu đấy Linh. Chúng ta không thể tiến thêm được sao?-cậu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia thất vọng, như cả thế giới sụp đỗ...như bầu trời đêm hôm nay không có lấy một ánh sao, đến ánh sáng nhỏ nhoi của trăng cũng bị lấp mờ sau đám mây dày đặc.
_Cậu...cậu...thật sự tớ không hề biết! Tớ chỉ xem cậu là bạn thân, thân nhất. Đôi lúc tớ cũng có suy nghĩ sao lại không thích một người con trai hoàn hảo như cậu nhưng cái suy nghĩ ấy nhanh chóng bị làm nhòa đi bởi cái tình bạn tớ xem là vĩnh cữu này. Thật sự chúng ta sẽ và chỉ dừng lại ở mức bạn thân thôi, không thể tiến thêm được. Xin lỗi và cảm ơn cậu đã bên tớ trong thời gian qua, tớ nhất định sẽ báo đáp khi có thể. Tớ về trước nhé.-cô nói rồi đứng lên chạy thật nhanh, hai giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má ửng hồng. Cả năm rồi cô mới khóc đấy, cậu chưa bao giờ làm cô khóc, lúc nào bên cậu cũng đầy tiếng cười nhưng bây giờ người làm cô khóc là chính cậu.
Điều này cô chưa bao giờ nghĩ đến và cũng vì vậy nó làm cô sock đấy, rất sock. Mọi thứ dường như chỉ là cơn mơ, cô cứ suy nghĩ sáng mai tỉnh dậy sẽ qua thôi, nó chỉ là mơ thôi mà nhưng trớ trêu thay nó lại là sự thật.
Cả tuần trôi qua cô cứ ru rú trong phòng, hết suy nghĩ rồi khóc. Mặc cho mẹ cô, ba cô và cả Phong, cậu ấy ngày nào cũng qua nhà cô, đứng trước cửa phòng xin lỗi cô cả ngàn lần. Nhưng mỗi khi nghe tiếng của cậu cô lại bậc khóc, khóc vì cái tình bạn đẹp này bị tan rã do cái thứ tình cảm ngốc nghếch kia, khóc vì tại sao cô lại không nhận ra từ lâu để nó lớn đến mức này, khóc vì cậu, chàng trai của nắng lúc nào cũng làm cô cười nhưng giờ đây cậu ấy sẽ chẳng cười tươi được lần nào nữa.
Cuối cùng cô cũng có quyết định, đầu tiên phải hỏi ý kiến ba mẹ cô. Cô đi tắm, rửa sạch hết nước mắt, nổi buồn và thất vọng, mặc một bộ đồ như bình thường, cột tóc gọn gàng. Che đi cái quần thâm trên mắt bằng một lớp phấn nhẹ rồi đi xuống gặp ba mẹ.
_Con có chuyện muốn hỏi ý kiến ba mẹ!-cô vào thẳng vấn đề.
_Ba mẹ nghe đây, con cứ nói đi!-ba cô ôn nhu.
_Gia đình mình có đủ khả năng cho con đi du học không?-cô hỏi thẳng.
_Thì có vẻ sẽ đủ nhưng sao con lại hỏi vậy?-ba cô bất ngờ.
_Con muốn đi du học, con muốn học quản lí kinh doanh, sau này về con sẽ tự xây dựng công ty của riêng con.-cô kiên định, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
_Con muốn đi nước nào?-ba cô hỏi, nãy giờ mẹ cô chỉ ngồi nhìn và nắm chặt tay cô. Chưa bao giờ thấy bà ấy mạnh mẽ thế này, chắc bà ấy đã hiểu con gái bà đã lớn và trưởng thành nhiều rồi.
_Con muốn đi Mỹ, con biết kinh phí học vấn bên đấy sẽ rất đắt nhưng chỉ có Mỹ nền học tập mới tốt và hiệu quả. Ba mẹ chỉ cần lo cho con qua bên ấy và tiền nhập học Còn lại tiền trang trải chỗ ở này nọ con sẽ kiếm việc làm thêm để tự lo cho bản thân.-cô kiên quyết, ánh mắt cô mạnh mẽ không do dự làm cho ba cô tin tưởng.
_Tiền qua bên ấy thì ba không lo, chỉ lo cho con qua bên đấy sẽ không có ai. Lo con một mình sẽ sống như thế nào mà nếu con đã nói như vậy thì ba mẹ đồng ý, con cũng đã trưởng thành. Cuộc đời con, con tự quyết định. Ba tin ở con!-ba cô gật đầu cười.-Vậy con định chừng nào đi? Học trường nào?
_Con định tuần sau sẽ đi, con học ở một trường cũng khá lớn nhưng con nghĩ với khả năng của con và gia đình, con sẽ làm được!-cô không một chút sợ sệt.
_Được! Tuần sau...ba sẽ chuẩn bị cho con.-ba cô vỗ vai cô cười đầy hạnh phúc, cuối cùng thì con gái của ông đã lớn rồi, có thể mạnh mẽ và chọn cho mình một tương lai sáng lạng.
_Nhưng ba mẹ đừng cho ai biết đặc biệt là Phong, con muốn đi trong im lặng.-cô cúi đầu, khóe mắt bắt đầu cay cay.
_Ba hiểu, con hãy đi chuẩn bị. Vé máy bay, thủ tục nhập học và chỗ ở ba sẽ sắp xếp. Con đừng lo, chỉ cần theo đuổi ước mơ của mình, bên đây ba mẹ sẽ cố gắng cho con hoàn thành chương trình học.-ba cô vẫn cười, dường như nụ cười ấy tụ họp tất cả sự hạnh phúc của ông.
_Dạ con cảm ơn ba! Con yêu ba mẹ.-cô ôm hai người quan trọng nhất cuộc đời cô. Tình cảm của cô dành trọn trong 4 chữ nhẹ nhàng mà thiêng liêng ấy. Cô đứng dậy lên phòng, bắt đầu lập danh sách những thứ cần thiết có thể đem qua bên đó để không tốn tiền mua. Số tiền đi làm thêm hơn cả năm qua cô chưa từng động vào, nó cũng không nhiều nhưng có lẽ sẽ giúp cô trang trải được 5 hay 6 tháng gì đó. Cô qua đó còn phải kiếm việc làm thêm nữa mà, không lo chết đói đâu.
Thế rồi cũng đến ngày cô bay sang Mỹ, điểm đến của cô sẽ là New York, trường đại học New York ở Manhattan sẽ gắn bó với cô trong 4 năm ở nơi đây. Một trường đại học có tiếng và khá nổi tiếng, nó sẽ giúp cô rèn luyện để trở thành một danh nhân giỏi.
Mẹ cô và ba cô tiễn cô ra sân bay, cậu hoàn toàn không biết gì về chuyện này và có lẽ đây sẽ là một dấu chấm hết cho một tình bạn đẹp sau 14 năm. Cô có cảm giác như có ai đứng từ xa quan sát cô, từ lúc đứng với ba mẹ, vào làm thủ tục và đợi giờ bay đều nảy lên cảm giác đó. Ngó quanh quất thì đâu thấy ai quen đâu, toàn người nước ngoài, chỉ có một vài người Việt ngồi xung quanh đấy. Hoàn toàn xa lạ. Đột nhiên có một cô bé người Mỹ rất đáng yêu đi lại chỗ cô, cầm một hộp quà đưa cho cô:
_There he sent her there! He said she wished to go healthy!(Có anh kia gửi cái này cho chị, anh ấy bảo chúc chị đi mạnh khỏe!)
_Thank you, babe! But how he looks?(Cảm ơn em! Nhưng anh ấy trông thế nào?-cô nhận hộp quà và hỏi lại.
_He was tall and handsome, coffee brown hair!( anh ấy cao và khá đẹp trai, mái tóc màu nâu cà phê!)-cô bé nói.
_Thank you!-cô xoa đầu cô bé.
_Nothing, bye sister!( Không có gì, tạm biệt chị)-cô bé nói rồi chạy đi.
Tóc màu nâu cà phê? Chẳng phải là anh sao, không thể sai được. Chắc chắn là anh nhưng anh sao biết được cô đi Mỹ? Cả năm nay cô chẳng gặp, chẳng thấy anh. Chỉ nhìn anh trên các trang báo và trên tivi, anh càng ngày càng nổi tiếng ở showbics và cũng nổi tiếng quản lí kinh doanh cả một tập đoàn lớn khi mới 19 tuổi. Nhưng sao lại tặng cô, hay cô chỉ nghĩ khùng điên thôi. Chẳng phải anh ghét cô lắm sao?
Gạt dòng suy nghĩ sang một bên, cô mở hộp quà, bện trong là một đôi dày Nike đen cổ cao. Nhưng sao giống với đôi giày của cô năm ngoái mang vào cái ngày đó, chẳng phải sao? Còn có một lá thư:
_<Tôi trả cho em, cái thứ làm tôi đau suốt năm qua. Tôi luôn giữ đến bây giờ, giờ trả lại em, có lẽ đã đến lúc tôi buông bỏ. Em đi giữ sức khỏe nhé! Tôi sẽ nhớ em lắm, cả tuần rồi không gặp em. KH>
Cô bậc khóc nức nở, chắc chắn là anh mà. Cái tên tồi này, lúc nào cũng biết cách làm người khác đau khổ. Anh đã muốn trả thì cô sẽ nhận, ừ thì cô sẽ đi, sau này anh sẽ phải hối hận. Đúng là đồ cá sấu tồi.
Cô quẹt nước mắt, mang đôi giày ấy vào và xách balo lên, đi ra phía cổng lên máy bay. Anh từ sau cây cột gần chỗ cô ngồi mới nhìn theo cô, ánh mắt nhung nhớ không tả xiết.
_Tạm biệt em! Con vịt xấu xí không còn là của tôi.-anh nói nhỏ, đeo mắt kính vào và quay đi ra ngoài.
____________End Chap_________
Bình luận
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1