chương 45/ 55

Anh vẫn nhìn vào màn hình, tại sao cô ấy lại bỏ chạy, hắn ta dám tát cô sao. Dám tát người con gái anh bảo vệ còn hơn cả tính mạng của mình mà hắn dám tuyên bố là sẽ không làm hại cô. Cái tên này, đúng là tính đàn bà.

***

_Linh...chạy đi!-cậu vừa thấy Linh chạy ra từ nhà thờ, theo sau là hơn 10 tên mặc áo đen đuổi theo thì liền la lên.

_Phong, cứu tớ! Phong.....-cô hét lên khi nghe giọng nói quen thuộc, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

_Linh...chạy nhanh...chạy đi...Linh.-Phong không ngừng hét lên khi thấy hai tên đã vượt đến sau cô và gần trong gang tất.

_Phong..ừm!-cô bị chụp thuốc mê, ngã ra sau. Chỉ còn nghe tiếng bước chân chạy và tiếng kêu la thảm thiết. Sau khi cô ngất, một cuộc giao đấu khốc liệt đã xảy ra, cô được đưa vào một căn phòng trắng toát đến rợn người. Sực nhớ đến cậu, cô đúng là ngu ngốc, chẳng thèm nghĩ đến ai mà cứ lôi họ vào rắc rối của mình.

Trước mắt cô chỉ là một khoảng trắng toát, không nghe tiếng ai cả, đây là đâu? Cô phải đi tìm Minh, chỉ cần kết hôn với hắn thì anh và cậu sẽ không sao cả. Phải đi tìm hắn, cô lết cái thân đầy mệt mỏi xuống khỏi sofa, bỏ đôi giày cao gót ra và mở cái cửa duy nhất có trong phòng.

Gì thế này? Trước mắt cô chỉ là cây và cây, um tùm bao bọc đến không thể thấy được ánh nắng mặt trời. Cô cứ đi, đi mãi mà chẳng thấy nhà thờ ấy đâu, rốt cuộc là Minh đã đưa cô đến cái nơi khỉ gió nào đây hả? Chân cô đã rướm máu do dậm phải đá dưới đất, mái tóc bù xù, người cô thật sự mệt lã đi. Bước chân dần chậm, chắc cũng đã chiều rồi, mà từ sáng giờ chẳng có tí gì bỏ bụng cô thì hỏi lấy sức đâu ra mà đi.

Nhưng cô đâu biết rằng sau khi cô bị đưa đi thì đám người của Minh đã bị cậu xử nhanh gọn lẹ và Minh nhanh chóng đã bị cậu khống chế. Anh thì được tìm thấy dưới căn hầm của nhà thờ, nhìn anh chẳng khác gì cái xác ướp lâu năm với gương mặt trắng đến đáng sợ. Anh cũng rất lo cho cô, không biết cô đã được an toàn chưa nữa.

_Phong, Linh đã an toàn chưa?-anh khó nhọc đứng dậy sau khi được người của cậu cởi trói.

_Lúc nãy tôi đã gặp cô ấy nhưng đã chậm một bước, Linh bị đưa đi rồi. Trong nhà thờ này và cánh rừng xung quanh thì hoàn toàn không thấy.-cậu thở dài.

_Minh, mày có mau nói không hả?-anh đi lại nắm cổ áo Minh.

_Tao đâu có ngu, mày muốn tìm thì cứ thử đi!-Minh vẫn nhếch mép trong khi đang trong tình trạng bị trói chặt trên ghế.

_Mày muốn tốt cho Linh thì mau nói ra đi, mày nên nhớ đây là núi. Chỉ cây với cây, nếu mày cứ ngoan cố thì Linh sẽ có chuyện đấy.-Phong vẫn trầm lặng khuyên Minh, dù sao cũng một thời là bạn cơ mà.

_Cứ để cô ấy đi trước, tao sẽ đi sau. Thế nào thì tao với cô ấy cũng là của nhau thôi, thế thì tao phải lo cái gì?

_Cái thằng ch* này, mày là cái thứ đáng chết, tao sẽ giết mày thằng khốn.-anh đấm mạnh vào mặt Minh, không ngừng lên gối đá vào bụng của Minh nhưng cái sự đau đớn của Minh lại được thể hiện bằng những trận cười ha hả và không ngừng la lớn:" đánh đi, cứ đánh đi...tao sẽ đi trước để đợi cô ấy...cứ đánh đi...mạnh lên!" làm cơn giận của anh càng bùng nổ. Anh như một con quỷ đang hành hạ một con người điên. Rồi anh cũng bỏ cổ áo hắn ta ra rồi chạy nhanh ra ngoài, chạy vào rừng sâu và la hét tên cô điên cuồng.

***

Trời đã tối hẳn, chỉ còn hai con người lang thang trong rừng không ngừng tìm kiếm gì đó mặc cho cơ thể đang đau như sắp lụi tàn. Những vết thương ngoài da chẳng khiến họ đau nhưng sao con tim họ lại nhói đến quặn lòng. Tình yêu là cái gì để mà khiến con người ta sống chết vì nó, vậy nó có để làm gì? Tất nhiên sẽ có rất nhiều người hài lòng với tình yêu hiện tại, có tình yêu thì họ mới hiểu cái gì là quan tâm một người, là sốt sắn khi không nhận được tin nhắn của họ. Là đau lòng khi lỡ đánh mất họ, vậy đó, tình yêu là phải bao gồm cả thăng trầm.

Nhưng bạn cứ nghĩ thử xem, nếu trên đời này không tồn tại tình yêu thì chúng ta sẽ như thế nào? Những cái xác ướp không hồn...những con người vô tâm và đơn giản hơn là những khung bật cảm xúc đang bấn loạn vì ai đó thì tìm ở đâu ra?

_EM ĐANG Ở ĐÂU HẢ?

___________End Chap___________

Bình luận





Chi tiết truyện