chương 39/ 55

Sáng hôm sau, cô và anh vẫn chí chóe với nhau như mọi ngày, Kenny chỉ biết cười buồn nhìn lên phía phòng cô. Tiếng cười rồi cả tiếng mắng yêu của cô càng làm cho hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, sớm nhận ra cái thứ cảm xúc không bình thường này với cô nhưng Kenny không thể nào khống chế nó và đã hơn 5 năm nay Kenny chẳng có chút hứng thú gì với hai chữ:"bạn gái".

Năm 14 tuổi, Kenny có thích một cô nàng khá đáng yêu học cùng trường, đó là mối tình thứ n của Ken nhưng lại là mối tình sâu đậm nhất. Ken nuông chiều cô bạn đấy, dành mọi tình cảm cho cô bạn đấy bởi vì nhà Ken rất khá cơ mà. Thời gian kéo dài 3 tháng, cô bạn bất ngờ muốn chia tay với một lí do như không, đó là "chán". Ba ngày sau liền bắt gặp cô bạn đấy tay trong tay với anh hot boy khối trên bởi lẽ cô nàng ấy khá đáng yêu mà. Từ đó, Kenny chẳng còn tin vào con gái, nghe thì thật tất cười đó nhưng người đào hoa như hắn vậy mà cũng có lúc đau lòng vì một cô gái à?

----Mối tình năm 14 tuổi là mối tình khó quên nhất!-----đối với Ken là vậy.

_Nè, anh đàng hoàng nha!- bỗng tiếng cô cất lên từ phía cầu thang làm hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ "bất hạnh" của mình.(tg: đau buồn dễ sợ luôn anh!)

Anh đang khoác tay cô, miệng không ngừng thổi lùng bùng vào lỗ tai làm cô khó chịu cằn nhằn mãi. Hắn lại bắt đầu cái nụ cười khinh ấy rồi làm lơ hai người họ.

---------Tua nhanh tua nhanh-------

Mọi chuyển vẫn cứ thế diễn ra, hình ảnh cô và anh tay trong tay đã quá quen thuộc với sinh viên Đại Học New York. Và thế đợt 1 của khóa học năm nhất đã kết thúc, các sinh viên có thời gian là 2 tuần để nghỉ ngơi và bắt đầu đợt tiếp theo.

Anh và cô quyết định về Việt Nam và tiến hành một việc rất rất quan trọng, đó là "ĐÍNH HÔN".(tg: yeah, vậy là hai anh chị sẽ là của nhau, à mà khoan. Có rắc rối nè!)

Ngày cuối cùng ở trường, cô quyết định sẽ gặp mặt Minh sau hai tháng lãn tránh nhau, dù sao cũng là bạn bè thuở nhỏ. Việc trọng đại này không thể thiếu Minh được.

_Ngày mai tui sẽ về Việt Nam, ông có muốn về không? Dù sao cũng gần 4 năm ông không về lại rồi.-cô ngại ngùng.

_Ờ...có lẽ sẽ về!-Minh khá lạnh lùng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía khác.

_Nhưng có thể về sớm trong tuần này không? Việc quan trọng của tui không thể thiếu ông được!

_Sao chứ? Việc gì?-Minh hơi bất ngờ, trong lòng bỗng dâng lên niềm hân hoan nhưng niềm vui ấy chưa được bao lâu thì:

_Cuối tuần này tui và anh Huy sẽ đính hôn, bố mẹ đã sắp xếp sẵn và chỉ chờ ngày tổ chức lễ thôi. Quan trọng như thế sẽ không thiếu ông được đâu, Nhi và Như nói cũng sẽ dành thời gian để về. Ông cố gắng nhé?

_Đính..hôn? À được, tui sẽ cố gắng về tham dự mà.-Minh cười, cô cũng an lòng mà chào về, ánh mắt sắt bén nhìn cô từ sau lưng mà không quên nụ cười nhạt.-Đính hôn sao? Nhưng buổi đính hôn ấy nhân vật nam sẽ là tui. Bà tưởng hắn ta có thể thắng một cách dễ dàng thế à? Chờ xem kịch hay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô và anh hiện tại đang sắp xếp vali để bay về Việt Nam ngay trong tối nay, tất nhiên hạ cánh sẽ là buổi tối ở Việt Nam. Hơn 11 giờ đêm, cô và anh chào tạm biệt Kenny để ra sân bay, vào hướng máy bay riêng, cô và anh an tọa trên chiếc máy bay của anh. Bên trong trang trí chủ đạo là màu đen và màu đỏ nhìn âm u lắm, các ánh đèn nhỏ chớp nhoáng màu cam lè như nhà ma.

Cô từ khi lên máy bay liền bám riết tay anh không chịu thả, như thế càng làm anh vui. Vẻ sợ sệt của cô đáng yêu không chịu nổi làm anh chỉ muốn cắn một phát vào cái má đang phụng phịu phồng lên vì tức giận kia.

_Anh xin lỗi, sau khi về Việt Nam anh sẽ cho tuốt lại toàn bộ!-anh nựng má cô.

_Thấy ghê quá! Người gì đâu mà có sở thích kinh dị thấy hờn luôn.-cô nhẹ giọng, giọng nói như muốn ngủ. Anh chẳng nói gì, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi để cô gục vài bờ vai của mình ngủ ngon lành.

Sau hơn mười mấy tiếng trên máy bay, cuối cùng cô và anh cũng đáp xuống sân bay. Hiện tại ở Việt Nam là gần 6 giờ tối, bụng cô đánh trống "bùm bùm" như mở hội đây này.

Cô và anh lên chiếc Lexus trắng đang chờ sẵn ở ngay lối ra, chiếc xe chạy thẳng về nhà cô. Cô hớn hở mở cửa chạy vào la toáng lên:

_Băng Băng của ba mẹ về rồi đây!

Đứng hình 10 giây khi vào đến phòng khách, 6 con người nhìn cô như người ngoài hành tinh. Nếu cô không lầm thì ngoài ba mẹ cô, bác Phong(ba Kiến Phong) thì ba người còn lại là ông Lâm, bà Kim và Khâm Sênh-gia đình của anh vì cô có nói chuyện với bà Kim và Sênh qua điện thoại Video, còn ông Lâm thì quá nổi tiếng rồi.

_A! Con chào cả nhà.-anh cất lời chào đi từ ngoài vào. Thấy mọi người có vẻ hơi căng thẳng à nha.(tg: anh tỉnh dễ sợ luôn na!)

[[[[[[[[[End Chap]]]]]]]]]

Bình luận





Chi tiết truyện