chương 47/ 55

_Huy...Khải Huy...Vương Khải Huy...-tiếng cô nho nhỏ vang bên tai anh, dù biết đầu anh đang xoay xẫm nhưng chắc chắn đó là cô. Chính là giọng của cô, anh giật thót mình mà hét to:

_Linh...em ở đâu? Linh...

_Huy...Huy...em ở đây!-cô bây giờ chắc chắn 100% là anh rồi nhưng có lẽ đó là sức lực còn lại của cô, chân phải cô đột nhiên ê ẩm và trước mắt chỉ là một màn tối mịt mù dẫn dắt cô đến nơi nào đó.

Anh cô gắng tìm về hướng tiếng la của cô, mừng rơi nước mắt khi thấy cô gái bé nhỏ đang nằm dài dưới đất. Anh chạy lại, lay người cô hoài không tỉnh, cô bị gì rồi sao? Đỡ cô lên lưng, chút sức lực ít ỏi của anh chỉ vừa đủ cõng cô đi được một đoạn. Cơ thể cho anh biết rằng anh không thể đi tiếp nữa, nếu như cô gắng thì có lẽ người ngất tiếp theo sẽ là anh. Để cô nằm dưới một gốc cây, anh tìm kiếm xung quanh vài khúc cây nhỏ. Mở túi áo trong lấy một hộp thuốc lá và mở ra, có một cái quẹt diêm.(tg: à quên nữa, anh biết hút thuốc đấy nhưng không thường xuyên thôi.!)

Châm lửa vào đống cây ấy và khói bốc lên, giờ chỉ việc ngồi đợi, ba của anh nói đúng. Từ nhỏ anh đã được huấn luyện trong một lớp kĩ năng cực kì hay, anh cứ nghĩ trên đời này thì cần gì mấy thứ đó nhưng anh đã lẫm. Giờ anh mới nhận ra ba anh quá đúng, cần cảm ơn ông ấy.

Nhẹ nhàng đi lại đỡ cô gái bé nhỏ kia dựa vào vai anh, hơi thở nhỏ dần. Mạch đập không bình thường mà rất là yếu, cả người nóng ran và mồ hôi rất nhiều. Hơi lạ à nha, đang lạnh muốn chết mà cô lại đổ mồ hôi sao? Kiểm tra quanh người cô một lượt và nhìn lại ở mắt cá chân phải của cô, hai vết lỗ nhỏ và rướm máu càng làm anh nghi ngờ. Một là dấu răng của rắn, hai là của nhện nhưng có lẽ hai con vật đó có độc. Điều quan trọng bây giờ là phải sơ cứu ngay, anh xé một lớp vải trắng của chiếc áo sơmi bên trong cột trên vết thương vài cen và bắt đầu dùng tay nặng máu. Tình trạng cô càng xấu hơn, sao mấy người đó chưa đến?

***

_Anh Phong, có một luồng khói ở giữa khu rừng phía tây.-một tên chạy vào nói với cậu.

_Còn không mau vài đấy!-cậu vui mừng, ra lệnh cho cái tên đó. Anh cũng lấy áo khoác và đi trước nhưng không quên ra hiệu cho đám còn lại canh Minh thật cẩn thận.

2 chiếc xe moto địa hình phóng nhanh vào cánh rừng âm u, tiếng quạ vang bên tai càng làm cậu sốt sắn. Thấp thoáng một đốm lửa nhỏ phía trước, cậu vặn ga mạnh về phía đấy.

_Huy, cô ấy sao vậy?-cậu nhảy xuống xe, cô gái trong bộ váy trắng được khoác một lớp áo vest đen đang nằm im lìm, da nổi mẫn đỏ trông không ổn tí nào. Hơi thở dồn dập và đôi khi còn ngắt quãng, chắc chắn đây là triệu chứng của rắn độc cắn.

_Không biết, đã như thế từ khi tôi gặp cô ấy rồi!

_Do rắn độc cắn đấy, cũng may là anh sơ cứu đúng cách. Nhanh lên, lên xe mau!-cậu giục, cần phải đưa cô ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Hai chiếc xe phóng hết công xuất trên con đường rừng tối tăm, đâu đó như vang vọng tiếng gọi của thần chết đưa đến.

Về lại nhà thờ ấy, đưa cô vào nơi an toàn và cậu bắt đầu sát trùng cho vết thương, làm hết mọi việc có thể làm rồi nhưng tình hình của cô chẳng khá lên mấy. Chỉ còn duy nhất một tên sắp là bác sĩ, nhưng nếu để cô cho hắn trị chắc cô bị hắn cho chầu diêm vương sớm luôn. Phải, Minh học nghành y mà.

Cuối cùng cậu cũng đi xuống hầm, lại gần chàng trai đang ngồi gục trên ghế, mái tóc ướt đẫm xõa xuống gương mặt vẫn khônv làm chìm đi cái vẻ thanh thoát ma mị kia.

_Cậu là bác sĩ, khi thấy bệnh nhân sắp chết. Cậu sẽ làm gì?

_Sắp chết? Đối với những con người khác, nếu có khả năng thì họ sẽ cố gắng chữa đến cùng. Còn với tôi, tôi sẽ để họ mặc cho số phận, con người đều có số, thời gian cũng có hạn. Nếu họ chết mà ta vẫn còn cố gắng níu giữ thì sẽ mất thời gian lắm, thay vào đó hãy đi cứu những người mà ta biết chắc là sẽ sống.-ánh mắt Minh lơ là.

_Cậu nói không sai nhưng có người còn có thể sống, cậu nghĩ có thể giữ được tính mạng của họ không?

_Nếu vậy thì tất nhiên rằng tôi có thể cứu.-Minh di chuyển ánh mắt và dừng lại ở cậu.

_Nếu đó là người cậu muốn giết thì sao?

_Haha! Ý cậu là Linh sao, này...tôi cũng là bác sĩ đấy, tôi sẽ không cướp đoạt đi tính mạng của người có thể sống đâu...nhưng Linh thì không!-Minh cười, một nụ cười mang đầy âm khí, phải rồi, Minh chính là một con quỷ mà.

_Tôi biết câu trả lời của cậu, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn xem. Hóa ra tôi nghĩ đúng, cậu nên bỏ cái mơ ước cứu người của cậu đi, đến cái tâm mà cậu còn không có thì chỉ là bác sĩ bỏ đi.-cậu quay đi.

_Lá cây kim hoàng!-giọng Minh vẫn lạnh lùng. Cậu khẽ cười rồi bước nhanh lên phía trên, ra sức cho mọi người đi tìm kiếm cái cây có tên khá là đẹp kia.

Cũng may, chỉ một tiếng sau là có người phát hiện ra loại cây lạ ấy và mang về cho cậu. Cậu cũng chẳng biết phải làm thế nào nên giã ra và cho cô uống, một lá vò nát và đắp lên vết thương của cô. Quả thật, chỉ hai tiếng sau cô đã tỉnh. Sáng sớm hôm sau, những chiếc xe lao băng băng trên con đường rừng kia, tiếng đá "lốp rốp" và sau đó là một màn khói bụi mù mịt.

Thế là an toàn, nhưng còn Minh, cậu ấy sẽ như thế nào? Trên đời này, chẳng ai mà không có ham muốn, đã có cái này, họ sẽ muốn cái cao hơn và làm mọi cách để có được cái mà họ không có. Có vài người suy nghĩ rằng:"Nếu không đạt được mục tiêu ấy thì họ sống để làm gì?". Vậy nếu không có được Linh, Minh sống để làm gì?

Bình luận





Chi tiết truyện