chương 97/ 99

Mạc Yên Nhiên mở mắt, dưới giường, Thư Nhu đã khóc khàn cả tiếng, “Chủ tử, chủ tử, người tỉnh lại đi. Chủ tử đừng bỏ lại nô tỳ.”

Hắn cũng rất muốn khóc thành tiếng như thế, gọi nàng, gọi tên nàng, Khanh Khanh, Khanh Khanh, sao nàng có thể bỏ lại ta như vậy. Lúc này, thấy Mạc Yên Nhiên mở mắt, hắn hít sâu một hơi, “Khanh Khanh, Khanh Khanh, nàng có nghe thấy ta nói không?”

Ánh mắt Mạc Yên Nhiên chậm rãi nhìn quanh, một lúc sau mới dời tới mặt hắn, nàng nhíu chặt lông mày, miệng hé ra, Thẩm Sơ Hàn cúi đầu xuống, “Khanh Khanh, nàng muốn cái gì? Nước à?”

Hắn nghe một lúc mới nghe rõ, “Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương đâu?”

Thẩm Sơ Hàn ngẩng ra, nhất thời không biết nên nói với nàng thế nào mới tốt. Nhưng phản ứng của hắn rất trực tiếp, Mạc Yên Nhiên lập tức hiểu được. Nàng nhắm chặt mắt, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Giọng nói của Thẩm Sơ Hàn hơi khàn khàn, “Nàng đừng quá đau lòng… Trẫm đã tới thăm, nàng ấy đi không quá đau đớn, thậm chí còn nở nụ cười… Thân mình nàng ấy luôn không tốt, nay ra đi cũng là giải thoát…”

Mạc Yên Nhiên đương nhiên biết Hoàng Hậu không đau khổ, vừa rồi còn nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy vui vẻ cười. Nhưng nàng vẫn khó chịu, không biết vì Hạ Tĩnh Ngôn đã chết hay vì sự thật nàng không thể quay về mà nàng thấy trong mơ. Nàng khóc rất nhiều, cổ họng vốn khô khóc nên càng khó chịu. Thẩm Sơ Hàn ôm lấy nàng, nhiều lần hôn lên đỉnh đầu nàng, “Khanh Khanh đừng khóc, Khanh Khanh đừng khóc.”

Mạc Yên Nhiên khàn cả giọng, “Về sau thật sự chỉ còn một mình ta, thật sự chỉ còn một mình.”

Thẩm Sơ Hàn cảm thấy trái tim bị nàng khóc tan chảy, “Nào có, làm sao có thể, Khanh Khanh có ta, sẽ không một mình.”

“Nhưng chàng giận ta, chàng mắng ta, chàng còn không tới găp ta…”

Khi Mạc Yên Nhiên hoàn toàn bình phục đã là mấy ngày sau, vẫn nhờ Hứa Nam Phong tức tốc trở về mở phương thuốc cho nàng mới khỏe lại.

Sắc mặt Hứa Nam Phong có chút khó coi, “Độc trong mạch của ngươi đã được giải gần hết, ngươi cũng thật lợi hại, có thể tự phá hoại thân thể như thế, ngay cả người bình thường cũng chịu không nổi. Có điều xem mạch thì cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng… Vì sao ta hỏi Trần Cận, hắn nói lúc đó vô cùng hung hiểm, gần như không sờ tới mạch mới vội vàng viết thư cho ta. Sau này ngươi nên chú ý hơn mới được.”

Mạc Yên Nhiên chột dạ, nàng đương nhiên biết vì sao… nhưng nàng không thể nói là hồn phách của nàng đã rời khỏi một lát đúng không?

Thẩm Sơ Hàn cũng rất lo lắng cho nàng, ngày ngày đều ở bên, ngoại trừ lúc đi sắp xếp chuyện của Hoàng Hậu, dù sao cũng là tang sự của quốc mẫu… Mạc Yên Nhiên vốn không thể chấp nhận chuyện Hạ Tĩnh Ngôn nói đi là đi, nhưng nàng biết rõ hơn người khác, nàng biết rằng Hạ Tĩnh Ngôn không chết, chỉ trở về thôi… Trở về, tốt hơn ở đây nhiều. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nàng uống một ngụm thuốc, “Sao chàng lại tới đây?”

“Trẫm vẫn luôn ở bên nàng, nàng hôn mê…”

“Vậy vất vả cho bệ hạ.” Nàng không uống nữa mà nhìn hắn, “Bệ hạ tới đây vì thương hại ta sắp chết hay còn muốn chất vấn ta về những chuyện liên quan tới cái chết của Thục Phi nương nương như ngày đó?”

Nàng vẫn mỏ nhọn răng sắc như thế với hắn, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy vui vẻ, buông chén thuốc, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nàng mà ôm lấy nàng, “Khanh Khanh, chúng ta đừng cãi nhau được không? Hòa nhau đi được không?”

Nàng sửng sốt, một lúc sau vẫn muốn cãi lại, “Rõ ràng là chàng muốn cãi nhau với ta.”

“Đúng, đúng, đúng, đều là lỗi của ta, cho nên, nàng đừng giận.”

“Rõ ràng là chàng giận, chàng không trách ta bức tử Phong Giáng Bạch nữa à?”

“Làm sao ta có thể thật sự giận nàng được.” Hắn hôn lên tóc nàng, “Ta chỉ giận nàng không hiểu tâm ý của ta.”

“Ta hiểu, ta chỉ…” Nàng buông tầm mắt không nói nữa.

Hắn cũng không so đo, “Nàng hiểu là tốt rồi, ta…”

“Ta thật sự hiểu, Thẩm Sơ Hàn…” Lần đầu tiên nàng gọi đầy đủ tên hắn, “Ngày xưa ta vì tranh giành tình cảm, vì được lòng chàng mà thật sự làm rất nhiều chuyện, nay chính ta nghĩ lại cũng cảm thấy rất ghê tởm. Nhưng sau khi biết chàng vẫn bao dung ta trước sau như một, thậm chí không rời khỏi ta, ta… Lần này, trong lúc hôn mê, ta nhìn thấy chàng, khi chàng ôm cơ thể ta khóc, ta cũng đã suy nghĩ thông suốt một số việc, cho dù ta cảm thấy ghê tởm nhưng ta vẫn sẽ làm những chuyện này, vẫn sẽ làm. Chàng là của ta, ta muốn có được chàng như vậy cũng chứng minh ta thích chàng mà thôi.” Dường như nàng hơi ngượng ngùng, nói xong liền đỏ mặt cúi đầu xuống.

Thẩm Sơ Hàn chỉ cảm thấy mừng như điên, hắn biết tâm ý của nàng, khi đó nàng còn nói nàng thích hắn, hắn đã biết. Nhưng nàng nói với hắn ở trạng thái tỉnh táo làm cho hắn càng cảm thấy mình chiếm được tất cả. Cảm giác này thậm chí còn vui mừng hơn cả khi hắn kế vị, được bách quan triều bái. Nàng còn sống, nàng thích hắn, những chuyện khác có gì quan trọng đâu.

“Ta biết, ta biết.” Hắn vui mừng đến mức không biết phải nói gì, ngay cả bàn tay cầm bát thuốc cũng hơi run lên, nàng nở nụ cười đỡ lấy tay hắn, nháy mắt với hắn, “Lang quân phải cầm cho chắc, cẩn thận hắt đầy chăn ta là không được đâu đấy.”

“Được, được, được…”

Gia Vĩnh năm thứ mười chín, là năm thứ tư sau khi tiên Hoàng Hậu qua đời, Thẩm Sơ Hàn không để ý đại thần trong triều phản đối, soạn chỉ lập Di Phi Mạc Yên Nhiên làm Hoàng Hậu. Tâm trạng của Mạc Yên Nhiên có phần phức tạp, Thẩm Sơ Hàn đã nhắc tới chuyện này với nàng từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây nàng mới xuôi theo… Có điều, trong lòng nàng vẫn còn một chút… cảm xúc khó nói đối với Hạ Tĩnh Ngôn.

Cũng đúng… Ai cũng sẽ nghĩ, nhìn đi, Hoàng Hậu hết lòng hết dạ với Mạc Yên Nhiên như vậy, qua đời mới mấy năm, đảo mắt đã cướp vị trí của nàng. Mạc Yên Nhiên không thèm để ý bọn họ nói gì, nàng chỉ muốn làm việc theo ý mình. Lời cuối cùng Hạ Tĩnh Ngôn để lại cho nàng chính là nhắc nàng đồng ý làm Hoàng Hậu, bởi đứa nhỏ của nàng chỉ có thể là con trai trưởng. Nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất, nàng nghĩ, nếu thích một người thì sẽ muốn trở thành duy nhất của hắn.

Cho dù nàng đã sớm trở thành duy nhất của hắn. Thật ra từ rất lâu rồi, Thẩm Sơ Hàn rất ít đặt chân vào hậu cung, bốn năm trước, sau khi Hoàng Hậu đi lại càng bỏ không hậu cung, chỉ thiếu nước tập trung số phi tử còn lại trong một cung điện, không cho bọn họ ra ngoài.

Dù sao còn rất nhiều người không bỏ cuộc, luôn chế tạo vài cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường hắn đi qua. Nếu trước kia Mạc Yên Nhiên ngàn phòng vạn phòng, muốn tránh đi tất cả khả năng khiến mình không vui, thì bây giờ nàng không thế nữa.

Lòng tin rất quan trọng, nàng không cách nào đề phòng cả đời. Nàng sẽ già đi, thanh xuân sẽ không còn, nhưng nếu Thẩm Sơ Hàn chỉ thích bề ngoài của nàng, giống như người ta nói, dùng sắc mê hoặc, thì có thể yên ổn được bao lâu. Nếu Thẩm Sơ Hàn thật sự thích người khác, nàng có thể ngăn cản bao lâu? Đến khi nàng ba mươi tuổi? Hoặc hơn thế nữa? Hắn sẽ thích cô gái trẻ tuổi, sau đó quên nàng sao? Nàng không biết.

Chỉ là, hành động của Thẩm Sơ Hàn lại khiến nàng hô to an tâm, thậm chí chỉ cần pi tử lộ diện trước mặt hắn cũng đều bị phạt nặng, bỗng dưng tạo nên hình ảnh, trong hậu cung ngoại trừ Di Phi không ai dám ra ngoài cười đùa. Dù sao hiện giờ Di Phi quá nổi bật, ngay cả bệ hạ cũng coi trọng nàng như vậy, sẽ không dễ dàng để mắt đến nữ nhân khác, tốt nhất đừng đánh mất chút phân vị khó khăn lắm mới lấy đến tay.

Tháng bảy năm Gia Vĩnh thứ mười chín, Di Phi Mạc Yên Nhiên được chẩn ra mang long tự, lúc này, ngoại trừ một cái thai giả lần trước của Mạc Yên Nhên, đã gần bảy năm Đại Tề không truyền ra có chuyện vui. Thẩm Sơ Hàn và Mạc Yên Nhiên đều ngẩn ra, là Trần Cận tới xem mạch, Mạc Yên Nhiên nhăn mày thật chặt, “Ngươi xác định? Đã hai tháng? Vì sao ta không có phản ứng gì? Có phải lại bị người ta tính kế giống lần trước không?”

Trần Cận đổ mồ hôi lạnh, “Tình trạng của nương nương vốn đã tương đối đặc biệt, thần xem chẩn cảm thấy không sai. Nếu nương nương lo lắng có thể tìm Hứa tiên sinh đến xem, hẳn là tiên sinh có thể nắm chắc hơn.”

Thẩm Sơ Hàn cũng gật đầu, “Cũng nên như thế.”

Quả nhiên Hứa Nam Phong cũng nói như vậy, “Đúng là có thai.” Hơn nữa còn rất khinh thường lý do hoài nghi của Mạc Yên Nhiên, “Cung Trường Tín này của ngươi ngay cả ta vào cũng phải kiểm tra mấy lần, còn ai có thể trà trộn vào nữa, thân thể ngươi đã điều dưỡng tốt rồi, đang là thời kỳ tốt nhất để mang thai, ngươi chỉ việc an tâm là được, giữ gìn thân thể cho tốt, tốt nhất giữ đủ chín tháng rồi sinh con…”

Đây là chuyện ta có thể quyết định sao…

Suy nghĩ của Thẩm Sơ Hàn lại không ở đây, dù sao Hứa Nam Phong cũng không phải Thái Y, hắn ngượng ngùng không muốn hỏi trực tiếp, nhưng chuyện liên quan tới Mạc Yên Nhiên hắn vẫn gượng gạo mở miệng, “Vài ngày trước trẫm và Di phi… không kiềm chế, không biết có ảnh hưởng gì không?”

Hứa Nam Phong rõ ràng có chút sửng sốt, sau đó nghiêm mặt trả lời, “Sau này chú ý là được, cần phải chú ý những gì tin rằng rất nhiều Thái Y trong Thái Y Viện có thể giải đáp cho bệ hạ, cả Trần Cận cũng viết một ít, đến lúc đó mời bệ hạ cẩn thận đọc là được.”

Vì thế, chuyện Mạc Yên Nhiên phong hậu trở thành chuyện lửa sém lông mày, Mạc Yên Nhiên vốn cảm thấy không quan trọng, nàng thấy mình sinh con xong lại phong hậu cũng không vấn đề gì. Nhưng Thẩm Sơ Hàn không muốn thế, hắn cảm thấy đứa nhỏ của bọn họ phải được sinh ra một cách tốt nhất, sinh ra đã là con trai trưởng thì sau này không ai có thể lên án.

Mạc Yên Nhiên nói không lại hắn nên cũng mặc.

Cũng may lần này mang thai phản ứng không mạnh, không có hiện tượng ăn gì nôn nấy, chỉ háu ăn hơn ngày thường nhiều. Người ta nói ăn chua con trai ăn cay con gái, nhưng Mạc Yên Nhiên chua cay đều không thích ăn, chỉ thích ăn ngọt. Vì chuyện này mà Thẩm Sơ Hàn băn khoăn rất lâu, nếu sinh công chúa thì không sao, nếu sinh hoàng tử mà thích ăn ngọt… Có vẻ hơi kỳ.

Khi được bốn tháng, Mạc Yên Nhiên vác một cái bụng nho nhỏ trở thành Hoàng Hậu, bởi nàng có thai nên đám thần tử vốn to tiếng kháng nghị cũng nhỏ giọng đi. Trong đó còn phải cảm ơn Võ An Hầu Nhan các lão, thê tử của ông là Nhữ Dương Công Chúa, Thẩm Sơ Hàn phải gọi một tiếng cô cô. Ông tận lực đứng về phía Mạc Yên Nhiên, chỉ vì lão thê của ông gặp Mạc Yên Nhiên vài lần, nói vài câu không phải loại người lấy sắc mê hoặc, là một đứa trẻ ngoan…

Lại bởi vì có thai nên quá trình giảm đi nhiều, những vẫn làm cho Mạc Yên Nhiên mệt đến lắc lư.

Đêm đã khuya, Thẩm Sơ Hàn ngồi bên giường bóp chân cho Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên chu môi, “Không cần đâu, mới mấy tháng thôi, chân chưa bị sao hết.”

Thẩm Sơ Hàn không để ý đến nàng, “Thường xuyên bóp thế này sau này nàng mới đỡ chịu khổ.”

Mạc Yên Nhiên bị hắn bóp buồn ngủ, hắn lại dựa vào, Mạc Yên Nhiên đẩy hắn, “Làm gì thế, không nghe Thái Y nói sao, lúc này không được, hơn nữa ta mệt sắp chết rồi.”

Thẩm Sơ Hàn không nghe theo, vẫn hôn nàng, “Thái Y nói qua ba tháng là được, hơn nữa hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nỡ lòng nào mặc ta lạnh lẽo sao?” Mạc Yên Nhiên nhìn hắn, nhất thời lực trên tay cũng ít đi nhiều.

Nến đỏ bập bùng, chiếu trong phòng đỏ rực.

Tuy rất cẩn thận nhưng cũng là sầu triền miên.

Bạn phải tin, trời không tuyệt lòng người, để cho Mạc Yên Nhiên và Thẩm Sơ Hàn gặp nhau.

Cũng sẽ để bạn và người kia gặp nhau.

~ Hết chính truyện ~

Bình luận





Chi tiết truyện