Chuyện này cuối cùng không thể truyền tới tai Mạc Yên Nhiên, phiên bản nàng
nghe được là dường như Lục Thanh Vu bị hoảng sợ, sớm trở về lều của
mình.
“Chẳng phải nàng ta cưỡi ngựa bắn tên rất giỏi à, sao còn bị hoảng sợ? Hay là gặp phải hổ báo gì đấy?”
Thư Nhu khẽ giật khóe miệng, “Không thể nào, bệ hạ muốn tới đây, những thứ
nguy hiểm đều bị bắt nhốt, sao còn có hổ báo được.” Mạc Yên Nhiên không
nghĩ vậy, nàng nghĩ lúc trước chúng ta còn bị đâm kia kìa, khả năng xuất hiện hổ báo là rất lớn. Nghĩ vậy nàng liền sai người đi tìm bệ hạ.
Hôm nay Thẩm Sơ Hàn săn được không ít thứ, vốn còn muốn chạy một vòng nữa,
nhìn thấy người của Mạc Yên Nhiên đến liền không đi săn tiếp mà thúc
ngựa trở về. Mạc Yên Nhiên từ xa xa nhìn thấy bóng dáng thúc ngựa chạy
tới của hắn, gió thổi vạt áo bay phấp phới, tóc hắn buộc chỉnh tề, trên
mặt đầy nụ cười hăng hái, Mạc Yên Nhiên bỗng chốc bị mê hoặc không biết
làm thế nào cho phải, tự mình tiến lên nghênh đón, tới quá gần ngược lại khiến Thẩm Sơ Hàn phát hoảng.
Hắn sớm kéo cương ngựa, tâm trạng liền không tốt. Hắn nghiêm mặt xuống
ngựa, đi tới trước mặt nàng dạy dỗ, “Bao nhiêu tuổi rồi còn lỗ mãng như
thế, xông lên vội vàng như vậy nhỡ trẫm không dừng ngựa kịp va chạm vào
nàng thì sao.”
Mạc Yên Nhiên chưa bao giờ sợ dáng vẻ này của hắn, chỉ tại vừa rồi hắn quá
mê người nên nàng nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Lúc này hắn vẫn còn
lải nhải, nàng liền nhào vào lòng hắn, mặc kệ bao nhiêu người xung
quanh.
Mạc Yên Nhiên vốn là người hiện đại, tình tứ trước mặt người khác không
kiêng dè nhiều, nhưng Thẩm Sơ Hàn dù sao cũng là cổ nhân tư tưởng phong
kiến, lúc này vành tai hơi nóng lên, muốn kéo nàng ra lại cảm thấy nàng
ôm rất chặt. Trong lòng hắn vừa mềm vừa ngứa, không biết phải hình dung
thế nào, ngay sau đó thân thể đã phản ứng trước cái đầu, hắn ôm lấy
nàng.
Nàng ở trong lòng hắn, cảm nhận được hắn đáp lại liền hơi ngẩng đầu, thấy
hắn đỏ mặt lại híp mắt cười, nhẹ giọng nói, “Vừa rồi lang quân thật sự
sắp mê hoặc ta chết mất.”
Hắn hừ một tiếng, “Chỉ vừa rồi thôi?”
Mạc Yên Nhiên nghẹn lời, sau đó cười chảy cả nước mắt.
Chuyện này cứ thế trôi qua.
Buổi chiều, trên bãi săn luôn có yến hội, có điều lần này tan sớm, mọi người một đường xe cộ mệt nhọc, Mạc Yên Nhiên cũng không thoải mái, ngay cả
thịt nướng bình thường luôn thích cũng không ăn là bao. Thẩm Sơ Hàn nào
chịu để nàng ngủ như thế, tự mình bưng một bát cháo dỗ nàng ăn.
Mạc Yên Nhiên nằm dựa trên ghế mềm, thỉnh thoảng nghe Thẩm Sơ Hàn nói hai câu vui vẻ liền há miệng uống một thìa cháo.
Lúc này, Thư Anh tới. Nếu nàng ta không xuất hiện có lẽ Mạc Yên Nhiên sẽ
quên mất người này, Thẩm Sơ Hàn cũng mang vẻ mặt mơ hồ, Mạc Yên Nhiên
ngồi thẳng dậy nói với hắn, “Lúc đầu ta ở Di Hòa Điện đúng không, vị này chính là nương nương chủ vị của Di Hoa Cung lúc đó, ta nhớ là ở vị trí
Chiêu Viện trong cửu tần thì phải.” Nàng nhìn về phía Thư Nhu, hỏi một
câu, “Được ân điển thăng vị từ khi nào rồi?”
“Thưa chủ tử, vẫn là Chiêu Viện.”
“À, vậy vẫn là Thư Chiêu Viện. Không biết nàng ta tới đây làm gì, ta nhớ
lúc trước khi ở Di Hòa Điện ta cũng không giao thiệp nhiều với nàng ta.” Nói xong lại hừ một tiếng, “À, vậy mà nghe nói lúc trước còn rất được
bệ hạ coi trọng nữa cơ.”
Thẩm Sơ Hàn buông bát xuống, xấu hổ ho một tiếng, lên tiếng, “Tuyên vào.”
Mạc Yên Nhiên cũng không nói tiếp, ngồi đoan chính trên ghế dài chờ Thư
Anh vào.
Có lẽ Thư Anh đã biết trước Mạc Yên Nhiên ở trong này, khi vào nhìn thấy
Mạc Yên Nhiên cũng không hề hoảng hốt, ngược lại quỳ thẳng xuống hành
lễ, “Thỉnh an bệ hạ, thỉnh an Di Phi nương nương.”
Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng hỏi nàng ta có chuyện gì.
Trên mặt nàng ta lập tức tỏ ra khó xử, nhìn Mạc Yên Nhiên một cái như đang
kiêng dè cái gì, Mạc Yên Nhiên không tránh, chỉ làm như không nhìn thấy, nàng ta đành phải nói tiếp, “Bệ hạ thứ tội, lần này thần thiếp đến quấy rầy cũng vì Kỷ Mỹ Nhân.”
“Kỷ Mỹ Nhân?” Lông mày Thẩm Sơ Hàn cau lại, Mạc Yên Nhiên bĩu môi ghé tới
đáp lời, “Hình như chính là người ở trắc điện của Di Hoa Cung, lúc trước khi ta tới cũng là Mỹ Nhân, không phải bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương
đã đại phong hậu cung sao? Vì sao nàng ta vẫn là Mỹ Nhân?”
Thư Anh đứng một bên đáp lời, “Vốn đã tấn vị rồi, nhưng sau đó Hoàng Hậu nương nương có ý chỉ biếm trở về Mỹ Nhân…”
Nàng ta không nói tỉ mỉ, có điều nghe nói là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương Mạc Yên Nhiên cũng không hỏi tiếp nữa. Nàng à một tiếng, tiếp tục bưng
bát cháo lên tự mình uống từng ngụm. Thẩm Sơ Hàn lập tức để ý sang
chuyện khác, vừa hỏi, “Ừ, nàng ta có chuyện gì, ngươi đến vì nàng ta?”
Vừa dùng tay chạm vào bát cháo của Mạc Yên Nhiên, cảm thấy còn hơi nóng
liền cầm thay nàng, Mạc Yên Nhiên không hiểu nhìn hắn, hắn tặc lưỡi một
tiếng, “Nàng chỉ việc ăn thôi.”
Thư Anh thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy trong lòng đắng đòi mạng, nhất
thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy vị chua xót kia tràn dần tới cuống
lưỡi, nàng ta nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra đã chỉ còn cung kính, “Vốn
không nên làm phiền bệ hạ ở bãi săn, nhưng ở trong cung thật sự không
tìm được cơ hội mới…”
Thẩm Sơ Hàn liếc nàng ta một cái, “Ngươi cứ việc nói.”
“Vâng, vì Kỷ Mỹ Nhân cả năm ốm yếu, luôn dưỡng không khỏe lại, đáng thương
nàng vào cung nhiều năm mà còn ở Phù Dung Hiên. Phù Dung Hiên gần nước,
bình thường thì không sao, mỗi khi qua mùa thu sẽ lạnh như hầm băng. Kỷ
Mỹ Nhân thân thể kém, mùa đông năm trước gần như thuốc không rời miệng,
thần thiếp chịu trách nhiệm quản lý Di Hoa Cung đương nhiên có nghĩa vụ
báo với bệ hạ, nếu năm nay Kỷ Mỹ Nhân vẫn ở Phù Dung Hiên, e là…”
Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng, Mạc Yên Nhiên cũng có chút khó hiểu, nàng chớp mắt
mấy cái, trong lòng nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, tuy liên
quan đến mạng người nhưng chỉ cần đổi phòng ở là có thể giải quyết rồi,
nói với Hoàng Hậu nương nương là được, vì sao phải đặc biệt nhắc tới với Thẩm Sơ Hàn. Thẩm Sơ Hàn nói tiếp, “Vậy ý của ngươi là?”
Thư Anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đáp lại một câu, “Ý của thần
thiếp là, Di Hòa Điện mà Di Phi nương nương ở năm đó đang để không, nơi
có ánh mặt trời có ích cho bệnh của Kỷ Mỹ Nhân.” Nàng ta giương mắt nhìn Mạc Yên Nhiên một cái, “Mấy năm nay Di Hòa Điện luôn có người quét dọn, nếu bệ hạ cho phép, khi hồi cung thần thiếp sắp xếp một chút là Kỳ Mỹ
Nhân có thể…”
Nàng ta không nói tiếp, vì biểu cảm của Mạc Yên Nhiên thật sự là… Mạc Yên
Nhiên đang cười cười nhìn nàng ta, chăm chú giống như muốn chọc ra hai
cái lỗ trên mặt nàng ta. Thư Anh trước nay không để ý tới Mạc Yên Nhiên, nhưng nay lại tràn đầy sợ hãi. Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Sơ Hàn nói,
“Chuyện này không cần nói nữa.” Hắn cũng mang vẻ mặt cười cười kia,
trong mắt lại không có vẻ nhìn chằm chằm như Mạc Yên Nhiên mà càng có vẻ thâm sâu khó lường.
“Trẫm nghĩ, trong cung còn nhiều chỗ như vậy lẽ nào không sắp xếp nổi cho một nữ nhân? Nhất định phải ở Di Hòa Điện?” Trong tay hắn còn cầm bát cháo, lúc này thấy Mạc Yên Nhiên dừng lại liền nâng về phía trước một chút,
“Uống của nàng đi, dừng lại làm gì.”
Mạc Yên Nhiên à một tiếng, lại cầm thìa lên. Thư Anh còn đang cố gắng, “Kỷ
Mỹ Nhân và thần thiếp ở cùng nhau nhiều năm, tình cảm tỷ muội…”
“Vậy bảo Hoàng Hậu nương nương chọn một cung khác cho cả hai các ngươi
chuyển sang, không có lý nào để Mỹ Nhân gì đó kia ở trong Di Hòa Điện.”
Đó chỉ là nơi Mạc Yên Nhiên từng ở mà thôi, Thư Anh nghĩ vậy. Thật ra
trong lòng nàng rất rõ, mong muốn cầu xin thay Kỷ Mỹ Nhân nhỏ bé gần như không có, nàng chỉ muốn xác định có thật sự không cho ai ở trong Di Hòa Điện hay không. Phi tần mới vào cung, không chỉ không thể tới gần cung
Trường Tín mà ngay cả Di Hòa Điện cũng không chia cho ai.
Nàng quỳ xuống, “Thần thiếp đã biết, làm phiền bệ hạ và Di Phi nương nương, thần thiếp xin lui.”
Mạc Yên Nhiên từ trong bát ngẩng đầu lên gọi nàng ta một tiếng, nàng ta vội vàng quay đầu đáp lời, “Thời gian ngươi ở Di Hoa Cung không ngắn, nếu
không nỡ chuyển đi thì chỉ bảo Kỷ Mỹ Nhân kia chuyển ra ngoài là được.”
Nàng nở nụ cười giống như không có suy nghĩ gì, trong tay còn cầm một
cái thìa trắng bóc, Thư Anh cúi đầu tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Thư Anh vừa mới đi ra nàng liền ném thìa, “Không ăn, không ăn nữa.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn thoáng qua, thấy đã hết một nửa cũng không yêu cầu nàng ăn
tiếp, đặt cái bát xuống bên cạnh, quay sang liền thấy đôi mắt sáng ngời
có thần của Mạc Yên Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, hắn bật cười, vuốt
chóp mũi nàng, “Làm gì thế, vẻ mặt như có chuyện nhờ vả vậy.”
“Nào có.” Nàng giữ chặt tay hắn, cười hì hì hôn lên mặt hắn, “Ta chỉ vui vẻ thôi.”
“Vui vẻ cái gì?”
“Lang quân luôn tốt thế này, lời nói của ta, chuyện ta muốn làm, mỗi một
chuyện lang quân đều nhớ kỹ, mỗi một chuyện đều chiều ta.” Nàng tựa vào
người hắn, nhìn đỉnh lều trại nhẹ giọng nói, “Bây giờ lang quân tốt với
ta như vậy, nếu có một ngày đột nhiên tốt với ta ít đi một chút, nhất
định ta sẽ vô cùng, vô cùng không quen, không quen đến mức nổi điên.”
Thẩm Sơ Hàn nở nụ cười, thân mình ấm áp bao quanh nàng, giọng nói giống như
vang vọng trong lều trại rộng lớn này, “Sẽ không có một ngày không tốt
với nàng, sẽ mỗi ngày đều tốt với nàng nhiều hơn ngày trước một ít.”
Mạc Yên Nhiên lớn tiếng cười, “Vậy lang quân phải nhớ đấy, mỗi một lời ta đều nhớ rất rõ ràng.”
“Ừ, yên tâm đi, quân vô hí ngôn. Sao có thể lừa nàng được.”
Ban đêm, Mạc Yên Nhiên một mình đi ra ngoài, ngồi trên mặt cổ ngắm sao, Thư Nhu đi theo phía sau, nghe nàng chậm rãi nói, “Thật đẹp, cảm giác đặc
biệt gần.” Chủ tử thì thầm, Thư Như vốn không để ý nên coi như không
nghe thấy. Một lát sau nàng lại nghe chủ tử nói, “Chỉ mỗi khi ngắm sao
mới có thể quên mình đang ở đâu, quên mình đang ở bao nhiêu năm trước
hay bao nhiêu năm sau.”
Thư Nhu nghe không hiểu nhưng không hỏi lại, giờ phút này, rõ ràng Mạc Yên Nhiên đang cười nhưng lại khiến nàng rất khó chịu.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi, “Chủ tử, chúng ta về đi, ban đêm gió lạnh.”
Mạc Yên Nhiên đứng lên ừ một tiếng, nắm thật chặt áo choàng trên người, “Về thôi, lát nữa lang quân lại buồn bực không biết ta đi đâu.”
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1