Khi trở lại trong điện, Thẩm Sơ Hàn đang nhìn về phía nàng, thấy nàng đi
vào liền chậm rãi nở nụ cười như đang im lặng hỏi nàng, “Lại đi lười
biếng ở đâu thế?” Nàng che miệng cười cười, nháy mắt một cái rồi thấy nụ cười của hắn càng rõ ràng.
Ninh An lui về bên cạnh hắn, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh, chỉ
trên quãng đường về điện ngắn ngửi, Di Tần vịn tay hắn hỏi, “Ninh công
công, ngươi biết cái gì mới là trung tâm không?”
Hắn giật mình, “Tất nhiên là lo lắng thay hoàng thượng, trung thành với hoàng thượng.”
Nàng cười một tiếng, “Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ, mọi việc không thể ngu
trung mới được.” Người khác không biết, chỉ có hắn rõ ràng, thánh sủng
hiện nay của Di Tần mà người khác nhìn thấy, nếu bọn họ thấy bệ hạ sủng
nàng năm phần thì hắn có thể nhìn thấy tám phần, thậm chí là mười phần.
Bây giờ lời nói giống như mượn sức và cảnh cáo của Di Tần khiến hắn lâm
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng vừa rồi Di Tần để Sơ Ảnh ở
bên ngoài trông chừng, không biết gặp người nào ở trong, chẳng may là
thích khách…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa nhưng trong đầu thì rõ ràng, chuyện này là
không thể nào, Di Tần cực kỳ được thánh quyến, ám sát bệ hạ không những
không có lợi chút nào với nàng mà còn đẩy mình vào tình thế khó xử.
Không nói đến những chuyện khác, tâm ý của Di Tần hắn có thể cảm nhận
được hai phần, nếu nàng không trả giá thì bệ hạ làm sao có thể trầm mê
đến thế.
Bệ hạ liếc mắt nhìn sang, cuối cùng hắn nhận mệnh đáp lời, “Có lẽ trên yến tiệc Di Tần nương nương uống hai chén, đang đi dạo bên ngoài với Sơ Ảnh để tỉnh rượu mới lâu không trở lại.”
Hắn bất giác lựa chọn đáp án này, có phần cũng vì muốn sự thoải mái của bệ
hạ được kéo dài lâu hơn chút. Quả nhiên bệ hạ cười, tình ý nồng đậm gần
như không thể ngăn nổi.
Bệ hạ ra lệnh lặng lẽ thay đổi rượu trên bàn của Di Tần, Mạc Yên Nhiên
uống rượu mới đổi đã đoán được bảy, tám phần, nàng nâng chén nhìn về
phía Thẩm Sơ Hàn, nhân lúc hắn uống rượu liếc nhanh Ninh An một cái. Hắn bưng bầu rượu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nàng nở nụ cười cũng uống một hơi cạn sạch.
…
Lần này vẫn là Chu Thừa Ân tới thỉnh mạch cho nàng, đã qua hơn nửa tháng.
Lần này Thẩm Sơ Hàn cũng canh giữ bên cạnh nàng, nhìn Chu Thừa Ân bắt
mạch cho Mạc Yên Nhiên thật lâu, thở phào một hơi rồi đứng dậy đáp,
“Chúc mừng bệ hạ, nương nương, cuối cùng đã chuẩn đoán chính xác.”
Mạc Yên Nhiên mở to mắt, Thẩm Sơ Hàn thì cười rộ lên, kêu to có thưởng, đều có thưởng rồi quay sang nắm tay nàng, “Khanh Khanh, giờ thì nàng yên
tâm rồi chứ?” Hắn cần thận sờ bụng nàng, “Đây là con của chúng ta.”
Nàng nắm lấy tay hắn, nhìn dáng vẻ vui vẻ của hắn nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Hắn cũng giật mình, vội vàng vừa xoa mặt lau nước mắt cho nàng vừa dỗ dành, “Khanh Khanh đừng khóc, có con là chuyện vui, đừng khóc, đừng khóc.”
Nàng nắm lấy một bàn tay hắn, nắm thật chặt, không nói gì mà chỉ chậm
rãi ổn định cảm xúc.
Chu Thừa Ân đang khai phương thuốc dưỡng thai, lúc này xoay người trở lại,
“Bệ hạ, nương nương mới có thai, cảm xúc thường xuyên dao động cũng là
chuyện thường.”
Mạc Yên Nhiên nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu, “Viện sĩ nắm chắc mười phần chứ? Đứa nhỏ này là thật sự?”
Chu Thừa Ân ngẩng đầu nhìn nàng, thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi của nàng thậm chí
có thể được gọi là thiếu nữ, bàn tay mềm yếu đặt lên bụng, biểu cảm rất
nghiêm túc. Mạch tượng quả thật có chút khác thường nhưng thật sự là
mạch hoạt, hắn nghĩ có lẽ do cảm xúc của nàng quá hỗn loạn, trở về sẽ
cẩn thận xem mạch án một lần nữa xem sao, nhưng hiện nay hắn chỉ đáp,
“Thưa nương nương, mạch tượng thật sự là mạch hoạt, đã chắc chắn tám
chín phần mười.”
Nàng gật đầu, xoay sang vùi đầu trong lòng Thẩm Sơ Hàn. Lúc này nàng chỉ mong đại phu mà biểu ca nói nhanh nhanh đến.
Chờ Thẩm Sơ Hàn đi rồi nàng gọi ba người Thư Nhủ tới hỏi, “Nguyệt sự của ta bao lâu rồi không đến?”
Đám Thư Nhu biết chủ tử nhà mình được chuẩn đoán chính xác là mang thai,
đang vui vẻ không để đâu cho hết, đột nhiên bị chủ tử hỏi như vậy liền
phát hoảng, “Chủ tử, người nói lời này vì...”
Mạc Yên Nhiên im lặng một lúc lâu mới nắm lấy tay Thư Nhu, nghiêm túc nhìn bọn họ, “Cái thai này của ta, hơn phân nửa là giả.”
Sắc mặt ba người trắng bệch, Thanh Thiển kêu lên, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Ngay cả Thư Nhu cũng một lúc lâu không nói ra lời, cuối cùng chỉ có Sơ
Ảnh bình tĩnh một chút, “Chủ tử nói gì vậy, viện sĩ đã chuẩn đoán chính
xác, làm sao có thể là giả…” Rốt cuộc nàng không nói nổi nữa.
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Thân thể ta thế nào chính ta rõ nhất, các người là
người bên cạnh ta đương nhiên cũng không giấu được các ngươi, ta đã nhờ
biểu ca mời danh y, nếu không phải viện sĩ nhất thời chuẩn đoán sai…”
Ánh mắt nàng sáng lên, “Thì chính là bị người tính kế.”
Ba người kinh hãi, Thanh Thiển quỳ trên mặt đất, giọng nói đã có phần
nghẹn ngào, “Vậy phải làm sao bây giờ, rõ ràng là việc vui mà…” Nàng
ngừng một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn Mạc Yên Nhiên, “Chủ tử, có phải
ngài cảm giác sai không? Viện sĩ nói rồi, có lẽ là thật thì sao?”
Mạc Yên Nhiên cắn môi, giơ tay ra sờ mặt nàng ta, “Thanh Thiển, ngươi không phải sợ, bây giờ mới chỉ có bốn chúng ta biết, người khác không biết gì hết.”
Nàng cười, “Cho dù có biết, một chốc một lát hẳn sẽ không nói ra. Chờ bệ hạ
chiêu cáo hậu cung, có lẽ còn chờ tới lúc ta thăng chức mới tìm một cơ
hội phản kích, dồn ta vào chỗ chết. Nhưng mà…” Nàng buông tay Thư Nhu,
chống tay vào ghế đứng lên, nàng sờ bụng giống như trong bụng thực sự có thứ gì đó, “Bây giờ ta đã biết trước, quyền chủ động đương nhiên nằm
trong tay ta.”
Thanh Thiển không dám khóc nữa, lau nước mắt quỳ thẳng, “Chủ tử đã nói với chúng nô tỳ, hẳn có việc sai bảo chúng nô tỳ làm.”
Mạc Yên Nhiên khen ngợi nhìn nàng ta một cái, ý bảo nàng đứng lên, “Không
ngờ bây giờ Thanh Thiển đã chững chạc hơn trước nhiều rồi.”
Nàng gật đầu, “Các ngươi là người bên cạnh, nếu thật sự có chuyện gì đương
nhiên chỉ có thể tin tưởng các ngươi.” Nàng nhìn ba người bọn họ, “Người biểu ca tìm cho ta có lẽ sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó trong bụng ta là
cái gì tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Ba người dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Tốc độ của A Hứa kia nhanh đến mức Mạc Yên Nhiên cũng không ngờ. Mới chỉ hai ngày sau đã tới.
Ngày này là ngày chẩn mạch bình an cho Mạc Yên Nhiên, vốn luôn là Chu Thừa
Ân phụ trách mạch tượng của nàng, hôm nay lại là một Thái Y lạ mặt. Hắn
vừa vào đã xin lỗi, nói hôm nay nhà Chu Thừa Ân có việc nên xin nghỉ,
nhưng mạch của Mạc Yên Nhiên không thể chậm trễ nên hắn đến xem chẩn.
Mạc Yên Nhiên vốn không để ý đến chuyện này, đang định vén cổ tay áo thì nhìn thấy người phía sau hắn.
Tim nàng đột nhiên đập mạnh. Người kia rõ ràng là người mà nàng chưa từng
gặp mặt, vốn không nên có loại phản ứng này. Nàng lập tức tỉnh ngộ, e là “Mạc Yên Nhiên” trước kia đang tim đập nhanh mới đúng. Nàng nhìn về
phía người kia, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, có cảm giác xuất trần, dáng
vẻ lạnh lùng, dường như phát hiện nàng đang nhìn hắn, ánh mắt liếc sang
bên này, lông mày khẽ nhướng lên. Mạc Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy bản
thân như muốn khóc.
Nàng hít sâu hai cái, lời nói ra khỏi miệng hơi run run, “Ngươi…” Nàng đột
nhiên im miệng, lại thấy tiểu Thái Y hôm nay chắp tay, ngoại trừ cung nữ bên cạnh nàng những người khác đều lui ra ngoài, hắn ngay cả mạch cũng
không xem đã đi tới nói với Thư Nhu ở bên, “Vị cô cô này, hạ quan phải
đi đâu để khai phương thuốc cho nương nương?”
Giờ còn gì không rõ nữa, Thư Như tự mình dẫn Thái Y kia ra ngoài, chỉ để lại thị đồng mà hắn dẫn đến.
Đây có lẽ chính là A Hứa.
Hắn có vẻ lớn tuổi hơn Vương Quan Sinh nhưng vẫn rất trẻ. Hắn chậm rãi đi
tới, không kiêng dè gì, tự mình lật cổ tay áo của Mạc Yên Nhiên, ngồi
xuống xem mạch. Thanh Thiển và Sơ Ảnh đồng loạt hít sâu một hơi, đại
khái là đã hiểu ra.
Mạc Yên Nhiên thật cẩn thận mở miệng, nhưng nàng cảm thấy lời ra khỏi miệng không phải nàng đang nói, “Nam Phong?” Ngay cả đám Sơ Ảnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, chính
nàng còn thấy kinh ngạc nữa là, nàng nào có biết vị trước mặt này là A
Hứa cái gì, Nam Phong là ai. Cố tình hắn còn rất bình tĩnh, ừ một tiếng
rồi không mở miệng nữa, tay vẫn đặt lên mạch của nàng. Mạc Yên Nhiên cảm thấy tay mình sắp nóng rát.
Một lúc lâu sau, hắn ừm một tiếng, giương mắt nhìn nàng rồi lại mở miệng,
“Đổi tay.” Nàng lập tức đặt tay kia lên, có lẽ trong cơ thể còn giữ lại
một ít ý chí của Mạc Yên Nhiên trước kia, đối với Nam Phong này nàng
không có một chút tức giận nào, thậm chí còn có tình cảm mà ngay cả đối
với Thẩm Sơ Hàn cũng không có. Nàng lại liếc nhìn hắn một cái, đây là
mối tình đầu của Mạc Yên Nhiên sao? Trong lòng đang nghĩ lung tung thì
hắn đã rút tay về, cau mày nhìn nàng.
Nàng ho khan một tiếng, “Ta…”
“Thân thể ngươi là thế nào đây?” Hắn thản nhiên ngắt lời nàng, hắn ngồi một
bên, một tay đặt lên đùi, một tay còn lại đặt trong tầm tay nàng, nàng
nhất thời không hiểu được hắn đang nói gì.
Hắn thấy nàng rất lâu không đáp, dường như có chút mất kiên nhẫn, lại nhíu
mày, “Ta đang hỏi ngươi đấy, thân thể ngươi thế này là thế nào?”
Hắn không có nửa điểm cung kính đối với nương nương là nàng, giống như hắn
phải hạ mình mới tới xem bệnh cho nàng. Cố tình Mạc Yên Nhiên lại giận
không nổi, chỉ qua loa đáp, “Cái gì mà thế này?”
Hắn gõ bàn ngắt lời nàng, “Ở trước mặt ta còn lấp liếm cái gì, thân thể
ngươi có bao nhiêu loại độc tố ta còn không biết hay sao? Đột nhiên thêm một loại ngươi định giấu giếm ai? Huống hồ loại độc dược này rất lợi
hại, nếu không có độc tố trước kia trong cơ thể ngươi mà lúc đó ta không cách nào loại sạch được, có lẽ lúc này ngươi đã được đắp đất rồi.”
Nàng mở to mắt, nhiều Thái Y xem mạch cho nàng như vậy mà không ai nói ra
trong cơ thể nàng có độc, chỉ nói mạch tượng của nàng hơi yếu chút thôi. Nàng lại nghĩ tới cái gì, đó là trí nhớ cuối cùng của Mạc Yên Nhiên, sở dĩ nàng xuyên tới đây chính vì Mạc Yên Nhiên dùng độc, chẳng lẽ chính
là loại độc kia? Chẳng trách thân thể này không có tổn hại gì. Nàng lúng túng đáp, “Ta cũng không rõ lắm, trong cung này nhiều kẻ hại người như
vậy, ta làm sao đề phòng hết được.”
Hắn cười lạnh, “May mà không giết chết ngươi, nếu không thật sự uổng phí bao nhiêu công sức của ta đã cứu ngươi năm đó.”
“Vậy độc kia có khẩn cấp không?” Hắn cười như có như không nhìn nàng, Mạc
Yên Nhiên nuốt xuống lời muốn nói, đổi thành một câu, “Ta tìm ngươi đến
thật ra muốn hỏi ngươi một chuyện, Thái Y đều nói ta có thai, nhưng
chính ta biết rõ ràng ta không thể có thai.”
“Vì sao không thể có thai?”
“Ta treo linh lăng hương ở đầu giường.” Biểu cảm của nàng rất nghiêm túc,
nàng có thể nhìn thấy trong đôi mắt có chút thất thần của Nam Phong chỉ
có mình, “Treo linh lăng hương thì làm sao có thai được.”
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1