“Vâng, tiểu chủ. Hôm nay khi tiểu chủ đi thỉnh an được gần nửa canh giờ thì
chợt nghe Nhạc Thành Điện bên kia truyền tới tin tức, nói Giang Bảo Lâm
đã chết. Lẽ ra Giang Bảo Lâm là tú nữ mới tiến cung, còn chưa thị tẩm,
các chủ tử trong hậu cung tính kế thì có, nhưng không đến mức đối phó
một người còn chưa thừa ân. Sau đó nô tài đuổi đám Tiểu Thuận Tử đi tìm
chủ tử, bản thân thì đi hỏi thăm một lúc. Lại nghe tỳ nữ thiếp thân Tinh Nhân của Giang Bảo Lâm quỳ gối trước mặt Doãn công công trong cung
Hoàng Hậu luôn khóc, nói Hoàng Hậu nương nương lấy lại công bằng cho
tiểu chủ của nàng ta. Nô tài nghe thấy có kỳ quái, lẽ nào Giang Bảo Lâm
bị người ta hãm hại? Lại nghe Doãn công công nói, là tiểu chủ nhà nàng
tự mình thắt cổ, không ngờ Tinh Nhân càng khóc càng lớn, luôn miệng nói
là Thục Phi nương nương hãm hại.”
“Nô tài thấy Tinh Nhân đã thần trí không rõ liền lui ra, nghe được nhóm nô
tài của Nhạc Thành Điện thì thầm, nói hôm qua Giang Bảo Lâm đắc tội Thục Phi, Thục Phi nương nương trước mặt đông đảo nô tài sai người tát Giang Bảo Lâm hơn mười bàn tay. Bọn họ còn nói Giang Bảo Lâm kia da mặt mỏng, tuy xuất thân nhà nghèo nhưng được nuông chiều từ nhỏ, lần này mất mặt, ở trong cung của mình khóc hơn nửa đêm, ngày hôm sau đã phát hiện nàng
ta treo cổ.”
Mạc Yên Nhiên càng nghe càng lạnh, vừa mới vào cung, ba ngày đã chết một tiểu chủ.
“Thư Nhu, trong cung vô duyên vô cớ chết một tiểu chủ, Hoàng Hậu nương nương có điều tra kỹ càng không?”
Thư Nhu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Thưa tiểu chủ, nếu là tiểu chủ từng
nhận thánh ân, nếu Hoàng Thượng còn nhớ rõ hẳn sẽ cẩn thận tra xét,
nhưng Giang tiểu chủ này còn chưa thị tẩm, sợ là Hoàng Thượng cũng không nhớ rõ là ai...”
“Vậy lẽ nào chết vô ích rồi?”
“Tiểu chủ nói cẩn thận.” Thư Nhu và Tiểu Kỳ Tử lập tức quỳ xuống, Thư Nhu
càng thấp giọng, “Tiểu chủ, nô tỳ cũng không gạt tiểu chủ, nếu là nguyên nhân khác có lẽ sẽ tra, nhưng liên quan tới Thục Phi nương nương, chớ
nói người khác chỉ thấy Thục Phi nương nương tát Giang Bảo Lâm, cho dù
là... Tiểu chủ, chuyện này tốt nhất đừng xen vào.”
Yên Nhiên đại khái hiểu, cho dù điều tra ra Thục Phi kia bức tử Giang Bảo
Lâm cũng sẽ không làm gì được nàng ta. Nàng không khỏi nhớ tới ngày ấy
Mạc Bình U nhìn nàng như nhìn một con kiến, “Bản cung lớn hơn ngươi
không phải chỉ một hai cấp, thầm xử lý ngươi cũng chẳng ai biết”, chỉ sợ không phải không ai biết, mà là có biết cũng không ai quan tâm.
“Các ngươi đứng lên đi, chỉ ở trong cung của mình tùy tiện nói chút thôi,
không có gì. Chỉ cần ta hỏi cái gì, các ngươi đều thành thật đáp là được rồi.”
“Nô tài, nô tỳ tuân chỉ.”
“Trước đây từng xảy ra chuyện này chưa?”
Tiểu Kỳ Tử mới tiến cung đương nhiên không biết, chỉ có Thư Nhu cúi đầu nói: “Không dối gạt tiểu chủ, nếu là người khác đương nhiên không thể so với Thục Phi nương nương. Năm trước cũng có một Tu Nghi nương nương phạt
một cung nữ, đêm đó cung nữ kia liền nhảy hồ, khi mò lên đã không thấy
rõ mặt mày, sau khi biết, Hoàng Thượng giận dữ, mắng thẳng Tu Nghi nương nương không có lòng bao dung, phạt một cung nữ, rồi Tu Nghi nương nương kia bị biếm thành Mỹ Nhân. Sau đó Mỹ Nhân tiểu chủ bị bệnh không ai
chăm sóc đã qua đời.”
“Vậy ngươi nói không thể so với Thục Phi nương nương là có ý gì?”
“Thưa tiểu chủ, bởi sáu năm trước, chính là năm Mạc Phi nương nương tiến
cung, Thục Phi nương nương đã đánh chết một Quý Nhân, Quý Nhân kia là
tân sủng của Hoàng Thượng, chỉ nghe nói nàng ta nói một câu không dễ
nghe với Thục Phi nương nương đã bị ban chết. Sau khi Hoàng Thượng biết
cũng chỉ trách Quý Nhân không hiểu quy củ, phạt Thục Phi nương nương cấm túc bảy ngày.”
Không thể so nổi.
Buổi chiểu truyền đến tin tức, quả nhiên chuyện Giang Bảo Lâm không tiếp tục truy xét, chỉ coi như nàng ta thắt cổ, hạ táng theo phân vị. Đáng
thương một cô gái trẻ tuổi như vậy mà đã chết.
Tối nay Thẩm Sơ Hàn lại lật thẻ bài của Mạc Yên Nhiên. Mạc Yên Nhiên vẫn
cầm đèn lồng chờ hắn ở cửa như hôm qua. Thẩm Sơ Hàn nhìn có vẻ không
được vui, Mạc Yên Nhiên thầm đoán đại khái vì mất một bà vợ nhỏ vì một
bà vợ nhỏ khác, nàng biết Thục Phi trong lòng hắn không thể so với những người khác, đương nhiên không nhắc tới.
Hắn tới đây dắt tay nàng, nở nụ cười nói: “Nàng thật là, luôn thích chở ở
cửa, lần sau không được thế nữa. Tay lạnh cả người đều lạnh.”
Nàng ngẩng gương mặt cười cười nhìn hắn: “Chờ Hoàng Thượng thế này cũng tốt, Hoàng Thượng tới thấy có người chờ trong lòng hẳn sẽ vui vẻ chút.”
Lúc này lông mày hắn mới giãn ra, “Vẫn là nàng ngoan ngoãn hơn.”
Đêm này, Thẩm Sơ Hàn không chạm vào nàng, chỉ nằm bên cạnh nàng. Ban đêm,
Mạc Yên Nhiên luôn nghĩ tới chuyện Thục Phi ngày hôm nay, đêm đã khuya
mà chậm chạp không ngủ. Lại nghe Thẩm Sơ Hàn nằm bên cạnh nàng dường như nói mơ, nàng dựa vào nghe thì ra là “mẫu phi”. Mạc Yên Nhiên không rõ
chuyện giữa Thái Hậu và Thẩm Sơ Hàn. Thầm nghĩ ngày mai thức dậy phải
hỏi Thư Nhu chuyện của Thái Hậu và Thẩm Sơ Hàn, cứ nghĩ vậy cũng chậm
rãi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, vị trí hắn ngủ cũng lạnh như băng. Đám Thư Nhu bên ngoài dường như nghe thấy tiếng
động bên trong, vì vậy nhỏ giọng hỏi nàng: “Tiểu chủ, người dậy rồi
sao?”
“Dậy rồi, các ngươi vào đi.” Đám Thư Nhu cúi đầu đi vào, Yên Nhiên thuận
miệng hỏi, “Hôm qua Hoàng Thượng đi từ giờ nào, vì sao ta không cảm thấy gì hết?”
Thanh Thiển đỏ con mắt, một lúc lâu không lên tiếng. Yên Nhiên cảm thấy kỳ
quái, nghiêm nghị hỏi bọn họ: “Các ngươi cứ việc nói.”
“Tiểu chủ, Hoàng Thượng đi từ đêm. Gọi Ninh An vào hầu hạ, vội vội vàng vàng
đi rồi. Chúng nô tỳ sai người đi theo, nói thấy Hoàng Thượng tới Vong Ưu Cung.” Ba người Thanh Thiển quỳ thẳng tắp, nói dứt lời nước mắt đã rơi
xuống.
Vong Ưu Cung, Thục Phi.
Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Là Thục Phi nương nương sai người tới gọi Hoàng Thượng đi à?”
Thanh Thiển trực tiếp nằm rạp trên đất, nặng nề khóc ra: “Chưa từng. Tiểu
thư, chưa từng. Chỉ là Hoàng Thượng đột nhiên gọi Ninh An công công vào, khi đi ra thẳng tới Vong Ưu Cung.” Có lẽ quá mức khổ sở, nhất thời quên luôn xưng hô Yên Nhiên dặn dò, chỉ cảm thấy rất ấm ức.
Yên Nhiên trầm giọng: “Đứng lên hết cho ta, không được khóc nữa. Trong cung chúng ta không có người chết, khóc cái gì. Mau trang điểm cho ta, đừng
muộn giờ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
“Chi bằng tiểu chủ cáo ốm không đi đi?” Thanh Thiển còn quỳ trên đất, Yên
Nhiên biết ý của nàng ta. Yên Nhiên dùng thân phận phi tử đêm qua thị
tẩm đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, hậu cung là nơi không giấu được
tin tức nhất, chỉ sợ người người trong hậu cung đều đã biết nửa đêm
Hoàng Thượng rời Di Hòa Điện đi Vong Ưu Cung. Lần này đi Vĩnh Khang Cung e rằng gặp phải không ít cười nhạo.
“Nói mê sảng cái gì, lúc nào cũng có thể không đi, chỉ hôm nay không thể
không đi. Thanh Thiển, ngươi đứng lên cho ta, chải phù dung hồi vân kế
cho ta, ta tự mình họa mi. Nếu hôm nay ta không đi mới có thể bị cười
nhạo là khí phi. Các ngươi đừng quên, tuy nửa đêm Hoàng Thượng bỏ đi,
nhưng hôm qua vẫn lật thẻ bài của ta. Còn quỳ dưới đất làm gì, muốn ta
đuổi các ngươi khỏi Di Hòa Điện à?”
Thanh Thiển lớn lên bên cạnh Yên Nhiên, lại tiến cung cùng Yên Nhiên mới này, dù thời gian không dài nhưng đây là lần đầu tiên thấy Yên Nhiên phát
giận như vậy, lập tức không dám quỳ nữa, đứng lên trang điểm cho nàng.
Yên Nhiên vẫn chỉ dẫn theo Thư Nhu, trước khi đi nàng cầm tay Thanh Thiển,
Sơ Ảnh, “Các ngươi không phải sợ, không ai sẽ tổn thương ta, ta chỉ coi
những người đó đang hát hí khúc, sẽ không bị lời nói của bọn họ làm tổn
thương. Ngược lại là các ngươi, hôm nay mặc kệ nghe người cung khác nói
gì đều không được ra mặt thay ta, miễn cho chọc họa, biết không?”
Thấy hai người đồng ý, Yên Nhiên vẫn lo lắng dặn dò một câu: “Các ngươi yên
tâm, chủ tử của các ngươi không dễ bị gạt đổ như vậy đâu, Thục Phi dù
được sủng ái cũng không thể so với một nữ tử như hoa. Sỉ nhục ngày hôm
qua nhất định ta sẽ đòi lại.”
Giờ Thanh Thiển và Sơ Ảnh mới thật sự đồng ý. Thấy sắc trời không còn sớm,
Yên Nhiên vội vàng dẫn Thư Nhu đi về phía Vĩnh Khang Cung.
Bởi vì buổi sáng làm lỡ một chút thời gian nên khi Yên Nhiên tới Vĩnh Khang Cung thì người ta đã tới gần đủ.
Hoàng Hậu cũng đã ngồi trên chủ vị, nàng bước lên trước quỳ gối: “Thỉnh an Hoàng Hậu.”
Hoàng Hậu hiển nhiên cũng giật mình, có vẻ không ngờ hôm nay Yên Nhiên còn tới, phản ứng lại mới cười đáp, “Mạc Bảo Lâm dậy đi.”
Hôm nay Mạc Yên Nhiên đặc biệt ăn diện, so với ngày thường còn kiều diễm
hơn hai phần. Cũng chính vì hôm nay nàng đặc biệt diễm lệ, đương nhiên
có người nhìn mà khó chịu: “Những cái khác không nói, bản cung thấy tâm
tính của Mạc Bảo Lâm thật là hơn hẳn những người khác trong hậu cung, đã trải qua việc hôm qua mà hôm nay còn ăn mặc ngăn nắp rạng rỡ tới thỉnh
an, còn đẹp hơn bình thường một chút.”
Mạc Yên Nhiên xì một tiếng trong lòng, đang cần phản ứng này của ngươi đây, nét mặt lại không lộ nửa phần: “Tạ ơn Hoa Phi nương nương khen ngợi,
thiếp tỳ cái khác không dám nói, chỉ không muốn học người khác cả ngày
hối hận. Thầm nghĩ sống vui vẻ từng ngày, sống cuộc sống của mình là tốt rồi.”
Nửa đêm qua Hoàng Thượng rời bước khỏi chỗ Mạc Bảo Lâm, hôm nay lại dám
không nể mặt Hoa Phi nương nương trước mặt chư phi hậu cung, quả là
không muốn sống nữa. Quả nhiên, Hoa Phi cười nhạt: “Bản cung cũng hiếm
khi thấy Hoàng Thượng từ trên giường tân sủng đứng dậy tới cung người
khác, tâm tính của Mạc Bảo Lâm thật sự không thể so với bình thường.”
Mạc Yên Nhiên còn ngẩng đầu cãi lại: “Thiếp tỳ từ nhỏ ở nhà đã không muốn
so sánh với người khác, tới trong cung càng không muốn so với các nương
nương, bất cứ người nào tư lịch đều dày hơn thiếp tỳ, thiếp tỳ nào có tư cách để nói.” Đây rõ ràng ám chỉ Hoa Phi lớn tuổi.
Hoa Phi căn răng, đang định cãi lại thì Hoàng Hậu cười khanh khách nói:
“Ngày trước không biết thì ra Mạc Bảo Lâm cũng rất biết ăn nói.”
Lúc này Mạc Yên Nhiên không nói gì nữa, mọi người chỉ coi như nàng nể mặt
Hoàng Hậu không còn vặc lại, nhưng Hoa Phi không muốn tha nàng, vẫn
không bỏ cuộc: “Nào chỉ là biết ăn nói, nhìn cái miệng kia, đúng là...”
“Đủ rồi, Hoa Phi.” Hoàng Hậu như có điểm bất mãn, trực tiếp sa sầm mặt,
“Đừng náo loạn nữa, được rồi, không có chuyện gì thì tan đi.”
Mọi người đều cáo lui.
Hoa Phi hiển nhiên đang ở cửa chờ Mạc Yên Nhiên, phi tử các cung vốn muốn
chờ xem kịch vui, không ngờ Mạc Bình U đi ra nói với Hoa Phi cái gì, Hoa Phi nhíu mày đã đi rồi.
“Các vị tỷ muội, Hoàng Hậu nương nương đã ra lệnh tan đi, không biết các
ngươi tụm năm tụm ba ở đây làm gì?” Mặc dù Mạc Phi không được sủng ái
bằng Thục Phi nhưng tính tình thì cực nóng nảy, đám phi tử nào dám nói
gì, hành lễ rồi xin cáo lui. Mạc yên Nhiên đương nhiên biết Mạc Bình U
không thể nào vô duyên vô cớ giúp nàng.
Nàng đi tới trước mặt nàng ta, vén váy thi lễ: “Thỉnh an Mạc Phi nương nương.”
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1