Lục Thanh Vu thăng chức đến phi vị, còn chưa đợi đến đại điển phong phi của nàng ta thì đã có tin tức liên tiếp từ trên triều. Tuy nàng không dựa
vào Mạc gia nhưng vẫn thời khắc chú ý đến, dù sao nàng cũng mang họ Mạc, nàng không thèm để ý không có nghĩ mọi người đều không để ý.
Nói là tra ra tội trạng của Mạc Thiệp Cung, đã trình tới trước mặt Thẩm Sơ
Hàn, khi vào triều Thẩm Sơ Hàn ném chứng cớ kia tới trước mặt Mạc Thiệp
Cung, Mạc Thiệp Cung đương trường bị cắt chức giam ở nhà chờ điều tra.
Mạc Yên Nhiên nhíu mày, “Là tội gì?”
“Chuyện này…” Dù sao cũng là chuyện trên triều, ngay cả Thẩm Sơ Hàn cũng không
nói ra ngay trên triều, chỉ ném tới trước mặt Mạc Thiệp Cung bảo ông ta
tự xem.
Mạc Yên Nhiên cũng không hỏi tiếp, “Thượng Thư đại nhân không nói gì?”
Sơ Ảnh lắc đầu.
“Quả là không cầu xin chút nào…” Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, phẩy tay áo mình, ha, huynh đệ tương thân tương ái nhà mình sao lại trở mặt thế nhỉ?
Sơ Ảnh tương đối hiểu biết chuyện trên triều, “Có điều chuyện lần này có
vẻ nghiêm trọng hơn lần trước nhiều. Lần trước chỉ cấm chân, lần này
trực tiếp cắt chức, có lẽ Thượng Thư đại nhân không tiện cầu xin cũng
phải, chủ tử nên nhớ lần trước bệ hạ đã nói bọn họ cùng một giuộc.”
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Dù thế cũng sẽ không ngồi yên không để ý, đợi chút
nữa đi, nếu mấy ngày này phụ thân còn chưa hành động…” Nàng khẽ động đốt ngón tay, “Hiền Phi tỷ tỷ kia của ta có lẽ sẽ khóc cầu xin tới trước
mặt ta.” Nàng hơi nghiêng đầu suy nghĩ, “Chậc, nếu vậy ta có nên giúp
hay không đây.”
Thanh Thiển có chút khó hiểu, “Nếu Hiền Phi nương nương nhờ cậy chủ tử thì
chủ tử phải nhờ tới trước mặt bệ hạ rồi? Thái độ bệ hạ dứt khoát như
vậy, chủ tử mạo muội đi cầu xin có phải không tốt hay không?”
“Không tốt?” Đương nhiên không tốt, Mạc Yên Nhiên hiểu rất rõ. Nàng cầm lấy
mấy quả hạch chậm rãi ăn, “Vậy phải nhìn xem Hiền Phi tỷ tỷ có bao nhiêu lòng thành, ngươi cũng biết chủ tử nhà ngươi rất tốt lại hay mềm lòng,
nói không chừng nàng đau khổ cầu xin một lát ta sẽ mềm lòng giúp đấy.”
“Nhưng mà, nếu chủ tử có thể giúp…”
Mạc Yên Nhiên phất tay, “Quên đi, dù sao lửa còn chưa đốt đến người ta, cứ để xem đã.”
Mạc Bình U đến nhanh hơn nàng tưởng, chuyện chưa qua hai ngày nàng ta đã
tới. Khi Mạc Yên Nhiên nghe tin phải giật mình, nàng đang uống trà nên
có hai giọt bắn lên mu bàn tay nàng, may mà nước không còn nóng, nàng
vẫn thoáng nhíu mày buông trà xuống, tự dùng khăn lau tay, “Muốn gặp
ta?”
“Đã chờ ở ngoài, nói là nếu chủ tử còn nghỉ ngơi thì nàng ta chờ bên ngoài cũng không sao.”
Mạc Yên Nhiên nhíu mày, “Hả? Nén giận vậy cơ?” Nàng lại cảm thấy tâm trạng
tốt hơn một ít, đứng lên phất tay áo, “Vậy ra ngoài thôi, không tiện để
Hiền Phi tỷ tỷ đợi lâu.”
Thật ra tối qua Thẩm Sơ Hàn đã nhắc tới chuyện này với nàng, hậu cung không
thể tham gia chính sự, nàng nghĩ tới đạo lý này nên không phát biểu bình luận gì, Thẩm Sơ Hàn phải đùa nàng một lúc nàng mới nói, “Có ảnh hưởng
tới cha ta không?”
Thẩm Sơ Hàn suy nghĩ một lúc mới nói, “Khanh Khanh lo lắng chuyện này?”
Mạc Yên Nhiên bĩu môi, “Ta cũng không lo lắng lắm, ta chỉ sợ người khác đều cảm thấy một khi cha ta ngã thì ta cũng cách xuống đài không xa. Có
điều như thế ta cũng không sợ, dù sao thời gian sẽ trả lời cho bọn họ,
đúng không?” Nàng níu chặt vạt áo Thẩm Sơ Hàn, “Đúng không lang quân,
nếu mấy ngày này chàng vẫn ở chỗ ta thì nào có ai dám xem nhẹ ta?”
Nói xong nàng lại cười ra tiếng, “Nói không chừng bọn họ sẽ cảm thấy ta là
cứu tinh của Mạc gia ấy chứ. Chàng nói tỷ tỷ nhà ta có tới cầu xin ta
không?”
Thẩm Sơ Hàn chẳng còn cách nào với nàng, vuốt mũi nàng nói, “Nàng rảnh rỗi
quá rồi, nếu người ta thật sự tới tìm nàng thì làm sao bây giờ?”
Tuy trong lòng Mạc Yên Nhiên đã gần như có đáp án nhưng ánh mắt vẫn sáng
lấp lánh nhìn Thẩm Sơ Hàn làm nũng, “Vậy lang quân dạy ta đi, ta không
nắm chắc suy tính của lang quân. Dù sao cũng là tỷ tỷ nhà ta, tuy ta
không quá thích nàng ta nhưng rốt cuộc cũng là thân thích, không tiện tỏ vẻ ta không để ý chút nào.”
Thẩm Sơ Hàn nhíu mày, “Vậy nàng tỏ vẻ không để ý chút nào là được, dù sao
lửa cũng không đốt được tới chỗ nàng, nếu nàng quá để ý ngược lại khiến
bọn họ cho rằng nàng để ý chuyện này, cũng không tốt.”
Nàng hừ một tiếng, “Khoa trương quá đi, ta có chỗ nào ảnh hướng lớn tới lang quân như thế, làm như ta để ý, không vừa lòng thì lang quân sẽ theo ý
ta vậy.”
Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng, ngữ điệu thật sự giống như không để tâm, “Ai biết
được, không phải có một câu là gió thổi bên gối không ai chống cự được
hay sao? Thổi nhiều bên tai trẫm nói không chừng trẫm sẽ theo nàng đấy.”
Chuyện tiếp theo không cần nói thêm nữa.
Mạc Bình U vẫn cứ phải đợi một lát, nhưng nàng ta rất kiên nhẫn, chờ Mạc
Yên Nhiên đi ra thậm chí nàng ta còn đứng lên, chỉ thiếu nước hành lễ.
Mạc Yên Nhiên không thèm để ý chuyện này, “Tỷ tỷ cứ ngồi là được, ta vừa mới thay bộ quần áo, mong là không chậm trễ thời gian của tỷ tỷ.”
Mạc Bình U có phần căng thẳng, nhấp một ngụm trà, “Không sao, vốn vì có chuyện muốn nhờ muội muội.”
Mạc Yên Nhiên cười, “Tỷ tỷ không cần quá khách khí, trời không còn sớm nữa, e là lát nữa bệ hạ sẽ tới, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Vẻ mặt Mạc Bình U cứng lại, nhưng vẫn gượng cười, “Ngươi cũng biết, ta tới vì chuyện cha ta.” Nàng hít thở một lát, “Dù ta không biết vì sao lần
này thúc phụ lại khoanh tay đứng nhìn, chuyện của chúng ta, tuy chúng ta không vừa mắt lẫn nhau nhưng nếu liên lụy tới chuyện trên triều thì
cũng không tốt.”
Mạc Yên Nhiên à một tiếng, “Tỷ tỷ hiểu lầm, ta không nói với cha ta cái gì, ta và phụ thân trước nay không thân thiết, ta tiến cung rồi cũng chỉ
gặp ông ấy một lần, chính là lần tỷ tỷ bị giáng chức. Ta còn nhớ rõ
ràng, phụ thân dạy ta phải vui vẻ sống chung với tỷ muội nhà mình, trăm
ngàn lần đừng mơ giẫm tỷ muội thượng vị.” Dứt lời nàng hừ lạnh một
tiếng, “Cho nên sau đấy ta không dám tiếp cận tỷ tỷ chút nào, mặc tỷ tỷ
lên đến vị trí Hiền Phi. Tuy ta không thể quyết định được mọi thứ, nhưng nếu ngáng chân một chút khiến tỷ tỷ không được yên bình thì vẫn làm
được.”
Nàng dùng tay chống cằm, híp mắt cười, “Tỷ tỷ luôn cảm giác được đúng không, ta không gắng sức gây chuyện với ngươi. Ngay cả ngươi lén gặp mặt biểu
ca ta cũng làm như không biết gì hết, không tiết lộ với bệ hạ nửa câu.”
Sắc mặt Mạc Bình U trở nên trắng bệch, “Ngươi không tiết lộ có lẽ không phải vì ta.”
“Vì ai quan trọng gì, dù sao đều là tỷ tỷ có lợi thôi. Được rồi, ta sẽ trả
lời cụ thể vấn đề vừa rồi của tỷ tỷ. Ta không có, không chút nào nhắc
tới chuyện của chúng ta với Thượng Thư đại nhân, càng không bảo ông ấy
đối phó với bá phụ. Ngươi cũng biết, tiếng nói của ta ở nhà chúng ta
không có chút tác dụng nào, ngươi sẽ không nghĩ vì ta lên làm Chiêu Nghi mà Mạc Thượng Thư sẽ nghe lời ta đấy chứ.”
Sắc mặt Mạc Bình U vẫn rất khó coi, thậm chí nghe xong lời nàng nói còn
nhăn mày càng chặt, vẻ mặt nhìn nàng cũng càng khó lường, “Ngươi, thật
sự chưa nói gì với thúc phụ?”
Mạc Yên Nhiên có chút mất kiên nhẫn, “Nếu tỷ tỷ chỉ muốn hỏi ta hai câu này thì không cần hỏi nữa, trở về sớm đi.”
Mạc Bình U nói một tiếng không, tay nắm chặt thành ghế, lúc này Mạc Yên
Nhiên lại vô cùng kiên nhẫn chờ nàng ta nói chuyện, đợi một lát mới nghe nàng ta nói, “Ta đến cầu xin ngươi, Yên Nhiên.” Nàng liếm môi, “Ta đến
cầu xin ngươi, xin ngươi hãy cứu phụ thân ta.”
Biểu cảm của Mạc Yên Nhiên không thay đổi, vẫn giữ nụ cười bên môi, “Cầu xin ta? Tỷ tỷ dùng cái gì cầu xin ta? Dù sao tỷ tỷ cũng nên lấy cái gì đến
để thuyết phục ta chứ. Chuyện bá phụ ta không quản được đâu. Ta không
phải bệ hạ, cầu xin ta có ích gì? Hơn nữa, chỉ là cắt chức thôi, dù sao
cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, tỷ tỷ sợ cái gì?”
Mạc Bình U lúc này đã tái mặt, nhìn nàng chằm chằm, “Cắt chức quan? Đó là
ngay cả quân quyền cũng lấy lại, lúc này e là thúc phụ đã không để ý tới tình cảm ngày xưa nữa, trong triều thân tín của phụ thân cũng không dám cầu tình, lần này sợ rằng bệ hạ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho phụ thân.”
Trong mắt nàng ta chậm rãi dâng lên hơi nước, “Yên Nhiên, ngươi hỏi ta lấy gì để thuyết phục ngươi, khi đến đây ta đã nghĩ, ta có thể lấy ra không gì ngoài áp chế Lục Thanh Vu. Nay nàng ta như mặt trời ban trưa, phụ thân
nàng ta ở trên triều gần như đã thay thế vị trí của phụ thân ta, ngươi
muốn nhìn nàng ta trở thành Mạc Bình U kế tiếp hay sao? Dựa vào trong
triều chèn ép bất cứ kẻ nào? Ngươi không sợ địa vị của ngươi cũng bị uy
hiếp sao?”
Mạc Yên Nhiên cười lạnh ra tiếng, chợt nghe nàng ta nói tiếp không ngừng,
“Nhưng khi đến đây ta không muốn nói vậy nữa, ta nhìn thấy ngươi chỉ
nghĩ tới làm thế nào mới khiến ngươi giơ tay giúp đỡ phụ thân ta, ta
biết ngươi hận ông ấy đến mức nào, ta biết ngươi cũng hận ta, hận thúc
phụ. Nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra, chúng ta có cách nào đâu, những
gì ta nghĩ có thể bồi thường đều đã bồi thường ngươi, nhưng ngươi vẫn
không bằng lòng, thậm chí ngươi…” Nàng ta nhắm chặt mắt, khóe mắt chảy
lệ, “Ta nói ngươi cướp đoạt của ta cũng chỉ là… Chuyện tới nước này ta
chỉ muốn nói với ngươi, xin ngươi bất kể tranh chấp trước kia, giúp phụ
thân, giúp Mạc gia, đây đã không còn là chuyện mà ta có thể nhờ biểu ca
nữa.”
“Ta biết ngươi có tiếng nói trước mặt bệ hạ, thậm chí bệ hạ sẽ vì ngươi mà
thay đổi ý định, nên ta mới tới đây, chỉ muốn xin ngươi đừng nhìn Mạc
gia sụp đổ, cơ nghiệp nhiều năm như vậy lẽ nào người không có một chút
nào không đành lòng sao? Ngươi dám nói phụ thân ngã, thúc phụ có thể
không bị ảnh hưởng chút nào sao? Yên Nhiên, ngươi còn chưa hiểu à, bệ hạ không phải chỉ muốn hạ phụ thân ta, mà vì Mạc gia đã quá lớn mạnh, hắn
bồi dưỡng Lục gia không đơn giản chỉ vì ép cha ta giao ra quân quyền, e
là bệ hạ đã không thể dễ dàng tha thứ Mạc gia nữa rồi. Yên Nhiên, ngươi
không nghĩ tới, cho dù hiện tại ngươi ngày ngày gối đầu bên cạnh hắn,
nhưng ngươi có thể đoán được tâm tư của hắn hay không? Hắn tốt với ngươi như vậy, khoan dung với ngươi như vậy, ngươi không sợ là phủng sát
ngươi, để phá tan sự đề phòng của Mạc gia sao?”
“Yên Nhiên, ngươi luôn không tin ta sẽ tốt với ngươi, ngươi chỉ tin chính
mình. Nhưng một khi Mạc gia ngã, cửu tộc đều không có ngoại lệ, ta không phải đang châm ngòi giữa ngươi và bệ hạ, ta chỉ khuyên ngươi, giống như ngày đó ta đã nói với ngươi, đừng động lòng với bệ hạ, đừng một lòng
một dạ với hắn. Hôm nay hắn có thể bâng quơ xử lý Phong Giáng Bạch, ngày mai hắn sẽ có lòng thương tiếc với Mạc Yên Nhiên ngươi sao?”
“Hắn không phải trượng phu của chúng ta, hắn là một đế vương bày mưu tính kế!”
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1