Hôm nay Vĩnh Khang Cung quả thực náo nhiệt, khi Mạc Yên Nhiên tới vào lúc
như mọi ngày thì đã ngồi đầy hơn nửa phòng, nói náo nhiệt là vì hôm nay
Thục Phi đến sớm, lúc này nàng ta đã ngồi ở vị trí gần trên cùng nhất,
chậm rãi uống trà. Thấy nàng hành lễ ngồi xuống, nàng ta mở miệng: “Đêm
qua mưa và tiếng sấm rất lớn, Mạc Tiệp Dư ngủ có ngon không?”
Tim Mạc Yên Nhiên nảy cái thịch, Hoa Phi còn chưa tới sao đã mở màn trước
rồi, “Thưa nương nương, thiếp tỳ từ nhỏ thể chất ham ngủ, đã ngủ sẽ
không dễ giật mình, đêm qua không nghe thấy gì hết.”
Nàng ta dường như bị nàng chọc cười, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng dùng khăn tay che miệng cười một lát, “Ngươi đúng là vô tư.”
“Hoa Phi nương nương đến.” Hôm nay Hoa Phi ăn mặc trang điểm rất nhẹ, nếu
ngày đó Mạc Yên Nhiên bị Hoàng Đế ném ở Di Hòa Điện xong, ngày hôm sau
kiều diễm nghênh đón công kích, thì Hoa Phi chọn con đường ngược lại,
dường như muốn dùng sự tiều tụy của mình để người ta tha mình một lần,
đừng tát muối lên vết thương của nàng ta. Nhưng mà, người nàng đắc tội
là Thục Phi. Là Thục Phi muốn trách tội nàng là có thể trách tội.
Quả nhiên, nàng ta vừa ngồi xuống đã nghe Thục Phi nói: “A, hôm nay Hoa Phi trang điểm trắng trong thuần khiết quá nhỉ, mới sáng tinh mơ bôi phấn
có phải hơi dày không?”
Mạc Yên Nhiên nhịn lắm mới không cười ra tiếng, lại nghe Hoa Phi ngập ngừng mở miệng: “Thưa Thục Phi nương nương, đêm qua Đại hoàng tử không khỏe,
Thái Y đến cũng không thấy tốt lên, Đại hoàng tử cả đêm nhắc tới phụ
hoàng, thần thiếp không còn cách nào phải tự mình chăm sóc một đêm, sáng sớm vội vàng trang điểm tới thỉnh an, nếu trang dung không đàng hoàng
bẩn mắt Thục Phi nương nương thì xin Thục Phi nương nương đừng trách
tội.”
Lời nói này rất khéo, vốn tưởng là yếu thế, không ngờ Hoa Phi đang muốn
trực tiếp đụng vào Thục Phi. Cũng không biết Hoa Phi nghe ai xui, hành
vi khác bình thường một trời một vực, bình thường không phải nàng sắm
vai phi tử địa vị cao nhưng ngốc nghếch sao? Lần này trong bông có kim,
chỉ thẳng Thục Phi không để ý tới Đại hoàng tử, chiếm lấy Hoàng Thượng.
Trong Vĩnh Khang Cung lặng ngắt như tờ, ngay cả Hoàng Hậu cũng ngừng
uống trà, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thục Phi và Hoa Phi.
Thục Phi dường như không biết xấu hổ, chỉ trích nàng ta: “Hoa Phi, không mời được Hoàng Thượng còn oán trách, so đo trước mặt Hoàng Hậu nương ương
và các vị tiểu chủ cũng có lợi ích gì. Có tài ăn nói này chi bằng dạy
tiểu thái giám trong cung ngươi đi, đêm qua nếu hắn mồm mép bằng một nửa ngươi thôi thì không chừng Hoàng Thượng đã tới Yêu Nguyệt Cung của
ngươi rồi, mà không phải hắn bị phạt, còn ngươi không được chỗ nào tốt.”
Lần này không cho lấy nửa điểm mặt mũi.
“Thục Phi nương nương, chuyện đêm qua do thần thiếp suy nghĩ không chu toàn,
chỉ là đêm qua Đại hoàng tử thật sự không khỏe, thần thiếp không có ý
khác, không biết những lời chỉ trích của Thục Phi nương nương là vì cái
gì?”
“Bởi vì bản cung nhìn Hoa Thanh Thường ngươi không vừa mắt, đêm qua nếu là
muội muội tỷ tỷ khác đến mời có lẽ bản cung sẽ không so đo, cố tình là
Hoa Thanh Thường ngươi, bản cung không đồng ý thì ngươi làm thế nào cũng không mời được Hoàng Thượng.”
“Thục Phi.” Hoàng Hậu ho một tiếng, dường như đang nhắc nhở nàng ta biết đúng mực.
“Bản cung cũng không muốn nhiều lời, nếu ngươi không phục cứ việc chờ Hoàng
Thượng cầm đèn Vong Ưu Cung ta rồi lại tới kiếm mất mặt.” Nàng ta đứng
lên, đỡ trâm cài hơi nghiêng xuống dưới, vén váy thi lễ với Hoàng Hậu
nương nương, “Hoàng Hậu nương nương, Giáng Bạch ở chỗ ngài diễn trò hề,
mong ngài đừng trách tội.”
“Được rồi, ngươi thật là, luôn thích so đo với những tiểu bối này, bọn họ đều phải gọi ngươi tỷ tỷ, mọi việc nên nhường bọn họ chút mới tốt.”
“Vâng, Hoàng Hậu nương nương, Giáng Bạch đã biết, hôm nay thần thiếp cáo lui trước.”
“Ngươi đi đi, ở đây chỉ biết làm bản cung đau đầu.”
Thục Phi vén váy thi lễ rồi đi thẳng ra ngoài.
Mạc Yên Nhiên cảm thấy mình thật sự được xem một màn kịch hay, phấn khích đến mức sảng khoái uống liền ba cốc trà lớn.
Hoàng Hậu sai nhóm nha hoàn đổi trà cho nàng, rồi trấn an Hoa Phi: “Hoa Phi,
ngươi đừng quá so đo với Thục Phi, khi nàng vào phủ tuổi còn nhỏ, luôn
được Hoàng Thượng nuông chiều nên tính tình lớn lên không ít, cũng không phải cố tình nhằm vào ngươi, nàng nói những lời kia chỉ vì dỗi với
ngươi thôi, ngươi đừng tưởng thật.”
“Thưa Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp không dám.”
“Không có gì dám hay không, các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, lời hôm nay nghe qua thì thôi, khi về dùng điểm tâm là có thể quên tất cả, nếu để bản
cung biết ai ở sau lưng nói luyên thuyên thì đừng trách bản cung trở mặt vô tình.”
“Thần thiếp/thiếp tỳ tuân chỉ.”
“Thưa Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ không dám.”
Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo nhìn thấy Mạc Bình U, nàng ta
ngồi ngay ngắn, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, không cẩn thận sẽ
không chú ý tới, hôm nay nàng ta yên tĩnh lạ thường. Nàng phát hiện khi
đối mặt với Thục Phi nàng ta luôn rất yên tĩnh, ngày đó Thục Phi nói,
ngươi thông mình hơn tỷ tỷ Mạc Bình U của ngươi nhiều, rốt cuộc là có ý
gì?
Lẽ nào, Mạc Yên Nhiên nhếch khóe môi, Mạc Bình U ngươi cũng từng làm loại chuyện ngu xuẩn như Hoa Phi sao?
Sơ Ảnh nhẹ nhàng giúp Mạc Yên Nhiên lau ngón tay, cẩn thận đánh giá sắc
mặt nàng, “Tiểu chủ, hôm nay Vĩnh Khang Cung xảy ra chuyện gì vậy, thấy
ngài trở về luôn rầu rĩ không vui.”
Mạc Yên Nhiên rút tay về, vỗ lên trán Sơ Ảnh: “Đây không gọi là rầu rĩ không vui, chủ tử của ngươi đang trầm tư.”
“À, vậy ngài trầm tư cái gì vậy?”
Trầm tư cái gì à? Nhiều lần cân nhắc vẫn chưa nghĩ ra vì sao thái độ của
Hoàng Hậu hôm nay lại cổ quái như vậy, nhiều lần quá mức bao dung và
nhân nhượng cho Thục Phi, không biết do Hoàng Thượng dặn dò hay chính
nàng muốn vậy, định đào hố to chờ Phong Giáng Bạch nhảy xuống?
“Trầm tư xem bữa trưa chúng ta dùng cái gì.”
“…”
Yên ổn vài ngày, bệnh của Đại hoàng tử dường như không vì hậu cung nhìn có
vẻ hòa bình mà tốt lên, ngược lại nghe nói Thái Y ngày ngày chờ ở Yêu
Nguyệt Cung, Đại hoàng tử vẫn không thấy khỏe lại. Đêm này, Hoàng Đế lật thẻ tên của Di Hòa Điện.
Khi Thẩm Sơ Hàn đến Mạc Yên Nhiên đang luyện chữ, nàng luôn dùng bút lông
không quen tay, đã viết quen đầu bút cứng của hiện đại, giờ dùng bút mềm nhũn thế này không cách nào quen được, nhưng làm một tân sủng nàng cảm
thấy nhất định phải tăng tu dưỡng văn hóa và phẩm đức của mình lên một
chút. Thẩm Sơ Hàn tiến vào thấy nàng đang mềm nhũn nằm sấp xuống, một
chút tư thế nên có khi viết chữ cũng không có, tới gần thấy trên giấy
loằng ngoằng không biết vừa viết cái gì, ước chừng chỉ mình Mạc Yên
Nhiên biết. Hắn không nhịn được khóe miệng hơi giật giật, ho khan một
tiếng.
Mạc Yên Nhiên dường như giật mình, tay run lên bút rơi trên giấy. Nàng
ngẩng đầu, dáng vẻ có chút mất hứng: “Hoàng Thượng, ngài đến có thể lên
tiếng từ xa xa được không, người xem thiếp tỳ viết cái này cả một buổi
trưa cứ vậy bị hỏng rồi.”
“Thế này mà cũng viết cả buổi trưa? Mạc Thượng Thư chưa từng dạy nàng tập
viết à? Viết kiểu gì lại thành hỏng với không hỏng như nhau thế này.”
“Hoàng Thượng, lời này của ngài thiếp tỳ không thích nghe, tuy hiện giờ ta
viết không tốt lắm, cho nên mới phải tập thôi, chỉ cần có thời gian sẽ
viết rất đẹp, đến lúc đó sẽ ngày ngày viết thư tình cho Hoàng Thượng
ngài.”
Thẩm Sơ Hàn cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng: “Được, trẫm sẽ chờ khi
đó, nếu vẫn là tiêu chuẩn thế này thì trăm ngàn lần đừng viết thư cho
trẫm, trẫm sợ đọc còn đau đầu hơn xem tấu chương.”
Mạc Yên Nhiên thấy hắn cười vui vẻ như vậy liền buồn bực, “Thật sự tệ vậy sao?”
Thẩm Sơ Hàn dùng tay vuốt mặt nàng, đi tới phía sau nàng, chỉnh ngay ngắn tư thế của nàng rồi thay một tờ giấy, nắm bàn tay cầm bút của nàng, “Nói
đi, muốn viết cái gì?”
Hơi thở của hắn phả lên ngay bên tai nàng, giọng nói trực tiếp truyền qua
màng nhĩ nàng, nàng quay đầu nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên muốn
khóc, “Hả, cái gì?”
Hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, “Có phải nàng có gì muốn viết không? Lang quân dạy nàng.”
“À.” Nàng dùng tay kia sờ mặt mình, sau đó hắng giọng, “Vậy lang quân nghe
cho kỹ. Cho đến phong nguyệt vô tình, tương tư vẫn không thể bỏ.”
Thẩm Sơ Hàn dường như khẽ cười, nắm tay nàng viết từng nét một, sau đó buông nàng ra, “Viết đúng chưa?”
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Không phải “chỉ đến” đâu.” Chính nàng cầm bút gạch
hai chữ đầu tiên, sau đó ngồi thẳng nghiêm túc viết xuống, “Là “cho
đến”.” Viết xong rồi nàng tựa như còn rất hài lòng vì trang giấy xóa xóa sửa sửa này, giơ lên thổi một cái, sau đó cười tủm tỉm quay sang nhìn
hắn, “Đây là ta và bệ hạ cùng nhau hoàn thành, có phải đặc biệt đẹp
không?”
Thẩm Sơ Hàn vuốt mái tóc trên trán nàng: “Đẹp chỗ nào, nàng không chỉ viết
chữ khó coi, mà nói còn không rõ ràng, một trang chữ yên lành bị hỏng
rồi.”
Mạc Yên Nhiên le lưỡi, “Hỏng chỗ nào. Vẫn rất đẹp mà.”
Thẩm Sơ Hàn vươn lại gần, nhìn một đoạn đầu lưỡi hồng nhạt nàng le ra, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn hôn lên, thì giọng nói của Thư Nhu vang
lên ngoài cửa khiến bọn họ nhảy dựng lên, không biết sao có chút xấu hổ, “Khụ.” Thẩm Sơ Hàn dùng ngón tay lau cằm, “Tiến vào nói đi.”
Thư Nhu tiến vào liền thấy một màn này, chủ tử nhà mình ngồi, Hoàng Đế bệ
hạ đứng, mặt chủ tử hồng hồng, biểu cảm của Hoàng Thượng có chút kỳ lạ.
“Chuyện gì?”
“Thưa Hoàng Thượng, Hoa Phi nương nương ở Yêu Nguyệt Cung sai người tới mời
Hoàng Thượng, nói tiểu hoàng tử lại nóng sốt, mời Hoàng Thượng qua xem.”
Lúc này Thẩm Sơ Hàn tỉnh táo lại, Mạc Yên Nhiên cũng thấy kỳ quái, Đại
hoàng tử này bị bệnh đã hơn một tuần sao còn chưa khỏi, nay lại nóng
sốt, nàng đánh giá biểu cảm của Thẩm Sơ Hàn, cảm thấy mình không phải
Thục Phi, nên đứng ra mới được: “Thái Y đều làm cái gì vậy, Đại hoàng tử bệnh lâu như vậy rồi sao bây giờ còn nóng sốt?”
“Thưa tiểu chủ, nô tỳ cũng không biết, nô tài Yêu Nguyệt Cung còn ở ngoài, người xem…”
“Hoàng Thượng, việc này không nên chậm trễ, trẻ con tối kỵ cảm mạo phát sốt,
Hoàng Thượng mau tới Yêu Nguyệt Cung nhìn xem đi. Sợ là hiện giờ Hoa Phi nương nương cũng nóng ruột chờ Hoàng Thượng đấy.”
Thẩm Sơ Hàn cau mày, Mạc Yên Nhiên biết bệnh của Đại hoàng tử cứ nhắc đi
nhắc lại, chỉ cần Hoàng Thượng tới chỗ phi tử nào dễ bắt nạt Yêu Nguyệt
Cung đều tới mời, đại khái vì ngày ấy ở Vong Ưu Cung bị từ chối xong lại chịu nhục ở Vĩnh Khang Cung, Hoa Phi muốn tìm lại chút cảm giác tồn tại ở chỗ phi tử thấp vị. Hắn chuyển sang vỗ tay Mạc Yên Nhiên, “Nàng sửa
sang lại một chút, đi cùng trẫm.”
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1