Mạc Bình U hạ tầm mắt giống như đang suy xét cái gì, một lát sau giọng nói
rầu rĩ vang lên, “Ngươi muốn biết cái gì?” Còn chưa chờ Mạc Yên Nhiên
trả lời nàng ta đã nói tiếp, “Ngươi không cần như thế, không cần thời
thời khắc khắc nhắc nhở ta năm đó ta đã nhận ân huệ của ngươi thế nào.”
Tay Mạc Yên Nhiên chuyển động chuỗi đá thạch lựu kia, “Ta không cần nhắc
nhở ngươi thì chính ngươi cũng nên thời khắc nhắc nhở mình.” Nụ cười của nàng chậm rãi lạnh xuống, “Còn cần ta nhắc nhở ta đã cho ngươi ân huệ
thế nào sao? Theo những gì ngươi biết, nữ nhân mất đi chỗ dựa ở hậu cung cuối cùng luôn không tránh khỏi cái chết.” Nàng hừ một tiếng, “Ngươi
cảm thấy nhục nhã? Ngươi cảm thấy ta nói những lời này với ngươi là làm
nhục ngươi? Bớt suy nghĩ đi tỷ tỷ của ta, ngươi phải biết rằng, nếu
ngươi không an ổn ngồi trên vị trí này thì ngươi sẽ biết ngươi sẽ nhận
được sự nhục nhã thế nào. Ngươi thử ngẫm lại xem, bị ta nói vài câu
trong lòng cảm thấy nhục nhã tốt hơn, hay bị Lục Thanh Vu chính diện vũ
nhục tốt hơn.” Nàng lại cười khẩy một tiếng, “Cho nên, bây giờ nói
nghiêm chỉnh đi, ta vốn không muốn vũ nhục ngươi, ta đang muốn biết một
chuyện nên tìm phương pháp trực tiếp nhất để biết mà thôi. Nói đi, quan
hệ giữa Mạc Chỉ Vi và chúng ta, và cả làm thế nào nàng ta đi lên vị trí
Đức Phi.” Nàng nhếch môi cười lạnh, “Ngay cả khi năm đó Phong Giáng Bạch khinh thường nàng ta như vậy mà nàng ta vẫn có thể đi lên vị trí kia.”
Mạc Bình U siết chặt chén trà, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân sống
quá tạm bợ lại không thể làm gì, nàng như chìm vào ký ức, lại giống như
đang bình tĩnh nhìn cái gì, “Mạc Chỉ Vi, nàng ta cũng là tỷ tỷ của chúng ta.” Nàng cười một tiếng, “Buồn cười đúng không, một hậu cung lại là
thiên hạ của Mạc gia, càng buồn cười là, ba tỷ muội ruột thịt đều gả cho một nam nhân, cho dù nam nhân này là người tôn quý nhất thiên hạ cũng
là chuyện thật nực cười.”
Mạc Chỉ Vi là một sai lầm xinh đẹp. Phủ tướng quân cũng giống như những đại viện khác, tướng quân phu nhân cũng có những ngày bất tiện, cho dù
tướng quân giữ mình trong sạch thế nào thì vẫn có vài nha hoàn không
thức thời muốn trèo lên giường. Vì chuyện này, Mạc Thiệp Cung đã xử lý
không biết bao nhiên nha hoàn xinh đẹp không biết đúng mực, cuối cùng
vẫn có cá lọt lưới.
“Nếu không có hai phần tư sắc, nếu không phải hôm đó phụ thân uống quá say,
làm sao có thể bị một đứa ti tiện như thế trèo lên giường.”
Thật ra đó không phải nha hoàn bình thường, mà là nhạc cơ mà tiên đế ban cho Mạc Thiệp Cung, nhưng tình cảm của Mạc Thiệp Cung và phu nhân rất tốt
nên không để mắt đến nha hoàn, nữ tử khác.
“Ta chưa từng gặp tiện tì không biết xấu hổ kia, mẫu thân nói với ta, nàng
ta rất thông minh, che giấu vô cùng kín, khi người ta biết đến thì bụng
đã rất lớn rồi, nghe nói đã hơn bốn tháng. Đúng là không sợ chết, vọng
tưởng sinh ra trưởng tử của phủ tưởng quân trong khi mẫu thân ta còn
chưa có thai.”
Nhưng mỗi người làm mẹ đều rất kiên cường, nha hoàn kia bởi có thai mà thân
hình phù thũng, không còn thấy vẻ yêu diễm khi trèo lên giường lúc trước nữa, khi bị người ta bắt ra nước mắt đầy mặt, nàng ta quỳ trên mặt đất, dù mặc quần áo rộng cũng khó che chắn cái bụng đã nhô cao, chỉ luôn
miệng cầu xin tha thứ, nói không dám xin tha cho tiện mệnh của mình,
nhưng xin tướng quân và phu nhân hãy tha cho đứa bé trong bụng mình.
Đứa bé vô tội, nhưng có ai không phải vô tội đâu.
Mạc Thiệp Cung đương nhiên sẽ không để ý đến đứa con của một nha hoàn, lập
tức muốn xử tử nàng ta. Nha hoàn kia khóc quá thê lương, giống như con
chim bảo vệ tổ, cuối cùng tướng quân phu nhân không đành lòng, lên tiếng giữ lại cho nàng ta một mạng.
Đến lúc đứa bé chào đời, nha hoàn kia không làm phiền bất cứ ai, tự mình
tìm một sợi dây thừng treo cổ. Đứa bé bị để lại kia là đứa bé đầu tiên
của phủ tướng quân, mặc dù đó là một bé gái, nếu chào đời từ bụng của
tướng quân phu nhân tự nhiên sẽ nhận ngàn vạn sủng ái, lớn lên với thân
phận chính trưởng nữ cao quý.
Nhưng trưởng nữ lại xuất thân từ một nhạc cơ, khiến mỗi lần tướng quân phu
nhân nhìn thấy đều nhắc nhở nàng trượng phu bất trung, buồn cười đến mức nào.
“Mẫu thân ta nói với ta, lúc đó Mạc Chỉ Vi mới ba tuổi phụ thân đã sai người nuôi nàng ta trong tiểu viện, bình thường không cho phép ra ngoài. Đơn
giản vì khi đó mẫu thân ta có thai.” Trong bụng bà chính là Mạc Bình U,
nhưng lúc đó tướng quân phu nhân đã không một lòng mong ngóng có thai
như ba năm trước, dù sinh ra “kết tinh tình yêu” này cũng không thể
khiến bà quên đi sự phản bội của trượng phu.
“Mẫu thân nói với ta, nam nhân tam thê tứ thiếp là cực kỳ bình thường, điều
khiến nàng ghê tởm nhất chính là, nếu đã làm thì thu dọn cho sạch sẽ,
tuy bà không đành lòng nhưng không lúc nào không oán vị tỷ tỷ đã cướp
mất vị trí trưởng nữ của ta.” Khi nàng nói đến tỷ tỷ liền không nhịn
được nhếch môi cười lạnh.
Vốn đã là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sau khi tướng
quân phu nhân sinh con sự tồn tại của Mạc Chỉ Vi đương nhiên càng mờ
nhạt đến khó tin, cũng không ai dạy nàng ta cầm kỳ thi họa.
“Mấy tỷ muội tốt của mẹ nàng ta đều là nhạc cơ được ban thưởng xuống, cái
khác thì không biết, chỉ có đánh đàn ca hát là nhất đẳng. Ta cũng không
biết sự tồn tại của nàng ta, người người đều nói ta là chính trưởng nữ
của phủ tướng quân, ta là tiểu thư duy nhất của phủ tướng quân, thân
phận tôn quý cỡ nào, mà thời gian đó, sức khỏe của mẫu thân ta cũng đã
rất tệ.”
Tướng quân phu nhân bị kích thích, lại nghe đám nô tài gọi con mình là đại cô nương, đại tiểu thư, mỗi tiếng đều khiến bà cảm thấy nữ nhi của mình là danh bất chính ngôn bất thuận, mỗi tiếng đều khiến bà nhớ tới nữ nhân
ti tiện với thân thể phù thũng kia có cùng một trượng phu với bà, cho dù chỉ cùng một đêm, mỗi khi nghĩ đến lại khiến bà vô cùng buồn nôn.
Nếu Mạc Yên Nhiên biết bệnh trạng này rất nhanh có thể nhận ra đây chính là bệnh trầm cảm.
Cho nên tướng quân phu nhân bị bệnh trầm cảm lại không ai có thể trấn an rất nhanh đã qua đời.
“Mạc dù phụ thân không lấy người khác, dùng điều này chứng minh sự tôn trọng và tình yêu say đắm đối với mẫu thân, nhưng lúc trước đã làm chuyện mất mặt mẫu thân thì sau khi mẫu thân mất ông ấy có làm gì cũng là vô
dụng.”
Khi đó vừa vặn là lúc Mạc gia quyền thế ngập trời. Mặc dù Mạc Yên Nhiên
đồng ý với lời nói của Mạc Bình U, nhưng nàng cũng không phủ nhận tình
cảm của Mạc Thiệp Cung dành cho tướng quân phu nhân là tình yêu chân
thật. Dù sao lúc đó ông ta muốn nữ nhân thế nào mà không có, lại vẫn
không cưới người khác, bên cạnh cũng không có mấy người hầu hạ, ở cổ đại xem ra đã là hiếm có.
“Khi đó ta mới gần mười tuổi, nàng ta thì đã trưởng thành rất giống mẫu thân hồ ly tinh kia của mình, đương nhiên, cũng rất giống phụ thân. Chính
lúc đó, phụ thân đưa nàng ta cho Thái Tử, chính là bệ hạ hiện nay.”
Thiếu nữ đã trưởng thành làm sao có thể luôn luôn để nàng ta trong phủ, nhưng lại không cách nào kiếm một cuộc hôn nhân tốt, Mạc Thiệp Cung hoàn toàn không thèm để ý nàng ta có một cuộc hôn nhân tốt hay không, nhưng hắn
lại biết rõ không thể tùy tiện gả nàng ta cho người khác. Mạc Chỉ Vi lớn hơn Mạc Bình U ba tuổi, một khi nói là nữ nhi hắn thì viên minh châu
Mạc Bình U lớn lên trong lòng bàn tay hắn sẽ không còn là trưởng nữ.
Làm sao có thể để người khác ảnh hưởng đến địa vị của nữ nhi mình, hắn đã
làm một quyết định như thế, tặng Mạc Chỉ Vi cho Thái Tử Thẩm Sơ Hàn.
Thái Tử yếu thế, một nữ tử thân phận không rõ ràng lại có chút tương tự
Mạc Thiệp Cung, hắn thật sự không thể từ chối, Mạc Thiệp Cung nói còn
thật dễ nghe, tặng cho Thái Tử chơi thôi.
Thái Tử muốn nữ nhân thế nào còn không có, còn cần Mạc Thiệp Cung ngươi cố ý nhét vào.
“Đời này có lẽ bệ hạ chưa từng chịu sự vũ nhục như thế, lúc đó ta còn nhỏ
nhưng đã biết, phụ thân không cho bệ hạ chút mặt mũi nào, không được sự
đồng ý đã nhét người vào Đông Cung, chẳng trách bệ hạ sẽ xử lý phụ
thân.”
Lúc trước Phong Giáng Bạch nói chuyện không khách khí nhưng không sai chút
nào, Mạc Chỉ Vi kia năm đó dùng một chiếc kiệu nhỏ nâng vào, Mạc Thiệp
Cung không thèm để ý nữ nhi này, đương nhiên mặc kệ nàng ta bước vào
Đông Cung thế nào, hơn nữa mặc kệ nàng ta tiến vào thế nào cũng là vũ
nhục Thẩm Sơ Hàn, cho nên người khác không dám nhắc tới chuyện này.
“Nhưng nàng ta rất may mắn, thân phận ti tiện so ra còn kém cả cung nữ lại chắn một mũi tên cho bệ hạ.”
Trong buổi thu săn Thái Tử gặp chuyện, một thị thiếp không biết tên cản một
tên cho Thái Tử, “Lần đó nàng ta thật sự bị thương rất nặng, nặng đến
mức hoàn toàn không có ai truy cứu rốt cuộc nàng ta làm thế nào đi cùng
một đội quân đến bãi săn. Phụ thân nói với ta, ngay cả tiên đế còn nói
nếu nàng ta sống sót thì sẽ trọng thưởng.”
Mạc Chỉ Vi đương nhiên không chết, có điều để lại di chứng, cả đời không
thể có con, ngay cả mặt cũng vì không kịp thời xử lý mà để lại một vết
sẹo mờ.
“Gương mặt kia của nàng ta, mỗi lần ta nhìn thấy đều hận không thể xé rách nó, hủy dung là tốt, chỉ giận không thể hủy hoàn toàn. Mang thai? Nàng ta
có tư cách gì mà sinh con, ngay cả đứa bé nàng ta đang nuôi bây giờ cũng chỉ là con một cung nữ, người ti tiện đương nhiên chỉ có thể nuôi con
của người ti tiện.”
Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn lên tới Trắc Phi, khi Thẩm Sơ Hàn đăng cơ lại cùng Phong Giáng Bạch đứng đến hàng tứ phi. Nàng ta thân thể không tốt luôn
ru rú trong nhà, vì một mũi tên năm đó mà Thẩm Sơ Hàn cũng không dễ dàng làm gì nàng ta, cho dù hắn nhìn thấy nàng ta sẽ nghĩ tới sự khuất nhục
của mình năm đó.
“Chính vì như vậy?”
“Lúc trước ta cũng cảm thấy cứu chủ tử vốn là chức trách của nàng ta, có
điều cái mạng đó dù bị xem nhẹ thì cũng là mạng, ở sau tường cung lâu ta đã suy nghĩ cẩn thận.”
Mạc Yên Nhiên nào cần nàng nói thẳng, Thẩm Sơ Hàn để lại một sự sỉ nhục bên cạnh mình để luôn luôn nhắc nhở bản thân, một khi yếu thế sẽ gặp phải
chuyện gì, cũng nhắc chính mình người bên cạnh cho dù dàng mạng để cứu
mình nói không chừng đều là tính kế.
Đột nhiên, nàng cảm thấy rất đau lòng thay cho Thẩm Sơ Hàn.
“Hiện giờ ngươi đã biết chưa? Thật ra chúng ta là tỷ muội, nhưng nàng ta chỉ
là con của một kẻ ti tiện, hành vi cũng không minh bạch ở chỗ nào, trước kia nghe nói khi ở Đông Cung đã đánh đàn ca hát quyến rũ bệ hạ, nàng ta không ngẫm lại xem bản thân bước vào Đông Cung như thế nào. Bệ hạ nhìn
thấy nàng ta liền ghê tởm, hận không thể thiên đao vạn quả để giải mối
hận trong lòng, làm gì có chuyện muốn nhìn nàng ta thêm một lần.”
…
Mạc Yên Nhiên đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hàn ngủ say bên
cạnh, hắn hơi nhăn mày, không biết nhìn thấy cái gì trong mơ, cực kỳ
nghiêm túc. Nàng vươn tay vuốt lên trán hắn, lại giống như quấy rầy hắn, hơi thở hắn hỗn loạn, tay cũng bắt lấy cổ tay nàng. Ngay khi sắp tỉnh
lại hắn đã thả nhẹ tay, đặt tay nàng trở lại trong chăn, bất giác ôm lấy nàng, miệng lẩm bẩm giống như đang nói mơ, “Khanh Khanh, ngoan, đừng
nghịch.”
Nước mắt nàng đột nhiên rơi xuống.
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1