chương 46/ 99

Khi Mạc Yên Nhiên về tới cung Trường Tín thì đồ ăn sáng đã được dọn xong, nàng không có tâm trạng nên chỉ miễn cưỡng uống hai miếng cháo, rồi thấy Sơ Ảnh từ ngoài đi vào, “Nương nương, Tĩnh Sung Nghi đến, nói là chúc mừng nương nương thăng vị, muốn gặp nương nương.”

Nàng vừa bảo Thanh Thiển hầu hạ nàng rửa tay vừa hỏi, “Tĩnh Sung Nghi? Không phải hôm qua nàng ta đã tặng lễ vật đến rồi à? Hôm nay còn tới nữa?”

Thư Nhu ho một tiếng, “Nương nương, thật ra nàng ta còn chưa đưa tới.”

“À, vậy thì gặp cái đi.” Nàng tùy tiện duỗi lưng một cái, “Đúng lúc ta đang không có người tán gẫu, có người trò chuyện với ta cũng tốt.” Nàng hơi ngừng, “A, hôm nay bệ hạ nói hạ triều xong sẽ tới đây, nhìn thời gian chắc cũng sắp tới rồi.” Nàng lại chỉ chỉ cung nữ phía sau, “Lát nữa bệ hạ tới, nếu hỏi ta ăn gì thì các ngươi nói nương nương các ngươi ăn rất nhiều, tận mấy cái bánh bao, rất có khẩu vị. Không được nói lung tung đấy.”

Sơ Ảnh bất đắc dĩ nhìn nàng, “Nương nương người cũng biết chỉ ăn chút ít vậy là không đúng, vì sao không chịu ăn nhiều thêm một ít.”

Mạc Yên Nhiên lẩm bẩm, “Ta nuốt không trôi mà. Các ngươi đi rửa hoa quả đi, ta ăn thêm một ít là được.” Dứt lời rồi vịn tay Thư Nhu đi ra ngoài.

Bên ngoài, Tĩnh Sung Nghi đã đợi một lát, nàng ta không dám oán giận chút nào. Tuy Di Tần này còn thấp hơn nàng nửa cấp nhưng nàng không phải đồ ngốc, không đáng gây sự vì chuyện này. Ai chẳng biết Di Tần này là người bệ hạ cưng nhất, ngay cả Lục Tu Nghi ở trước mặt Di Tần cũng không có quyền nói chuyện. Nàng bĩu môi, cầm trà lên uống một ngụm.

Quả nhiên cái gì trong cung của sủng phi cũng là cực phẩm, trà này hẳn là đồ tiến cống, bình thường không có mà uống đâu. Trong lòng nàng buồn bực, nghĩ không thông Mạc Yên Nhiên này dựa vào cái gì, mới tiến cung chưa đến một năm mà thôi, đã chen bao nhiêu người xuống để thượng vị. Nàng lại nghĩ tới tỷ tỷ Mạc Bình U vốn rất được sủng ái của Mạc Yên Nhiên, so với nàng ta lại như một trời một đất. Chưa bước vào cung Trường Tín, chưa gặp Mạc Yên Nhiên thì chưa biết thánh sủng là thế nào.

Bệ hạ là một người hướng nội, còn Mạc Yên Nhiên thì là một người phô trương thế này. Trong lòng nàng lại nảy lên chút vui mừng, chỉ là một tiểu nữ tử thích khoe khoang mà thôi, cho dù bệ hạ thích cũng vì thích nàng ta trẻ tuổi mỹ mạo, loại tiểu cô nương này dễ đối phó nhất, chỉ cần nói vài lời dễ nghe là nhất định sẽ hết lòng với ngươi.

Nàng ngồi thẳng, nhìn không dời mắt về phía phòng trong, nghĩ rằng bản cung đây là Sung Nghi cao hơn người nửa cấp, tự mình đến là nể mặt ngươi rồi.

Lại ngồi một lát mới thấy Di Tần đi ra. Nàng mặc một bộ váy phượng vĩ điệp bách hoa, chải tùy vân kế, tay cầm một chiếc quạt tròn đỏ thẫm thêu hoa phật thủ, thật sự trên dưới không chỗ nào không tinh xảo, tràn đầy ý xuân, trang điểm hoàn toàn tương phản với sáng sớm ở Vĩnh Khang Cung, thấy nàng ta chỉ miễn cưỡng hành lễ xong tự ngồi xuống, dùng chiếc quạt tròn kia phe phẩy hai cái rồi đặt nó xuống bàn mới nhìn về phía nàng ta, “Không biết Tĩnh Sung Nghi đến thăm có chuyện gì không? Chỗ thần thiếp cũng chẳng có gì hay, chỉ có nước trà, sợ chiêu đãi không chu đáo.”

Cách nói của Mạc Yên Nhiên không có chỗ nào cung kính, ngay cả bảo chiêu đãi không chu đáo cũng có phần châm chọc, đây là Tĩnh Sung Nghi nghĩ vậy, bởi cung Trường Tín này không có cái gì không tinh tế. Cơn tức trong lòng nàng bốc lên, nhìn nàng kia lạnh lùng thản nhiên lại kiềm chế lửa giận, ngược lại cười cười nói nói, “Di Tần khách khí, bản cung thấy cung Trường Tín này của ngươi khắp nơi đều vô cùng tốt.”

Di Tần cũng cười, “Đương nhiên rồi.”

Bầu không khí hơi lạnh xuống.

Tĩnh Sung Nghi phát hiện cần phải nói chuyện, “Bản cung thấy kết cấu của cung Trường Tín nàng rất đặc biệt, chủ nhân của nó hẳn là cũng đặc biệt.”

Mạc Yên Nhiên giương mắt nhìn nàng ta, dáng vẻ của nàng ta ở trước mặt Thẩm Sơ Hàn, trước mặt Hoàng Hậu và trước mặt nàng đều không phải một người, nàng nâng chén trà vạch nước, không tiếp lời mà chỉ uống một ngụm. Dường như Tĩnh Sung Nghi không so đo, vẫn tiếp tục chuyện của mình, “Không nói đâu xa, chỉ nói đến bàn đu dây bên ngoài đã khiến ta cực kỳ hâm mộ rồi.”

Mạc Yên Nhiên có phần mất kiên nhẫn, buông cái chén xuống, tiếng đáy chén chạm vào đĩa sứ có vẻ làm Tĩnh Sung Nghi giật mình, nàng ta dừng nói chuyện. Mạc Yên Nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống một sủng phi, trong lòng thầm nở nụ cười, dùng quạt tròn che miệng, “Rốt cuộc Tĩnh Sung Nghi tới đây làm gì thế?”

Tĩnh Sung Nghi nghẹn một hơi, cảm thấy Di Tần này không phải dễ đối phó, nàng ta đang ậm ừ không biết nói gì cho phải thì nghe Di Tần nói tiếp một câu, “Nếu tới tìm thần thiếp tán gẫu thì ở Vĩnh Khang Cung cũng có thể nói những thứ này, cần gì làm phiền Tĩnh Sung Nghi tự mình đi một đoạn đường?”

Nàng đang định phản bác thì nghe bên ngoài vang lên tiếng hô, “Hoàng Thượng giá lâm.” Đầu tiên nàng thầm giật mình, sau đó vui vẻ, nàng vốn chỉ tới gặp Di Tần này, không ngờ bệ hạ cũng tới, bệ hạ tới đây quả nhiên do nàng may mắn. Nàng sửa sang lại cảm xúc một chút, ngay cả biểu cảm cũng chỉnh lại.

Mạc Yên Nhiên thấy rõ ràng, không khỏi cười lạnh, chỉ thấy Tĩnh Sung Nghi kia đã mỉm cười đứng lên, nhìn xa xa ra ngoài cửa.

Thẩm Sơ Hàn sải bước vào, hắn quả nhiên vừa hạ triều đã tới, triều phục còn chưa thay ra. Mạc Yên Nhiên đứng lên, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn chú ý thấy có người khác nên không có biểu cảm gì, ý bảo miễn lễ xong đỡ Mạc Yên Nhiên ngồi xuống, chính hắn cũng ngồi xuống cạnh nàng, thấy nàng quả nhiên cầm chiếc quạt tròn kia cảm thấy có chút buồn cười, mặc kệ người ngoài, nói chuyện với nàng trước, “Di Tần nóng lắm à?”

Mạc Yên Nhiên biết hắn đang cười nàng lấy quạt tròn ra dùng, không giận chỉ liếc hắn một cái, “Vâng, nóng.”

Hắn nở nụ cười, ý bảo Tĩnh Sung Nghi kia cũng ngồi xuống, rồi quay sang hỏi Mạc Yên Nhiên, “Hôm nay có hứng trí vậy, tìm người tới trò chuyện với nàng cơ à?”

Mạc Yên Nhiên nhướng mắt nhìn thoáng qua Tĩnh Sung Nghi, thấy nàng ta ngồi nghiêm chỉnh, nụ cười trên mặt như dùng thước đo ra được. Nàng nhếch khóe môi, hành động này vốn có phần thấp kém, nhưng nàng còn nhỏ tuổi, lại có sức sống, làm vậy có phần hoạt bát chứ không có “khí chất lạnh lùng” mà nàng muốn. “Nào có, Sung Nghi nương nương hào hứng đến thăm thần thiếp mà.”

Thẩm Sơ Hàn uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, nhíu mày nói, “Sao vẫn là cái này, mao phong lúc trước trẫm sai người đưa đến nàng không thích à?”

“Cũng được.” Nàng cũng uống một ngụm, “Ta thích chè xanh lục an.”

“Nào có ai vào xuân rồi còn uống cái này.” Hắn thở dài, giống như bây giờ mới phát hiện có Tĩnh Sung Nghi ở đây, “Vậy hàn huyên cái gì? Trẫm quấy rầy hứng trí của các ngươi à?”

“Chuyện đó thì phải hỏi Sung Nghi nương nương.” Không nể mặt chút nào.

Tĩnh Sung Nghi cuống quýt đứng lên, mang theo biểu cảm thất thỏm lo âu, “Thần thiếp không dám.”

Người phía trên căn bản không đợi phản ứng của nàng ta, Mạc Yên Nhiên quay sang hỏi Thẩm Sơ Hàn lần nữa, “Bệ hạ còn chưa dùng bữa sáng phải không?”

Đây là hạ lệnh đuổi khách, Tĩnh Sung Nghi dù không thức thời cũng sẽ hiểu. Nàng ta nhắm chặt mắt, dùng biểu cảm có vẻ khổ sở nhìn thoáng qua Thẩm Sơ Hàn, “Thần thiếp cáo lui.”

Thẩm Sơ Hàn đương nhiên nhìn thấy biểu cảm của nàng ta, hơi nhíu mày vẫy tay nói, “Đi đi.” Rồi không nhìn nàng ta lấy nửa mắt.

Khi nàng lui ra ngoài còn nghe thấy tiếng Mạc Yên Nhiên ở bên trong, “Điểm tâm ta ăn nhiều thật mà, những mấy cái bánh bao, không tin hỏi đám Thư Nhu ấy!”

Nàng cảm thấy trong lòng có chút nghèn nghẹn.

Thẩm Sơ Hàn cũng cảm thấy nghèn nghẹn, hắn không tin lời Mạc Yên Nhiên nói, chỉ cần nàng nói dối sẽ nói kiểu không tin hỏi người này người kia, hắn nghe một cái là biết. Hắn thở dài, xoa mặt nàng nói, “Khanh Khanh, nàng phải ngoan, ăn nhiều một chút, coi như cùng trẫm ăn thêm chút nữa được không?”

Nàng cắn môi như đấu tranh tư tưởng, suy nghĩ một lát mới gật đầu, “Được rồi, ta sẽ dùng thêm chút nữa, ta ăn rồi thật đấy.” Nàng cũng xoa mặt mình, “Lang quân không cảm thấy ta béo lên à?”

“Béo mới đẹp.” Hắn dắt tay nàng về phía phòng trong, hạ nhân bắt đầu bày thức ăn. Mạc Yên Nhiên vẫy tay bảo hắn đi thay quần áo rồi ăn, bản thân nàng không thích hầu hạ hắn, nhìn thấy có điểm tâm mình thích liền ngồi xuống ăn vụng một miếng trước.

Thẩm Sơ Hàn thấy nàng ăn cũng không giận, tự mình vào phòng thay quần áo. Lúc đi ra thấy Mạc Yên Nhiên đã ăn hai miếng điểm tâm, có vẻ ăn không nổi nữa nên an vị ở bên cạnh nhìn hắn.

Hắn ngồi xuống ăn bát cháo, nàng rất chịu khó gắp thức ăn cho hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn. Hắn buông bát, “Nếu nàng cũng gắp thức ăn cho chính mình như thế thì trẫm sẽ vui muốn chết.”

Nàng hừ một tiếng, “Lang quân là nam nhân, đương nhiên phải ăn nhiều một chút.” Nói xong lại giơ tay lên ý bảo ta đầu hàng.

Thẩm Sơ Hàn bị chọc cười, vươn tay vỗ đầu nàng một cái, “Rõ ràng so với nữ nhân thì nàng cũng ăn rất ít.”

Hắn lại ăn nửa bát cháo nữa, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy khăn lau miệng rồi nói với nàng, “Khoảng mười ngày nữa biểu ca nàng sẽ trở về, đến lúc đó có thể nhìn thấy trên cung yến.”

Biểu ca?

Trong đầu nàng thoáng qua một đoạn trí nhớ, đó là đêm trước khi vào cung, Mạc Thanh Lễ nói với nàng, ”Không cần nghĩ tới chuyện biểu ca của ngươi nữa.” Chuyện biểu ca của ta? Còn cả ngày ấy Sơ Ảnh lỡ lời nhắc tới công tử nhà họ Vương nào đấy, dáng vẻ kích động của Thanh Thiển.

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn thấy nàng ngẩn ngơ có chút buồn cười, “Sao thế? Quên rồi à? Mộ Quân không phải biểu ca của nàng à? Trẫm nghe nói khi còn ở phủ Thượng Thư, quan hệ giữa nàng và hắn cũng không tệ mà.”

Không phải chứ, bắt đầu tình huống khoa trương và giả tạo đấy ấy à.

“Chẳng trách nàng quên, cũng đúng, Vương tiểu tướng này đi sắp một năm rưỡi rồi, vất vả cho hắn ở biên quan...”

Một năm rưỡi, khi đó Mạc Yên Nhiên còn chưa tiến cung.

Nàng phục hồi tinh thần, “Vì chuyện này mà hôm nay lang quân hạ triều muộn à?”

Thẩm Sơ Hàn lắc đầu, “Không phải, chỉ đúng lúc nghĩ tới Mộ Quân nên nhắc tới với nàng thôi. Vốn tưởng quan hệ giữa hai người không tệ, sao thấy nàng có vẻ rất xa lạ với hắn.”

Mạc Yên Nhiên biết Thẩm Sơ Hàn không muốn nhắc tới chuyện triều chính, nàng cắn môi nói, “Ta chỉ quen biết với lang quân thôi.”

Thẩm Sơ Hàn sửng sốt, sau đó nụ cười lập tức nở trên mặt.

Bình luận





Chi tiết truyện