chương 79/ 99

Thẩm Sơ Hàn thưởng lớn cho Mạc Bình U, tin tức này truyền ra thật sự khiến mấy vị trong hậu cung giật mình, ý tứ rất rõ ràng, tuy Mạc gia đổ nhưng Hoàng Đế bệ hạ không định vì thế mà giận chó đánh mèo tỷ muội Mạc gia, thậm chí ban ân điển cho Mạc Bình U mà hắn vốn không thích lắm, muốn bảo vệ nàng.

Cẩn thận ngẫm lại liền rõ, nay Mạc Yên Nhiên được sủng ái vô cùng, chỉ cần góp ý vài câu, Hoàng Thượng có lòng với nàng sẽ không vì chuyện như vậy mà làm nàng phật ý, lại nghĩ tuy hai bọn họ thường xuyên đối đầu, đến thời khắc mấu chốt vẫn là tỷ muội nhà mình đáng tin hơn.

Nhưng nếu đường muội nhà mình được ân sủng, bản thân mình lại thế kia, thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Tin tức này chỉ là tin mở đầu, điều làm người ta thật sự giật mình còn ở phía sau.

Tháng mười, sinh nhật Mạc Yên Nhiên.

Vốn là phi tử cực kỳ được sủng ái, lại vô cùng ngang ngược, tiệc sinh nhật này đương nhiên phải có quy mô lớn hơn bình thường. Nàng là Cửu tần nương nương, tiệc sinh nhật hiếm khi nào có thể mời ngoại thần nữ quyến, nhưng lần này bệ hạ làm chủ, tất cả tổ chức theo quy cách phi vị, ý tứ không cần nói đã hiểu.

Chỉ chờ ngày sinh nhật nàng sẽ ban ý chỉ, tấn phong lên thẳng phi vị.

Tiểu nha đầu mới vào cung một năm rưỡi đã để nàng lên tới phi vị, thật sự mất hết mặt mũi, cố tình nàng cực được bệ hạ thích làm cho người ta không thể làm gì.

Ngoại thần cũng hết sức khuyên bảo nàng dâu khuê nữ nhà mình, nếu chạm mặt Di Chiêu Nghi này nhớ phải giữ tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, không thể thấy hậu trường người ta đổ mà có ý đồ khinh rẻ. Hậu trường của nàng trước giờ là Hoàng Đế, nay có Hoàng Thượng lấy thể diện cho nàng, triệu phu nhân có cáo mệnh vào cung, ý không cần nói đã rõ, tuy không còn Mạc gia nhưng Mạc Yên Nhiên nàng vẫn sừng sững không đổ, người khác không thể dễ dàng động vào nàng.

Mạc Yên Nhiên thì không nghĩ nhiều như thế, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật phô trương chút thôi, khi ở hiện đại đã tổ chức không ít, gọi bạn bè tới mấy chỗ náo nhiệt như quán bar, người được mời đều là người có quan hệ tốt, nói chuyện không có gì kiêng dè, mục đích chỉ có vui chơi giải trí.

Lúc trước, Hạ Tĩnh Ngôn cũng có mặt. Hai người chơi thân từ nhỏ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì hai người cũng không tách ra lâu đến thế.

Tiệc sinh nhật ở cổ đại thì rườm rà hơn nhiều, nhiều ngày trước sinh nhật đã bắt đầu bận rộn, nào là quần áo, trang sức, ngày đó phải làm gì, phải biết ai, phải cái nọ cái kia. Mạc Yên Nhiên cảm thấy không khác gì học quy củ trước khi vào cung. Tóm lại, nàng ngày ngày đều mệt chết, vừa được nghỉ liền gục trên giường không muốn đứng dậy, Thư Nhu còn ở trước mặt nàng nói lảm nhảm, nàng đau cả đầu, nói thẳng, “Ngày mai rồi nói, ngày mai rồi nói.”

Buổi tối, khi Thẩm Sơ Hàn tới, nàng đang nằm sấp trên ghế dài không dậy nổi, châu thoa đều rút ra, để một đầu tóc đen xõa xuống lưng, đã thay áo ngủ mỏng manh, ngay cả hô hấp cũng rất đều đặn, Hắn thay quần áo ngồi xuống bên cạnh nàng, chậm rãi xoa eo cho nàng, nàng giống như tỉnh lại ngay lập tức, có lẽ tưởng là Thư Nhu nên lẩm bẩm nói, “Ừ, đúng là chỗ đó, mạnh hơn chút… A, nhẹ chút.”

Sau đó nàng chầm chậm quay lại nhìn hắn, lông mày hơi nhướng lên nhưng không quá giật mình, ngược lại tiếp tục tỳ cằm lên tay, nói một câu, “Lang quân vất vả.”

Hắn tiến lên hôn sườn mặt nàng, “Không vất vả, Khanh Khanh mới vất vả.”

Nàng không chút khách khí ừ một tiếng, “Cũng tại chuyện lang quân muốn phong phi cho ta, quy củ học mãi không hết, ta cũng không muốn như thế, đi lên trên thành phi còn cần học nhiều quy củ như thế, ta ở vị trí cửu tần có thấy phải biết nhiều chuyện vậy đâu.”

Thẩm Sơ Hàn cười ra tiếng, “Đó là vì một ngày nào đó trẫm cho nàng cùng giải quyết công việc của Hoàng Hậu, sớm học cũng tốt.”

Nàng hừ một tiếng, trở mình vuốt tay hắn, “Hoàng Hậu nương nương tốt như vậy, làm việc lại thỏa đáng, không cần ta cùng giải quyết, ta chỉ có thể gây rắc rối cho nàng ấy thôi.”

“Nàng cũng tự biết bản thân đấy nhỉ.” Hắn tiến lên xoa nắn tay nàng, mày lập tức nhăn lại, “Cho dù trời nóng cũng không nên mặc ít như vậy nằm ở ngoài, nàng không biết giữ gìn thân thể mình, nhìn xem tay đã lạnh như băng rồi, người hầu chỗ nàng cũng thật là, chủ tử làm bậy cũng theo, xem ra không kéo xuống dạy dỗ thì không biết tiến bộ.”

Mạc Yên Nhiên cười hì hì đặt tay lên cổ hắn, “Chỉ có lang quân là nhiều đạo lý nhất, bọn họ làm sao dám quản ta, khuyên ta hai câu ta cũng không thích nghe, cố ý khiến lang quân đau lòng ta thế đấy.” Hắn lại nhăn mày, nàng vội vàng dùng một tay vuốt lên, “Đang nói chuyện Hoàng Hậu nương nương với chàng đấy.”

Hắn thở dài một hơi, “Quan hệ giữa nàng và Hoàng Hậu nương nương tốt đến mức…” Hắn không nói hết, chuyển chủ đề hỏi nàng, “Nàng và Hoàng Hậu từ nhỏ đã chơi với nhau?”

Mạc Yên Nhiên hả một tiếng, “Làm sao có thể, tuổi cách nhiều, khi Hoàng Hậu nương nương trở thành Thái Tử Phi ta mới là một đứa bé mười tuổi thôi, làm sao chơi cùng được.”

Hắn ừ một tiếng, giống như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Đã sớm nói muốn tấn vị cho nàng, sao bây giờ lại thấy bất ngờ?”

Một lúc lâu không thấy nàng trả lời, ngả trên người hắn cứ thế ngủ, bọng mắt thâm quầng khiến hắn không nhịn được thở dài.

Ngày tiếp theo người giáo dưỡng không tới nữa, Mạc Yên Nhiên thấy kỳ quái, hôm qua ma ma kia còn ra vẻ không dạy nàng biết quy củ thề không bỏ qua, sao hôm nay đột nhiên lẳng lặng rút lui. Hỏi ra mới đỏ mặt, giọng nói vui vẻ của Thanh Thiển vang lên, “Bệ hạ nói, chủ tử thế nào cũng là tốt, bình thường đã rất tốt rồi, lên phi vị cũng không cần học nhiều quy củ đến thế. Làm ma ma kia sợ tới mức không dám đến nữa.”

Mạc Yên Nhiên đỏ mặt thì đỏ mặt, nhưng vẫn sai người tặng đồ tới Vĩnh Khang Cung, người của Hoàng Hậu nương nương không nể mặt là không tốt. Hoàng Hậu lại không để ý chuyện này, lúc trước sai người đi chỉ để làm dáng thôi, nào ngờ ma ma được phái đi quá cứng nhắc, nghĩ rằng Hoàng Hậu nương nương phái bà đến dạy quy củ cho Di Chiêu Nghi thì nhất định phải dạy thật tốt, mới khiến Mạc Yên Nhiên mệt mỏi.

Nghe nguyên do như thế Hoàng Hậu nương nương cười ngã vào ghế dài, “Làm gì có chuyện đấy, chỉ là truyền thống thôi, tất cả phi tử thăng lên phi vị đều do Hoàng Hậu phái người tới dạy một phen, không phải thật sự khiến ngươi đau khổ chịu đựng.”

Mạc Yên Nhiên uống một ngụm trà, “Ngươi không nói sớm, ta còn tưởng nói không chừng ngươi đặc biệt sai người tới trừng trị ta ấy chứ. Ngươi không biết đấy thôi…” Giọng điệu của nàng rất khoa trương, “Ma ma kia thật sự có thể sánh bằng Dung ma ma, ăn cơm không đúng, đứng không đúng, ngồi không đúng, ta làm sao nén giận được, mấy lần muốn trở mặt, ngẫm lại đây là người ngươi phái tới, truyền ra làm ngươi mất mặt là không tốt.” Nàng đi tới nhéo thịt mềm bên hông Hoàng Hậu, “Ngươi nhìn xem, ta đối với ngươi có phải tình yêu chân chính hay không, thật sự vì ngươi mà chịu bao nhiêu khổ sở.”

Khi chỉ có hai người bọn họ luôn không có quy củ, Hoàng Hậu cười ngặt nghẽo tránh thoát sự “công kích” của Mạc Yên Nhiên, vỗ tay nàng, “Ta không rảnh đến mức tìm người trừng trị ngươi, ngươi xem đi, ngươi không muốn làm ta mất mặt đã có người bác bỏ ý kiến của ta.” Nàng hừ một tiếng, “Không biết ngươi có gì tốt, vừa hoang dã vừa hay ăn vạ, không biết ở trước mặt hắn ngươi giả bộ thế nào mà hắn mê ngươi như thế.”

Mạc Yên Nhiên suýt chút nữa bị sặc, lập tức buông chén trà xuống, “Nói gì đấy, ta giả bộ cái gì, ta là dựa vào nhân cách, mị lực của bản thân biết chưa.”

Hoàng Hậu suýt chút nữa dùng cây quạt đánh nàng, hô to nàng mau cút, đừng ba hoa chích chòe trước mặt mình.

Thiên hạ gốc rễ tại nước, nước gốc rễ tại nhà, nhị đế tam vương tới nay, không có ai tề gia mà không trị được thiên hạ. Trẫm suất thị đạo, dĩ lâm vạn bang, quyết hữu bao thăng, tất tiên nội đức. Thân tích tán thư chi mỹ, tái dương đồng quản chi hoa. Dong tiến tích vu huy xưng, nãi khắc chương vu dị sổ. Chiêu Nghi Mạc thị, dịu dàng mà chuyên tĩnh, đoan ý mà huệ hòa, tiến quy lui củ, phẩm hạnh khắp nội cung. Động thì nghe tiếng ngọc bội, tĩnh thì như tranh vẽ. Được sủng cảng thêm thận trọng, được tiếng càng thêm cung kính. Phó dư quan tuy nhạc đắc chi tâm, khắc cẩn kê minh cảnh giới chi đạo, tương thành ký cửu, phụ trợ lương đa. Đặc biệt dùng kim sách kim bảo, gia phong làm Di Phi, duy nhân dĩ tiến hiền, duy kính dĩ tương tự, duy khiêm dĩ sùng đức, duy thiện dĩ vinh thân. Thượng dĩ phụng từ vi chi hoan, hạ dĩ tăng tiêu tẩm chi khánh.

Khâm thử (Cái này tôi cái hiểu cái không, các cô đọc thì đọc không thì bỏ qua nhé TT^TT)

Mạc Yên Nhiên quỳ thẳng tắp nghe giọng nói ồm ồm như vịt cực khó nghe của Ninh An, vốn tưởng đã quen, giờ khiến nàng nghe lại nổi một thân da gà, ngay cả thân thể cũng run lên nhè nhẹ, quá nhiều thể văn cổ, ngữ văn của nàng vốn không giỏi, trước kia không đọc nhiều sách, chỉ xem nhiều chuyện cổ bát quái, nay đương nhiên nghe không hiểu nhưng vẫn nhẫn nại, thứ màu vàng sáng trong tay Ninh An thể hiện cho uy nghiêm rất lớn.

Ngay cả Thẩm Sơ Hàn khi nghe cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng. Sách phong phi long trọng, khóe mắt Mạc Yên Nhiên gần như chảy nước mắt, cuối cùng nàng cũng biết vì sao phi tử cổ đại một lòng muốn bò lên trên, ngoại trừ có khát vọng với quyền vị, với địa vị tôn sùng, còn cả sự khẳng định bản thân nữa.

Ngươi xem đi, ta nhận được nhiều khen ngợi như thế, ở trước mặt nhiều người như thế, sự ưu việt của ta dù dùng văn cổ giản lược cũng phải nói một đoạn dài.

“Thần thiếp tạ chủ long ân.” Đầu nàng chậm rãi chạm vào mặt đá cẩm thạch cứng rắn, Thẩm Sơ Hàn ngồi phía trên hơi nghiêng mình về phía trước, nhận lễ của nàng xong mới gọi nàng đứng dậy.

Nàng được Thư Nhu đỡ phía sau chậm rãi đứng lên, giờ phút này nàng đã không còn là Mạc Yên Nhiên chỉ ở cửu tần mà dám danh bất chính ngôn bất thuận chống đối phi vị nương nương, nàng là Di Phi, trong số phi vị nàng là cao nhất.

Nàng chậm rãi nhìn về phía những người sắc mặt xanh mét lại phải tỏ vẻ chúc mừng, nhìn Lục Thanh Vu, nhìn Mạc Bình U, nàng nhìn Thẩm Sơ Hàn, hắn cười, giống như tặng cho hắn cái gì, nhưng rõ ràng hắn đã đưa những thứ hắn hắn cảm thấy tốt đẹp nhất tới trước mặt nàng.

Giống như thường ngày, chỉ trông chờ nàng liếc nhìn rồi thản nhiên nói nhận.

Hắn đã tràn đầy vui mừng.

Bình luận





Chi tiết truyện