Một tháng nhanh chóng trôi qua. Ta ở Thiên Viên Các dưỡng thương được một tháng thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, mây đen kéo đến che phủ phía đông hoàng cung.
Phượng Âm cho người mời ta đến Ngự Thư phòng.
- Chuyện gì xảy ra?
Ta hỏi Phượng Âm đang đăm chiêu:
- Núi Phượng Hoàng đột ngột xuất hiện.
Ta giật mình:
- Tại sao lại xuất hiện?
Phượng Âm lắc đầu không nói. Ta chán nản ngồi xuống nhìn xung quanh. Phượng Ngoã chưa đến, hẳn là đi xem xét tình hình.
Nửa đêm, Phượng Ngoã đến, cả người ướt đẫm sương, gương mặt tái nhợt. Nàng ngồi vào một ghế, không kịp uống ngụm trà đã nói:
- Là Định quốc kiếm quay về, nó đang ở núi Phượng Hoàng.
Định quốc kiếm? Ta dùng nó chặn mắt trận ở Hoả Hương. Nó quay về thì trận pháp phải làm sao? Hoả Hương nhất định có biến.
- Định Quốc kiếm không phải do ngươi bảo quản sao?
Phượng Âm quay sang hỏi ta, trong mắt nàng là ngỡ ngàng:
- Ta dùng nó giữ mắt trận dưới biển Cấm. Tại sao lại có thể quay về?
- Gì?
Phượng Âm đập bàn nhìn ta. Phượng Ngoã cũng nhìn qua bên này.
- Ngươi lấy kiếm trấn quốc ném xuống biển sao?
Ta chau mày:
- Nó ở trên bờ cũng có tác dụng gì đâu? Dùng làm vật khoá trận, giữ vững bình an cho Nghi quốc có gì mà không được?
Phượng Ngoã và Phượng Âm cùng hít một hơi, ta im lặng.
- Nhưng tại sao nó có thể quay về?
Ta hỏi. Phượng Âm chau mày không trả lời, lặng lẽ nhìn sang Phượng Ngoã. Ta theo mắt nàng nhìn thì thấy Phượng Ngoã rút ra một quyển sách trong tay áo,bận rộn đọc. Cả thư phòng chìm trong im lặng.
Một lúc sau, Phượng Ngoã đặt quyển sách xuống, gương mặt nàng ngưng trọng. Ta hỏi:
- Thế nào?
Phượng Ngoã hơi liếm môi:
- Thanh kiếm đó không cảm nhận được ngươi nên tự ý trở về núi Phượng Hoàng, chờ chủ nhân kế tiếp.
Ta chau mày. Không cảm nhận được ta là ý gì?
- Định quốc kiếm sau khi được rút sẽ nhận chủ nhân, không rời xa bao giờ. Ngươi giữ nó hơn mười năm hẳn nhận ra lúc nào nó cũng ở gần bên ngươi, dù không có người đem theo cũng vậy.
Ta gật đầu. Nghĩ kỹ lại cây kiếm đó chưa từng rời khỏi ta quá hai trăm bước.
Phượng Ngoã tiếp tục:
- Định Quốc kiếm khi xưa nhận tổ tiên chúng ta làm chủ, đời truyền đời nó cũng chỉ nhận người Phượng gia. Trong sách ghi, Định Quốc kiếm có nhận thức, có ý chí riêng. Lần này ngươi mang nóđi khoá trận, ngâm dưới biển sâu, lại không ở Hoả Hương. Khí tức của ngươi giảm dần nên nó nghĩ ngươi đã chết, tự ý trở về núi Phượng Hoàng…
Ta chau mày:
- Ta ném nó xuống biển hơn một năm, ở kinh thành cũng hơn một năm, cộng lại đã hai năm. Tại sao bây giờ nó mới trở lại?
Phượng Ngoã trừng ta:
- Ngươi hỏi ta à? Sao không hỏi cây kiếm kia ấy!
- Những đời trước, Định Quốc kiếm quay về nhưng núi Phượng Hoàng không xuất hiện. Tại sao lần này nó lại xuất hiện?
Phượng Âm đột ngột lên tiếng. Phượng Ngoã trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Có thể nó nhận ra Phượng Dương chưa chết nhưng nàng lại vứt nó xuống biển…
Nói rồi nhìn sang ta. Phượng Âm cũng nhìn qua bên này.
Ta bật cười:
- Ý ngươi là cây kiếm đó giận dỗi với ta nên bỏ về núi Phượng Hoàng, nhưng nó muốn ta tới đón nên để ngọn núi đó xuất hiện sao?
Phượng Ngoã chau mày:
- Ngoài cách giải thích này ra thì ngươi muốn thế nào? Núi Phượng Hoàng là thánh địa của Nghi quốc, nó đột nhiên xuất hiện mà không điều kiện gì, thậm chí không phải ta hay Phượng Âm lập đàn thỉnh gọi…
- Nhưng…
- Được rồi!
Phượng Âm lên tiếng ngăn ta và Phượng Ngoã cãi nhau, nàng nói:
- Muốn biết phải hay không thì Phượng Dương, ngươi đến núi Phượng Hoàng xem thế nào.
Ta chau mày. Đến nước này thì chỉ đành vậy thôi.
Phượng Ngoã nói:
- Ta đưa ngươi đến chân núi. Ngươi phải tự mình tìm đến đền Phượng Hoàng.
Ta chau mày nhớ lại khoảng thời gian làm Lễ Trưởng Thành, ngăn không được thở dài:
- Vậy phải mất tới sáu ngày?
Phượng Ngoã lắc đầu:
- Lần này đi đừng ăn gì cả. Bao bọc núi Phượng Hoàng có trận pháp, phải là huyết thống Phượng gia mới có thể vào. Hơn nữa, muốn đến đền Phượng Hoàng nhất định phải cạn kiệt hết sức lực.
Ta mờ mịt:
- Vậy điều kiện phải là người được chọn thì sao?
- Đi thẳng về phía trước đến hết sức lực chứng tỏ ngươi là người kiên định, không vì khó khăn mà bỏ cuộc. Một quốc gia cần người như thế nào để lãnh đạo? Chẳng phải kẻ kiên trì không bỏ cuộc sao?
- Vậy dã thú trong đó thì sao?
- Mấy con thú hoang cũng không giết được thì dựa vào cái gì thống trị Nghi quốc lấy võ lập quốc hả?
- Mấy con? Lần đó vào ta gặp cả ngọn núi đấy!
- Lúc đó ngươi bị thương, mùi máu hấp dẫn dã thú tới là đương nhiên. Ngươi còn muốn thế nào? Tự mình bị thương lại còn trách ai?
- Ta tự rút kiếm đâm mình chắc?
- Đủ rồi!
Phượng Âm đập bàn ngăn ta với Phượng Ngoã cãi nhau, nàng xoa trán:
- Hai ngươi nhanh đến đó! Phượng Ngoã thử đóng trận để núi Phượng Hoàng ẩn đi. Nếu không được thì để Phượng Dương đi vào, đóng trận từ bên trong.
Ta cùng Phượng Ngoã nhận lệnh rời đi. Bước đến cửa ta còn liếc nhìn Phượng Âm ngồi trên ngai vàng. Nàng mệt nhọc ngồi đó, cái bụng kềnh càng đè nặng lên người. Nếu nhớ không nhầm thì đã quá ngày nhưng tại sao nàng chưa hạ sinh? Có gì không ổn? Ta nghe nói ngự y các đời có phương thuốc nén sinh, chỉ dành cho hoàng đế. Tránh tình trạng hạ sinh không đúng thời điểm. Phượng Âm đang dùng thuốc này sao? Tại sao nàng lại làm thế?
Ki No
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1