Kinh thành hiện ra, chúng ta đưa sứ thần vào dịch trạm. Hàn Niệm Chi khom lưng chào từ biệt. Ta ngăn hắn lại, nói:
- Ngươi ở Kim quốc tiếp đãi ta rất tốt. Để tỏ lòng cảm ơn, ta mời ngươi đến Thiên Viên các ở vài ngày nhé?
Nói rồi nắm tay hắn kéo đi. Hàn Niệm Chi dù không muốn cũng không tiện đẩy tay ta ra. Gương mặt Kính Thiên hơi tái đi nhưng không ngăn cản. Ta định về sẽ giải thích với hắn nhưng Phượng Âm đã gọi ta đến Ngự Thư phòng. Nàng chống cằm nhìn ta:
- Lần đi Kim quốc này tâm trạng tỷ có vẻ khá hơn.
Ta nhún vai không nói. Nàng thở dài:
- A Dương, đừng làm điều gì quá đáng nhé.
Nói rồi cho ta lui ra. Lưu Hoà lập tức xuất hiện, nàng bắt mạch cho ta rồi giữ gương mặt mướp đắng rời đi. Dù nàng không nói gì nhưng số lượng thuốc đem đến dần dần nhiều thêm. Thời gian ngủ cũng tăng lên không ít. Trước kia mỗi ngày chỉ ngủ ba canh giờ nhưng gần đây, bốn canh giờ cũng không đủ.
Phượng Âm cho ta nghỉ lên triều buổi sáng, thay vào là buổi chiều đến nghị sự với nàng, chủ yếu là nói về tình hình giao thương và cảng biển ở Hoả Hương. Thời gian ta ở Thiên Viên các không nhiều, buổi đêm mới có thời gian rảnh nhưng lại không tiện đến gặp Hàn Niệm Chi nói chuyện. Kính Thiên cũng bận rộn, thường thì ta ngủ say rồi hắn mới từ thư phòng trở về. Khi ta ngủ dậy đã không còn hắn bên cạnh nữa. Muốn giải thích việc của Hàn Niệm Chi cũng không có cơ hội, ta dần cũng quên mất việc giải thích.
Nhưng Trường Hạp quốc không có động tĩnh gì khiến ta hơi lo lắng. Không lẽ bắt nhầm bài rồi?
Ta có thể giữ Hàn Niệm Chi được bao lâu? Ba tháng sao? Sứ thần giỏi lắm chỉ ở được hai tháng, ta nên lấy lý do gì giữ Hàn Niệm Chi lại? Nạp làm phu thị? Dương Mộc Lan sẽ nhảy dựng lên, Phượng Âm nhất định mất rất nhiều tâm huyết mới có thể giải quyết. Nhưng… nếu ta nạp Hàn Niệm Chi làm phu thị Kính Thiên phải làm thế nào? Hắn chấp nhận không?
Không được! Dù hắn chấp nhận cũng không thể làm như vậy được.
Chuyện của hài tử ta vẫn chưa xin lỗi hắn, sao có thể để hắn chịu uất ức thế này?
Giữ Hàn Niệm Chi liệu Lạc Bình An có tới hay không?
Ta không thể bắt được sủng phu của nàng, chỉ có thể đặt hy vọng vào nam nhân bên ngoài này của nàng thôi. Hy vọng tình cảm nàng dành cho hắn không quá cạn.
Những chuyện khác, tính cũng không tính ra. Đành phải đi một bước tính một bước thôi.
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1