Trời tối đen. Biển động mạnh. Sóng mang nước ập vào thuyền. Những cơn gió mạnh thổi bay cánh buồm, bánh lái quay tít mù, con thuyền loạng choạng theo từng con sóng. Thành thuyền no nước đang nứt ra nhưng vẫn chưa tới mắt trận.
Xoáy nước bất ngờ xuất hiện, toàn bộ con thuyền bị nó nuốt chửng.
Ta bị dòng nước cuốn trôi. Chỉ kịp cuộn người lại bảo vệ đầu và tim, phó mặc cho dòng nước đưa đẩy. Trên lưng đau nhói rồi không còn nhớ gì nữa.
Khi tỉnh lại thì đã dạt vào một hòn đảo nhỏ. Cát trắng trải dài, những tán cây xanh ngắt rì rào trong gió. Chống kiếm chập chững đến ngồi xuống một gốc cây. Tán lá xanh rì loà xoà xuống đất, trái đỏ căng mọng vắt vẻo trên cành. Một con chim nhiều màu ngó chừng ta, sau đó cúi xuống mổ trái cây như không có chuyện gì.
Mệt mỏi vươn tay hái một trái trên cành, bỏ vào miệng cắn mạnh.
Chát!
Ráng nuốt xuống.
Ta vừa ăn vừa chịu đựng những cơn đau dội lên từ khắp nơi trên cơ thể. Thở dài nhìn cánh tay chằng chịt vết bầm của mình, trên lưng cũng có cám giác dính dính, hẳn là vẫn chảy máu.
Nuốt hết quả, ta dựa vào thân cây, chờ đợi sức lực hồi phục. Khi quần áo khô, ta xé váy băng quanh bụng, cánh tay phải cũng bị bục vết thương, máu vẫn còn rơm rớm.
Đi nhặt những cành cây khô, dùng kiếm làm mồi đốt lên được một đống lửa. Chặt thêm lá cây tươi ném vào cho nhiều khói, ta chống kiếm nhìn ngọn lửa bập bùng. Lá này cháy có mùi khét, khói lại màu xanh. Phải nhặt hạt về trồng, sau này làm khói hiệu.
Chống kiếm đi loanh quanh, may mắn tìm được một tổ chim bốn trứng trên cành thấp, còn có một con rắn nhỏ. Đủ ăn rồi.
Vùi trứng trong cát gần đống lửa, ta xách con rắn đi lột da. Hoài niệm những ngày có Ngô Thanh bên cạnh. Ít nhất có hắn, ta cũng không phải tự mình làm đồ ăn.
Mùi thịt rắn thơm nức khiến bụng đói cồn cào. Vẫn còn muốn ăn, hẳn là không chết đâu.
Một con rắn với mấy quả trứng chim thật sự không đủ no nhưng cũng không đến nỗi đói chết. Chí ít có thể cầm cự hết đêm nay. Ôm kiếm dựa vào gốc cây, ta nhìn ra biển cả.
Sau ánh lửa bập bùng là màu đen vĩnh hằng. Biển vẫn hát bài ca buồn của nó, vầng trăng khuyết trên cao toả ánh sáng dịu dàng, nhuộm thế gian trong một màu xanh đen lạnh lẽo. Ánh trăng vui mừng nhảy múa trên từng con sóng nhấp nhô, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời lại e thẹn dưới ánh lửa rực rỡ trước mặt ta. Gió nhẹ nhàng mang theo hơi nước cùng sự nồng nàn của biển vuốt ve mặt ta, da diết thì thầm.
***
Ánh sáng chói chang làm ta tỉnh giấc. Là mặt trời đang lên. Một ngọn lửa đỏ rực chậm rãi nhô lên từ mặt biển, nhuộm đỏ bầu trời trong ánh hào quang nhức nhối. Một con thuyền đen từ từ tiếp lại, đi từ phía mặt trời về đây. Từ chỗ ta nhìn, giống như nó đang kéo mặt trời lên khỏi biển.
Khi thuyền tới gần, nhìn thanh kiếm đen nổi bật giữa nền đỏ, phía góc bên phải có một bông hoa bốn cánh màu xanh, lòng ta thầm thở phào. Là Vịnh Khanh.
Hắn đón ta lên thuyền, báo cáo tình hình cứu nạn. Cơn bão đó giết hơn mười người của ta, may mà chủ lực vẫn không bị làm sao. Tất cả đã được cứu lên thuyền, về Hoả Hương nghỉ ngơi. Ta từ chối quay về, chỉ huy đội mới tiếp tục vào trận.
****
Dong thuyền vào trận nhưng chỉ đi được nửa đường, bão lại xuất hiện. Ta cầm Định quốc kiếm lặn xuống, tìm được hai tảng đá làm mắt trận, cắm kiếm xuống ngăn trận đồ hoạt động. Bão nhẹ dần rồi mất hẳn, hai núi đá dần trồi lên, là con đường đến Kim quốc.
- Dương nhi.
Vịnh Khanh ném dây thừng xuống, ta nắm lấy bơi về phía thuyền. Chân đột nhiên bị kéo, ta tuột tay nên bị lôi xuống. Cúi xuống nhìn, là một cái vòi của Phượng ngư. Ta rút kiếm chờ sẵn, khi nó cuốn vào trong miệng thì đâm mạnh, xoay kiếm rồi rút ra, đâm thêm vào chỗ khác, ngập cán kiếm.
Phượng ngư rú lên một tiếng, nhổ mạnh ta ra ngoài. Ta bị văng ra xa, vai trái đập trúng một tảng đá. Phượng Ngư gầm gừ rồi lủi vào một hang động. Ta bơi theo định giết thì bị Vịnh Khanh nắm lấy, lôi lên.
Chúng ta dong thuyền trở về Hoả Hương. Đường đến Kim quốc đã mở, chỉ còn chờ sang năm, khoá trận pháp mở đường đến Ân quốc nữa là ổn. Ba tháng tới phải chuẩn bị thuỷ quân thật tốt, giữ bình an vùng biển này.
- Dương nhi, băng bó đã.
Vịnh Khanh băng vai trái lại cho ta. Hắn luôn chau mày. Ta hỏi:
- Làm sao vậy? Đang bất mãn gì sao?
Hắn lắc đầu:
- Không có. Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa.
Ta mặc kệ hắn mà nhìn về Hoả Hương, Kính Thiên giờ đang làm gì nhỉ?
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1