- A Dương, ta đi cùng nàng.
Kính Thiên nói khi ta đang chuẩn bị y phục. Ta lắc đầu:
- Ngươi ở lại đây trông coi Hoả Hương, đốc thúc xây cảng.
- Nhưng…
Ta khoát tay:
- Chuyện ở đây giao cả cho ngươi. Tin tức hỏi Lục Nga, lễ lục trong thành tìm Điệp Nhã, quân doanh có chuyện thì gặp Lão Ông. Còn nữa, mở cửa giao thương với Phượng Ngoã, có gì không hiểu thì hỏi Hải Điền, hắn trước kia lo quân lương và buôn bán. Cũng đừng để hắn lấn át, tên đó chỉ biết có tiền thôi, đừng để bị thiệt.
Kính Thiên gật đầu, hắn nói:
- Vậy để Lưu Hoà theo nàng đi.
Ta lắc đầu:
- Trên biển không thể sắc thuốc, nàng lại quá yếu, ở lại đây vẫn hơn.
Ta mang theo Vịnh Khanh và Khả Vinh ra biển, lần này đi phải long đong tới một năm.
Khi tới Biển Cấm, trận đồ đã hoạt động. Một vùng biển đầy đá ngầm, chúng ta phải dùng thuyền lá đi vào. Lòng vòng hơn hai mươi ngày mới đụng độ đàn Hải Quỳ, loài thuỷ quái ăn cỏ, người mềm oặt nhưng to lớn. Số lượng của chúng khá nhiều, chặn mất mắt trận.
- Bắn tên.
Chúng ta bắn tên thường có tẩm độc rắn biển, những con Hải Quỳ oằn oại một lúc rồi chết. Vịnh Khanh chỉ huy vài người bắt Hải Quỳ con, nhặt trứng của chúng chất lên một thuyền rồi rời đi trước. Khả Vinh với ta thử vũ khí mới tạo, phá mắt trận rồi rời đi sau. Chúng ta thu được hai thuyền ngọc bích sau khi rời khỏi, vừa kịp đón dòng chảy mới.
***
Tháng ba, biển êm đềm, nông, có nhiều tảo. Thường Thanh, loài thuỷ quái bơi nhanh giảo hoạt trú ngụ ở đây. Ở đâu có Thường Thanh, ở đó có ngọc trai. Rất nhiều ngọc trai. Sau khi phá mắt trận, ta gom được thêm ba thuyền lớn ngọc trai, Vịnh Khanh có thêm nhiều thuỷ quái con. Tất cả đều được Khả Vinh mang về Hoả Hương. Lần này còn mang theo xác Thường Thanh về làm thức ăn.
Vịnh Khanh và Khả Vinh thay nhau mang thuyền chở chiến lợi phẩm về, đổi nhân lực. Chỉ có ta cùng đội thân binh ở lại Biển Cấm, thăm dò rồi phá mắt trận.
***
- Tướng quân, đã nói là phải chờ chúng ta cơ mà.
Vịnh Khanh quay lại. Hắn lôi ta ra khỏi miệng một con thuỷ quái, mắng. Ta nhìn con thuỷ quái oằn oại rồi chết, không trả lời. Vịnh Khanh thở dài, hắn nói:
- Dương nhi, liều mạng như vậy làm gì?
Ta đẩy hắn ra, loạng choạng đứng lên:
- Chỉ còn ba trận đồ nữa. Đường đến Ân quốc vẫn chưa thấy xuất hiện, ta không nên lo lắng sao?
- Diệp lão đã nói phải tháng mười hai trận đồ đó mới hoạt động, muội nóng ruột có ích gì?
Một con sóng lớn ập vào thuyền, đẩy ta tới thành thuyền, trôi xuống lan can. Vịnh Khanh nhanh tay chụp được chân ta, hắn kéo ta lên rồi ôm vào lòng, chắn sóng cho ta.
- Vào trong.
Ta hét lên, biển đang có bão. Xác con thuỷ quái lúc nãy theo sóng lớn ập vào, thuyền gãy làm đôi. Ta và Vịnh Khanh cùng rơi xuống biển. Hắn vẫn ôm ta, một tay ôm mảnh gỗ. Nhìn lại, binh lính của ta ôm những mảnh gỗ xuất hiện xung quanh, dập dềnh theo sóng lớn.
Bắt một mảnh gỗ trôi qua, ta nói với Vịnh Khanh:
- Buông ta ra.
Hắn vừa ôm ta vừa giữ ván rất nhanh mất sức. Bão này phải đến sáng mới có thể tan. Vất vả rồi.
Vịnh Khanh kéo lại một mảnh gỗ khá lớn, hắn nói với ta:
- Dương nhi, trèo lên đi. Muội bị thương, mùi máu có thể dẫn thuỷ quái tới.
Nhìn lại cánh tay trái đang chảy máu, ta trèo lên ván, nằm úp xuống. Vịnh Khanh giữ ván của ta, chịu những cú đánh của sóng.
Một đêm vất vả, mặt trời lên, gió lặng dần. Ta thở phào, điểm lại quân số. May mắn không mất một ai. Vịnh Khanh nhảy lên ván của ta, những người khác cũng đang bơi về đây.
- Phải tìm một hòn đảo đã, chờ Khả Vinh đến đón chúng ta. Hắn đi sau ta một chút, chậm thì sáng mai là tới.
Vịnh Khanh nói, ta gật đầu. Chúng ta để sóng mang đến một hòn đảo, trên đó có dừa và nước ngọt. Vậy là được rồi.
- Dương nhi, ở đây tắm đi, chúng ta qua bên kia.
Ta gật đầu, ngăn bản thân run rẩy. Vết thương ở tay trái đã đổi thành màu trắng, thu lại như miếng thịt người chết. Những vết thương từ vài tháng trước chưa lành hẳn, bị ngâm dưới biển quá lâu vừa xót vừa đau, đến bây giờ hoàn toàn không có cảm giác.
Tay run rẩy thắt lại y phục, đầu choáng váng, cũng không nhớ mình đã tắm hay chưa.
- Dương nhi!!!
Vịnh Khanh đột ngột chạy về phía này, ấn ta xuống. Trên lưng đau đớn, nóng hổi. Một con sói xuất hiện phía sau ta, miệng của nó nhuộm đỏ. Ta khó nhọc lùi vào sau một cục đá, nhìn Vịnh Khanh đánh nhau với con sói. Trước đây hình như cũng là hắn cứu ta từ miệng một con sói?
Khi kiếm của Vịnh Khanh ngập trong họng con sói thì trước mặt ta cũng là một màu đen.
- Dương nhi!
Giọng Vịnh Khanh cứ xa xôi dần…
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1