Ta không thích đông người nên không mua người hầu hạ, mọi việc trong nhà tự nhiên rơi vào đầu Kim Thuyền.
Ta nhìn hắn lom khom nhóm bếp, lại nhìn mặt trời. Quá bữa lâu rồi nhưng bếp vẫn chưa cháy.
Vuốt cái bụng, bao năm qua đi, lần đầu chịu đói thế này.
- Kim Thuyền…
Hắn quay gương mặt lem luốc nhìn ta, mếu máo:
- Thái tử…
- Để ta xem.
Đợi hắn đứng lên, ta cúi xuống thử nhóm lửa. Khói bốc lên càng nhiều nhưng lại không có lửa, ta ra sức thổi khiến cho nước mắt nước mũi giàn dụa.
- Thái tử?
Quân Nương và Vương Tả Khiết chạy vào, nàng đỡ ta dậy kéo ra ngoài. Hít thở được một chút, dụi dụi mắt, ta hỏi Quân Nương:
- Ngươi làm gì ở đây?
Quân Nương lo lắng nhìn ta:
- Thần mang điểm tâm cho người. Người đang làm gì vậy?
- Nhóm lửa.
- Người định đốt nhà sao?
Vương Tả Khiết kéo Kim Thuyền từ bếp đi ra, hắn móc mỉa ta. Quân Nương tức giận lườm hắn một cái, nàng hỏi ta:
- Người sao lại nhóm bếp.
Ta sờ sờ bụng mình:
- Ta đói bụng.
Quân Nương nhìn ta, nàng hỏi:
- Người chưa ăn sao?
Ta gật đầu:
- Kim Thuyền nhóm bếp không cháy.
Vương Tả Khiết thở dài, Quân Nương nói:
- Người ở đây chờ, thần đi nấu cho người.
Bếp đã hết khói, ta đi vào nhìn Quân Nương nhóm bếp, ít nhất có thể học hỏi. Nàng ngồi đó rất lâu, nhưng cũng giống Kim Thuyền, hoàn toàn không cháy.
Ta chống cằm nhìn Quân Nương, lại sờ sờ bụng.
Quân Nương ra sức thổi. Vương Tả Khiết nhìn không nổi nữa, hắn đẩy Quân Nương ra, nói:
- Nàng đứng chờ đi, ta làm cho.
Vương Tả Khiết làm một chốc, lửa liền lên. Ta hỏi hắn:
- Làm sao cháy được vậy?
Hắn không trả lời ta, hỏi:
- Người định nấu món gì?
Ta nhìn hắn, lại nhìn Kim Thuyền, cuối cùng là nhìn Quân Nương, nàng nói:
- Thái tử thích ăn gà hầm linh chi, tim ngỗng xào kim tử…
Vương Tả Khiết xen ngang:
- Những món đó phu quân nàng không biết nấu đâu.
Ta sờ bụng, thoả hiệp:
- Ngươi có thể nấu món gì thì làm đi.
Một lúc sau, hắn đặt lên bàn bốn món kỳ lạ. Ta gắp thử một món, vị rất lạ.
Ta buông đũa, nói với Quân Nương:
- Ngươi lấy điểm tâm ra đi.
Quân Nương dịu dàng nói với ta:
- Thái tử, người chưa dùng cơm đã ăn đồ ngọt, không tốt đâu.
- Ta nuốt không vào.
Ăn qua loa bữa trưa, ta vào thư phòng đánh cờ một mình.
Bên ngoài, Quân Nương nói với Kim Thuyền:
- Hay mua vài người hầu có tay nghề về đi.
- Thái tử nói người Ân quốc lễ nghi quá nhiều, phiền phức.
- Vậy bữa cơm của Thái tử phải thế nào? Không thể để nàng nhịn mãi được.
- Chiều nay ta đến tửu lâu học nấu vài món. Tạm thời ngươi cứ mang điểm tâm đến cho người đã.
Có tiếng đóng cổng, Kim Thuyền vào nói với ta:
- Thái tử, ta ra ngoài một lát.
Ta gật đầu, coi như đã hiểu.
Bữa tối, Kim Thuyền về, hắn đi vào trong bếp. Ta đặt quân cờ vào bát, đi ra ngoài.
Kim Thuyền đang nhóm bếp, hắn cặm cụi làm mà không phát hiện ra ta đứng phía sau. Ta thấy hắn run rẩy thả con cá vào chảo, dầu bắn vào tay nhưng hắn không tránh ra, chỉ chăm chú lật cá. Khi thái rau cũng cắt nhầm vào tay vài lần, hắn dùng tay áo cầm máu, còn một tay vẫn đảo rau.
- Thái tử? Người đói rồi à?
Kim Thuyền quay lại, tay hắn còn cầm một đĩa cá nát bươm, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng đôi mắt vẫn trong sáng như lần đầu ta gặp.
- Ừ, có cơm chưa?
- Có rồi, thần dọn lên ngay.
Hắn nhanh tay đặt những món ăn lên bàn, so với những món hồi trưa mà Vương Tả Khiết làm thì tệ hơn nhiều lắm.
Ta gắp thử một miếng cá, không có vị gì, chỉ có mùi tanh.
Lại thử thêm một đĩa đen đen không biết là cái gì, mặn chát.
Nhìn lại đôi tay còn rướm máu của Kim Thuyền, ta lặng lẽ ăn hết những thứ có trên bàn.
Kim Thuyền vui mừng nhìn ta đi về phòng, hắn ngâm nga gì đó. Khi đánh tiếp ván cờ dang dở, ta nghe tiếng vỡ vọng từ nhà bếp, một vài lần.
Tắm xong đi vào phòng, Kim Thuyền đã trải giường cho ta. Hắn nhìn ta, cười nói:
- Thái tử, giường trải xong rồi.
Ta gật đầu, lên giường nằm xuống.
Nửa đêm ta bị một giấc mộng làm cho tỉnh giấc, ánh trăng qua khung cửa chiếu rọi vào phòng, mồ hôi làm ta lạnh buốt.
- Thái tử?
Kim Thuyền nắm tay ta, nhìn ta không hiểu. Hơi ấm từ tay Kim Thuyền truyền qua khiến ta có chút bình tĩnh, dần quên đi ánh mắt lạnh băng của Mẫu hoàng.
Ta ôm Kim Thuyền, chui vào lòng hắn, cố gắng tìm được nhiều hơi ấm hơn. Ta nhỏ giọng:
- Đừng gọi ta là Thái tử nữa.
Kim Thuyền không trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn ngập ngừng:
- Nương…Nương tử.
Dụi đầu vào ngực Kim Thuyền, nghe tim hắn đập như trống trận. Ta thở dài.
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1